Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng

Chương 17




" Tôi muốn uống gì phải giải thích với anh sao?"

Giọng Thanh Tú nặng trĩu, mắt cô nhìn đi chỗ khác cố tình né tránh anh, giữa cô và Trần Nam ngoài quan hệ cấp trên và nhân viên thì có gì hơn nữa chứ. Có trách thì trách cô vì một phút say xỉn mà rơi vào tay anh, đàn ông người nào chẳng vậy, mỡ dâng trước miệng mà mèo không ăn ư? Cho nên cô cũng phải nghĩ cách tự bảo vệ cho bản thân mình, người như Trần Nam có bao nhiêu cô gái vây quanh lẽ nào cô không biết. Lỡ ra cô mang thai anh sẽ chịu trách nhiệm ư? Chuyện đó chắc chắn không thể nào.

Trần Nam tay vẫn nhẹ nhàng chườm đá, gương mặt nghiêng anh tuấn của anh phản chiếu trong gương thật phong lưu, cuốn hút.

Thanh Tú vẫn ngoan ngoãn đứng đó, bóng dáng mảnh mai của cô lọt thỏm trước ngực Trần Nam. Cô cảm nhận được anh cúi sát xuống mặt mình, một hơi thở cô cũng nghe thấy, tựa hồ như hai bờ môi sắp chạm vào nhau. Tim Thanh Tú lúc này đập rất mạnh, cô cảm thấy thở thôi cũng khó. Bỗng một bên môi Trần Nam khẽ nhếch lên để lộ một nụ cười như trêu ghẹo, anh buông tay xuống thôi không chườm cho cô nữa, cất giọng nhát gừng:

" Tôi còn chưa xử lí em cái việc say xỉn làm mất hình ảnh đó, em còn la hét gì hả?"

Nói rồi anh bỏ đi lên phòng khách, cục đá được bọc trong chiếc khăn mặt bị anh vứt chỏng chơ trên sàn nhà. Thanh Tú nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, cái "sừng" trên trán cô cũng giảm đau hẳn.

Nửa tiếng sau...

Chiếc xe rẽ vào một nhà hàng, phía trước có rất nhiều loại xe sang trọng đang đậu. Thanh Tú đưa mắt qua cửa xe ngó nghiêng một lượt, đây chẳng phải nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Sài Gòn sao?

" Còn ngây người ra đó làm gì?"

Trần Nam đã tắt động cơ xe, anh thư thái mở cửa bước xuống. Thanh Tú cũng vội vàng xuống đi theo anh. Từ trước đến nay việc phải đi theo anh là điều rất khổ sở đối với cô, bởi vì anh đi nhưng cô phải chạy mới bám theo được. Thanh Tú không giấu được sự tò mò mà hỏi lớn.

" Vào đây làm gì?"

Trần Nam dừng lại, lần thứ hai kể từ lúc làm việc với anh, cô đâm sầm vào lưng anh.

Trần Nam quay người lại, thay vì tình huống lần trước anh dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn cô thì lần này lại xuất hiện một tia ôn nhu lạ thường.

" Tôi đưa em đến đây chẳng lẽ để nhìn mọi người ăn?"

Thanh Tú tròn mắt, bề ngoài Trần Nam lịch thiệp như vậy nhưng con người anh thực sự rất cao ngạo. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô á khẩu với những câu nói của anh.

Một cô nhân viên đứng ngay cửa lớn nở một nụ cười như được lập trình sẵn khi thấy hai người, cô ta đưa một tay ra làm động tác mời vào.

Trần Nam đi thẳng đến chiếc bàn ngay gần cửa sổ, Thanh Tú đương nhiên lẽo đẽo theo sau, cô đưa mắt quan sát một lượt. Bên trong nhà hàng toàn người sang trọng, cô thấy mình thật lạc loài với trang phục áo thun quần jean này, cô miễn cưỡng ngồi xuống bàn đối diện với Trần Nam.

