Niệm Bồ Công Anh

Chương 8: Long biến




Những cao thủ năm xưa thực sự chỉ còn là truyền thuyết, bây giờ đương thời thật sự là rất nhiều anh hùng xuất thiếu niên. Nổi trội nhất trong ba năm trở lại đây chính là Loạn Thế Tam Hiệp. Giang hồ nhân sĩ đểu kiêng kị ba huynh đệ họ vài phần. Kẻ lùn cúi thì kiên kị thân thế hiển hách, đại ca Đoan Mộc Huyền Ngự là thiếu chủ Huyền Minh Cung, lão nhị là đại công tử Kình Long Đảo Đông Phương Vô Song, nhỏ nhất tam đệ Dương Tri võ lâm minh chủ. Kẻ trong hắc đạo rảnh rỗi mà đến trêu chọc ba huynh đệ, hoặc xui xẻo khiến họ thấy chướng mắt liền có kết quả không tốt đẹp gì. Bạch đạo buồn miệng mà nói xấu họ liền bị chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, có kẻ vì muốn giữ vững châm ngôn”kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục” liền tự xử thì hằng hà xa số. Nhưng cũng có những đại ma đầu và cổ quái hiệp khác kính nể võ công và tính cách hào sảng của Tam Hiệp. Có thể nói Loạn Thế Tam Hiệp bằng hữu như mây, nhưng kẻ thù thì cũng không thiếu.

Nên Loạn Thế Tam Hiệp đi đến đâu thì nhân sĩ võ lâm đổ xô đến đấy, có kẻ vì tò mò, có kẻ đến khiêu chiến, có kẻ đến để báo thâm thù huyết hận. Lần này nghe tin Tam Hiệp đến vùng Thảo Nguyên phía tây thì thiên hạ cũng ùn ùn kéo đến, khiến thương trấn trong vùng làm ăn phát đạt. Thương nhân thật sự coi ba huynh đệ là thân tiên sống.

“Vô Song ngươi đã mười tám tuổi rồi mà vẫn dành thức ăn với ta là sao?” Đoan Mộc Huyền Ngự giọng điệu tuy tức giận, nhưng ngọc nhan vẫn vô biểu tình.

“Lão đại a, vì món bánh trôi Tiểu Tri làm rất ngon ta ăn mãi mà không chán nhường cho ta đi” Đông Phương Vô Song miệng nhai nhồm nhàm tay không ngừng vơ đồ ăn nói.

Dương Tri vừa tròn mười sáu, tuy mặc nam trang vẫn như hoa xuân nở rộ mỉm cười đưa phần của mình đến trước mặt Vô Song.

“Ta mặc kệ, cái gì tam đệ làm ngươi đều khen ngon ăn hết. Chúng ta đi cùng nhau chỉ có Dương Tri biết nâu ăn, ngươi ăn hết ta ăn cái gì?” Huyền Ngự hắn nhịn đủ rồi nha, bị đói hai ngày khiến thánh nhân cũng phải nổi giận.

“Thì sao huynh không bảo thuộc hạ ra ngoài mua cho huynh ít bánh bao lót dạ đi, đúng là xấu bụng đói là nổi cáu” Vô Song cũng không vừa cãi lại.

“Thôi đại ca đừng chấp nhị ca nữa, để đệ xuống bếp làm cho huynh bát mì ăn tạm vậy, bánh trôi nếu Vô Song thích như thế cứ để huynh ấy ăn”

“Tiểu Tri đệ tốt bụng ta cũng muốn một bát mì” Vô Song miệng còn dính nước đường bóng loáng ngẩng lên nhìn Dương Tri cười cầu tài.

“Huynh thật là, sớm muộn gì cũng thành heo” Dương Tri mỉm cười nhéo tai Vô Song kêu lên oai oái.

