Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ

Chương 18: “Phim này tôi đặc biệt vì cậu mà tìm, cho nên cứ vui vẻ thưởng thức nhé.”




Jung YoonHo không biết lúc ấy nghĩ gì mà cứ để nguyên nửa người trên không mặc áo đi ra mở cửa. Mà phía sau cánh cửa chính là Park YooChun và Kim JunSu, hai người này nhìn vào trong mà há hốc mồm…

Mà khoan, để giới thiệu về Park YooChun một chút đã. 

Park YooChun, giới tính nam, bằng tuổi Jung YoonHo, là con trai duy nhất của Giám đốc công ty Lyra, đối tác của Tập đoàn Online. 

YooChun và YoonHo quen nhau hồi trung học, vì là đối tác làm ăn nên quan hệ giữa hai nhà khá tốt, cha của YooChun thường tới nhà YoonHo bàn chuyện cùng cha hắn nên hai người mới quen nhau. Chỉ có điều lần đầu gặp mặt lại vì hiểu lầm mà đánh nhau một trận, sau đó nhìn thấy đối phương mặt mũi bầm dập mới cười đến thật vui vẻ, rồi cứ thế không hiểu sao lại trở thành bạn bè đến tận bây giờ.

Còn nhớ lúc trước YoonHo có nói phải chỉnh Park YooChun một trận hay không?

Lần đó YoonHo thừa dịp YooChun ở nhà nghỉ trưa mới lẻn vào nhà, đem YooChun đang ngủ rất say sưa trói luôn vào giường, sau đó đặt laptop trước mặt hắn, mở AV lên.

“Cậu cứ vui vẻ thưởng thức mấy bộ phim tôi đặc biệt tìm cho cậu đi nhé. Xem xong thì trả lời mấy câu hỏi tôi để sẵn ở đây, sai một câu xem thêm 10 lần.”

YoonHo nói xong liền ra khỏi phòng khóa cửa lại, còn bảo với người giúp việc nhà YooChun là không được quấy rầy thiếu gia nhà họ đang ‘nghiên cứu’ bản năng nguyên thuỷ tự nhiên, sau đó thản nhiên ngồi ở phòng khách xem TV.

Đương nhiên, để đề phòng YooChun xem đến cảnh hot mà hét lên, YoonHo đã nhét sẵn vào miệng của YooChun một đôi tất. Có điều YoonHo vẫn còn lương tâm, đôi tất kia vẫn còn mới, thậm chí còn được phun ít nước hoa. 

Trong khi YoonHo ung dung xem TV, thì YooChun trong phòng khổ không nói hết. Thực ra AV cũng không có gì không tốt, ít nhất còn có nhân vật mà xem. Có điều YoonHo không phải “độc ác” theo kiểu bình thường. Thứ AV mà hắn cho YooChun xem chính là AV của… động vật, nói cách khác, YooChun ‘được’ xem các thể loại động vật giao phối với nhau.

Phải hơn 2 tiếng đồng hồ sau YoonHo mới lên lầu giải thoát cho Park YooChun, sau đó bắt hắn làm bài kiểm tra trước mặt. Mà lúc này, YooChun đã lâm vào trạng thái ‘hấp hối’, khi vừa nhìn rõ mấy câu hỏi nói gì thì lập tức lao vào toilet, ra sức nôn.

Suốt một tuần sau đó YooChun đêm nào cũng gặp ác mộng, mà trong ác mộng toàn là hình ảnh trong đống phim bị YoonHo bắt xem, kết quả là cả tuần đó YooChun gần như bị thần kinh suy nhược.

~***~ 

Tối qua YooChun đáp ứng YoonHo đưa JunSu về nhà, nhưng mới ra khỏi cửa thì đã có một mỹ nhân tiến đến nói chuyện. Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, đến lúc chuẩn bị trao đổi số điện thoại mới nhớ ra JunSu còn đứng bên cạnh, liền nhớ tới việc phải làm mà tiếc hận, vì thế lôi JunSu đang nghịch di động lên xe. 5 phút sau, JunSu vẫn cúi mặt vào chiếc điện thoại đột nhiên lên tiếng.

“Này, không ngờ chú lại ăn ảnh thế đâu.”

YooChun nghe mà không hiểu làm sao. Ăn ảnh? Nói mình à? Sau đó khó hiểu nhìn về phía JunSu. JunSu liền cầm điện thoại đưa ra trước mặt YooChun. Trên màn hình chính là ảnh chụp hắn cùng mỹ nhân hồi nãy đang đong đưa. Cô gái kia đưa lưng về phía màn hình, nhưng vẻ mặt phong lưu của YooChun thì bị chụp lại rất rõ.

“Cậu… cậu chụp lúc nào hả?” YooChun thực sự rất muốn kêu trời, cái ảnh này mà truyền ra ngoài thì…

“Vừa nãy thôi, đứng chờ chán quá nên chụp. Mà quên chưa nói, chú đẹp trai thật.”

“Xoá đi được không?” YooChun ra vẻ lấy lòng nói. Đẹp trai? Là khen hay mỉa mai hắn vậy?

“Sao phải xoá? Để làm kỷ niệm không được à?” JunSu ngây ngô nói.

“Vậy tôi cho cậu chụp lại lần nữa được không?” Kỷ niệm cái khỉ gì chứ?

“Thôi để sau đi, xem lúc nào tôi có thời gian đã. Tôi là Kim JunSu, chú tên là gì?”

“… Park YooChun.” YooChun cảm thấy như mình gặp phải Jung YoonHo thứ hai vậy.

“Chú YooChun, mai qua đón tôi đến nhà YoonHo hyung được không?”

“Được.” Phải nhanh chóng lấy lòng cậu ta, sau đó tìm cách xoá cái ảnh đó đi. “Mà tại sao cậu gọi YoonHo là hyung, còn gọi tôi là chú?” Hắn cùng tuổi với YoonHo mà, không lẽ nhìn hắn già đến vậy.

“Vì trán chú rộng quá.”

“….”