Một người nhân viên đem menu lại bàn, anh ta nhìn Thanh Tú và Trần Nam rồi lịch sự hỏi hai người muốn dùng gì. Trần Nam nhếch miệng cười nhẹ, anh cầm quyển menu được bọc da đưa về phía Thanh Tú.

" Em chọn đi".

Anh chàng nhân viên không giấu được vẻ ngưỡng mộ dành cho Thanh Tú, cô tuy giản đơn như vậy lại được một người quyền quý như Trần Nam đối đãi ân cần quả là phúc lớn.

Còn Thanh Tú, cô cố nghiền ngẫm ba chữ vừa thốt ra từ Trần Nam là ý gì. Anh xưa giờ là người luôn theo ý mình, hiếm có khi nào chịu nghe ai. Hôm nay vì lí do nào lại thay đổi như thế?

" A.. hèm".

Thanh Tú nghe tiếng tằng hắng nhẹ của Trần Nam thì giật mình lật menu ra xem. Đôi mắt cô đảo qua vài món, nào là cua bể hấp, bạch tuộc nhúng dấm, tôm càng xanh... toàn các món ngon. Trước giờ Thanh Tú thực sự chưa đến những nơi sang trọng để ăn những món thế này. Cuối cùng, cô nhìn anh chàng nhân viên rồi gọi một loạt các món cho xong chứ cũng không biết chúng có ngon lành gì không.

Trần Nam ngồi thong dong trên ghế, ánh mắt nhìn Thanh Tú như có như không. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu rượu chát kết hợp cùng quần kaki, bộ đồ tuy đơn giản nhưng khi được khoác lên người anh, nó luôn có một nét nổi bật riêng biệt, cộng thêm ánh điện rực rỡ chiếu vào người làm anh thêm sáng chói. Có vài cô gái bàn kế bên không giấu được vẻ ngưỡng mộ, thỉnh thoảng nhìn Trần Nam rồi cất tiếng xì xầm với nhau.

" Nhà hàng này nổi tiếng nhất thành phố, đương nhiên ngon hơn cái chỗ mà Minh Thành muốn đưa em đi".

Lời anh trầm ấm nhưng dấy lên kinh ngạc đối với Thanh Tú. Buổi chiều hôm hẹn đi ăn với Minh Thành đã bị hủy vì Trần Nam đưa cô đi mua váy, lại khiến anh nhớ kĩ như vậy. Từ khi nào một ông chủ tôn kính như anh lại để ý đến những chuyện nhỏ nhặt của cô?

" Xin mời quý khách".

Lời nói của anh nhân viên phá tan suy nghĩ của Thanh Tú, cô nhìn lên bàn thì thức ăn đã được đem lên.

Trần Nam thấy thái độ hết ngơ đến ngẩn của Thanh Tú từ lúc bước vào đây thì bật cười, hàm răng trắng đều của anh hiện rõ. Đây hình như là nụ cười thoải mái nhất anh để lộ trước mặt Thanh Tú từ trước đến nay.

" Ăn đi, bộ tôi đẹp quá hay sao mà em cứ tròn mắt ra nhìn vậy?"

Nói rồi Trần Nam ung dung dùng bữa. Thanh Tú thực sự cũng không có tâm trạng để ăn nhưng cứ ngồi mãi cũng không được, cô đành cầm cái kìm mini để chuẩn bị bẻ một cái càng cua. Cô chưa trải qua kiểu ăn uống như vậy nên hơi lúng túng, nếu là ở nhà thì cô sẽ dùng hàm răng siêu chắc của mình để giải quyết. Nhưng giữa chốn đông người này, làm như thế e rằng sẽ thất thố.

Sau một lúc đắn đo, Thanh Tú quyết định không làm khổ mình nữa, chọn ăn món khác. Nhưng hành động vừa rồi của cô không qua mặt được Trần Nam. Anh gắp một con cua về phía mình, một tay giữ nhẹ, tay còn lại dùng chiếc kìm nhỏ kẹp vào chiếc càng to bự cứng chắc của nó.