Nhìn hai tên trước mặt khanh khanh ta ta, Đoan Mộc Huyền Ngự chỉ có thể lắc đầu hỏi trời xanh hắn kết nghĩ với cái loại gì đây. Nhưng bây giờ hắn còn có chuyện khác phải lo, không rảnh quan tâm đến hai tên ngốc kia.

Trong ba năm này nội công của hắn thăng tiến vượt bậc nhưng cơ thể cũng suy xụp không ít. Mấy ngày trước hắn đã nôn ra máu thì biết đã đến lúc rồi, nên phải gấp rút quay về thảo nguyên. Hắn không biết lần này trở về còn có thể ra khỏi Huyền Minh Cung hay không. Hắn muốn đến Kình Long Đảo một chuyến xem Tiểu Băng Nhi thế nào như nếu lỡ hắn phát bệnh tại đó, có khi còn hại nàng lâm vào nguy hiểm. Bây giờ mới hiểu tương tư là khổ thế nào, nhưng thà hắn chịu khổ còn hơn tâm hồn thuần khiết của Tử Băng phải nhuốm ưu thương. Hắn sẽ hết sức bảo hộ nàng luôn luôn thuần khiết như thế.

Thở dài một hơi Huyền Ngự đứng lên rời bàn ăn trở về phòng. Khi vừa đầy cửa bước vào, thì ngực bị nén lại đau đớn, một tia ngòn ngọt nóng hổi trào lên khỏi cuống họng hồng huyết tuôn trào. Huyền Ngự vội ngã vào phòng, phất tay đóng cửa. Nhìn máu huyết đỏ tươi trên đất nay lại có lấm tấm tơ vàng kim cho thấy độc Long trong máu hắn đã bắt đầu phát tán xắp vào tim…….

……..Độc vào tim hắn sẽ không còn là hắn, hắn sẽ mất nhân tính trở thành một con cuồng long chỉ biết cắn nuốt xương máu. Bất kể sinh vật sống nào xung quanh hắn đều sẽ bị xé xác. Không hắn không thể tiếp tục đồng hành cùng Vô Song và Dương Tri nữa. Trước khi phát điên hắn phải rời đi, huynh đệ nếu qua được kiếp nạn này sẽ có ngày tương phùng nếu không xin hay nhớ ngày ta rời đi thì rót cho ta một tia rượu nhạt tưởng nhớ. Vô Song đừng nói cho Băng Nhi biết chuyện của ta, nàng sẽ đau lòng….

Hạ nét bút cuối cùng, Huyền Ngự lưu luyến một chút rồi đặt lại lên thư án. Hắn xoay người phi thân đi, ngay cả hành trang cũng không thu thập.

…………………………

“Đại ca ta làm mì cho huynh rồi đây, huynh ăn nhanh đi nếu không nhị ca lại dành mất bây giờ” Dương Tri gõ cửa phòng Huyền Ngự, tưởng hắn còn giận dỗi chuyện Vô Song dành ăn của hắn nên Dương Tri mới bưng mì vào phòng.

“Đại Ca mở cửa”

“Lão đại không ăn sao? tam đệ đưa ta ăn luôn cho” Vô Song từ đâu chạy đến.

“Không biết đại ca có chuyện gì không”

“Dương Tri cho ta mì”

“Nhị ca huynh thực tham ăn” Dương Tri nhíu mày.

“Việc gì đứng đây nhăn nhó với ta, sao không vào phòng xem lão đại ra sao, có khi lại trùm chăn ngủ rồi cũng nên”

“Nói cũng phải, đại ca chúng ta vào” cả hai đẩy cửa bước vào phòng không người, cửa sổ mở lớn, trên thư án bút nghiên vẫn còn ướt mực, chứng tỏ người rời đi chưa lâu.

“Hỏng lão đại, hỏng thật rồi Tiểu Băng Nhi sẽ xé xác ta cho coi” Vô Song bắt lấy tờ giấy tuyên thành trên thư án, gào thét…..