Phần vỏ vỡ ra phát tiếng " bụp... bụp", anh nhẹ nhàng tách ra, để lộ một miếng thịt cua trắng có pha chút hồng thật hấp dẫn. Cử chỉ khéo léo, nho nhã của anh làm Thanh Tú chăm chỉ quan sát không bỏ sót một động tác nào.

" Ăn đi".

Trần Nam đưa phần cua đã được lấy vỏ về phía Thanh Tú, cô đương nhiên là không dám nhận, lấy tay đẩy ngược về phía anh. Nhưng anh đã kịp cất lời đe dọa.

" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt sao?

Đến cả ăn uống mà cũng bị ra lệnh nữa, Thanh Tú đành nhận lại, dù sao cũng chỉ là ăn thôi. Cô từ từ thưởng thức, trong lòng khẽ suýt xoa vì đồ ăn ở đây quả là tươi ngon.

Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại của Trần Nam vang lên, vì xung quanh khá ồn ào nên anh đứng dậy ra ngoài, ánh mắt Thanh Tú dõi theo bóng dáng cao lớn của anh khuất sau cánh cửa. Sau đó cô đưa li nước lên uống, bỗng đáy li thủy tinh trong suốt hiện ra bóng của một người đàn ông với gương mặt vuông vắn, cô vội vàng buông li xuống.

" Quốc.. Đại... sao anh ở đây?"

Nhìn bộ dạng thất thần của Thanh Tú, người đàn ông trong trang phục áo thun quần jeans kéo mạnh tay cô, Thanh Tú buộc phải đứng lên.

" Buông tay ra, anh muốn gì?"

Thanh Tú không muốn mọi người xung quanh chú ý đến mình nên chỉ gằn nhẹ.

" Sao, gặp lại anh em không vui ư? Đi theo anh, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lát".

Bàn tay Thanh Tú bị Quốc Đại kéo đi, bước chân vì bị lực kéo nên cũng nhanh hơn bình thường, hai người bước ra khỏi cửa sau của nhà hàng.

Quốc Đại dừng chân, vừa lúc hai người đứng ở một khuôn viên nhỏ phía sau nhà hàng, xung quanh có trồng cây xanh và đặt rất nhiều ghế đá. Anh lại tiếp tục nắm chặt tay Thanh Tú đi băng qua khuôn viên, vừa đến cổng 2. Trước mặt cô là một con đường đã lên đèn khá nhộn nhịp, xe của Quốc Đại đỗ ngay bên vỉa hè.

" Lên xe đi".

" Bỏ tay em ra, anh muốn đưa em đi đâu?

Thanh Tú nhăn mặt, giọng khẽ gắt lên, cô không muốn Trần Nam nghe điện thoại xong quay vào lại không thấy cô đâu, nhất định là anh sẽ rất tức giận.

Quốc Đại một tay mở cửa xe, tay kia lôi mạnh Thanh Tú đẩy cô vào trong. Anh nhanh chóng khởi động xe lao đi, đôi mắt thâm sâu chiếu lên người cô tia nhìn khó đoán.

" Em yên tâm, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lúc".

Thanh Tú im lặng nhìn ra cửa xe, bên ngoài trời tối đen, âm u như tâm trạng cô lúc này. Quả thực giữa cô và Quốc Đại cũng phải rõ ràng một lần, cô không thể cứ im lặng mãi như vậy. Cô vội vàng lục điện thoại trong giỏ, ngón tay nhanh nhẹn tìm số máy quen thuộc, tín hiệu điện thoại sau một phút được kết nối.

" Giám đốc, tôi...."

" Trần Nam, tôi là Quốc Đại, cô ấy có việc xin cáo từ trước".

Thanh Tú chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đã bị Quốc Đại giật mạnh, anh trực tiếp nói một câu với Trần Nam rồi tắt máy, điện thoại cũng vừa lúc hết pin. Hành động vừa rồi của anh làm Thanh Tú vô cùng khó hiểu lẫn chút lo sợ, nhưng cô lại tự trấn an mình rằng Trần Nam chắc không nhỏ nhen như vậy, chỉ là đi ăn với nhân viên thôi, ai về trước đâu phải việc đáng bận tâm, dù sao cũng gọi cho anh rồi.

Chiếc xe dần rẽ vào một đoạn đường quen thuộc, dừng trước một quán cafe mà trước đây hai người thường xuyên gặp gỡ. Khung cảnh vẫn như xưa, đèn điện muôn màu sắc, các bài hát nhẹ nhàng được phát lên.

Quốc Đại chọn một bàn ở nơi khá yên tĩnh kín đáo, bên cạnh là cây bọ cạp vàng rũ từng chùm hoa sặc sỡ xuống, có vài cánh hoa lác đác vướng trên tóc Thanh Tú.

" Thanh Tú, giải thích với anh tại sao mấy tháng qua em lại trốn biệt như vậy?"

Nghe câu hỏi vừa rồi, một cảm giác trống vắng ùa về làm sống mũi cô cay cay. Người đàn ông khôi ngô này cô đã từng dùng ba năm thanh xuân của mình để yêu thế nào.

Nghĩ đến đây tim cô như bị ai bóp nghẹt, một chút đau đớn hòa lẫn với muôn phần cô đơn.

" Quốc Đại, nếu anh là em anh sẽ làm thế nào?"

Thanh Tú cất giọng đầy chua chát, ánh mắt cô như một khoảng không vô định, nỗi đau này chỉ cô mới hiểu nó khó quên thế nào.

Quốc Đại nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt anh dưới ánh đèn dịu dấy lên một sự khẩn thiết, bàn tay to lớn của anh đưa ra nắm chặt lấy cánh tay cô.

" Thanh Tú, thực sự anh chỉ yêu mình em. Việc đính hôn với Ánh Hân chẳng qua..."

" Chẳng qua là anh mượn cô ta làm bệ phóng cho mình đúng không?"

Thanh Tú cười mà như khóc, một Quốc Đại chân thành, thiện lương mà cô từng yêu đến ba năm lại vì tham vọng mà sẵn sàng phản bội cô, giờ thì chẳng phải đã như ý nguyện rồi ư?

" Thanh Tú, anh tất cả cũng chỉ vì em. Đợi anh củng cố địa vị lớn mạnh rồi anh sẽ bỏ cô ta, anh vốn dĩ không hề yêu cô ta".

" Anh xin em, hãy cho anh một cơ hội. Những tháng qua khi em biến mất anh mới nhận ra rằng anh yêu em đến mức nào".

Quốc Đại nghiêng người siết chặt bàn tay Thanh Tú hơn, khuôn mặt lộ vẻ day dứt lẫn khẩn nài.

Lời nói của Quốc Đại càng da diết bao nhiêu lại càng làm tâm trạng Thanh Tú thêm nặng nề.

Đôi mắt trong veo của cô nhìn người đàn ông trước mặt, thực sự từ lúc biết mình bị cắm sừng, cô không hề gào thét, trách mắng gì Quốc Đại cả. Cô chỉ im lặng rời đi, đổi chỗ ở, thay sim điện thoại. Trong lòng luôn nghĩ chắc chắn anh đã quên cô mà vui bên tình yêu mới, không nghĩ có ngày anh lại xuất hiện lại nói những lời như thế này.

Quán cà phê đang phát một bản nhạc trữ tình nào đó, có cơn gió đêm nhẹ thổi mái tóc người con gái bay bay, ánh mắt cô chăm chú nhìn người đàn ông dưới ánh đèn mờ ảo, khẽ mỉm cười.