……………………….

Thảo nguyên quanh năm thăm thẳm trời xanh cùng cỏ dại, chỉ có những đoàn du mục hoặc hiệp khách lang thang qua nơi này. Ánh chiều chạng vạng phủ lên thảo nguyên một màu vàng nhạt một bóng hắc y lao như bay trên đồng cỏ. Giáng người tuy uy vũ nhưng có một chút chật vật, rồi ngã xuống. Không lâu sau, từ không khí hiện ra mười hắc y nhân tỏa ra nồng nặc sát khí. Kiếm lạnh lòe sáng dưới ráng chiều càng thêm chết chóc, nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ người nằm trên đất.

Như tia sét chết chóc trường kiếm chém xuống, tưởng như dễ dàng lấy mạng một người đã không còn sức phản kháng. “Keng” một tiếng chát chúa vang lên trường kiếm chạm phải cánh tay của người dưới đất liền gãy đôi.

Chậm chạp nhưng đầy nguy hiểm người nằm dưới đất vươn tay bắt lấy cánh tay một hắc y nhân đứng gần nhất. Đằng sau lớp bịt mặt hắc y nhân chỉ để lộ đôi mắt toát ra sự kinh hoàng tột độ. Bàn tay của người nằm dưới đất, không phải nói là móng vuốt nhọn hoắt màu xám bạc bấu vào da thịt như có nọc độc kiến hắc y nhân toàn thân tê buốt đau đớn. Móng xuốt càng siết chặt thì những mảng vẩy ánh bạc cũng dựng đứng lên sắc bén tua tủa nhưng ngàn đao nhọn. “Răng rắc” một tiếng vang lên cánh tay hắc y nhân liền bị xoắn vặn méo mó như dây thừng, kéo theo cơ thể hắn cũng chồng chéo lên nhau đến khi cốt nhục đứt rời nát bươm máu thịt nhớt nháp rơi xuống. Nhìn thấy đồng bạn chết thảm những hắc y nhân còn lại cũng không chùn bước liền đồng loạt xông lên.

Hoàng hôn dần tàn từ cam vàng chuyển sang đỏ ối vì huyết tinh bay lượn tanh nồng môt vùng thảo nguyên. Ánh sáng cuối ngày vụt tắt kịp lóe lên một thân ngân quang chết chóc đứng trong huyết quang đỏ tươi tê diễm đến quỷ dị. Bạch kim tóc dài phiêu tán trong gió phủ lên thân trên trần dày đặc lớp vẩy ngân quang bàng bạc cùng đôi tử nhãn huyệt thệ, tất cả mỹ lệ thuộc về một ác long vừa xuất thế…

Trong đêm chết chóc, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, vang lên tiếng lướt nhẹ trên cỏ. Dưới trăng ảm đạm một bóng người không sợ hãi tiến đến trước mặt ác long vẫn đứng như tượng trên đồng cỏ.

“Gào………..” Ác long gầm gừ lên thành tiếng khi người đó đến trước mặt.

Dưới ánh sáng mờ nhạt người vừa đến một thân y sam không rõ màu sắc, chỉ nổi lên làn tóc ngân bạch lấp lánh hơn cả nguyệt nha. Người đó chỉ đứng im lặng nhìn ác long một thân xám bạc nhuộm máu mà thở dài, hình như hắn đã đến quá muộn. Khi nhi tử của hắn qua được ải này biết chuyện khi mình không tỉnh táo đã gây ra, sẽ đau đớn hối hận. Ngự Nhi vì sao con quá nhân từ kiến kẻ làm phụ thân này thực khó xử.

“Gào..” gầm lên một tiếng nhào về phía người kia liền bị một tia kim quang chế ngự lơ lửng giữa không trung. Ác long đau đớn vùng vẫy một lúc liền bị kim quang trói chặt, biến mất trong đêm. Bỏ lại thảo nguyên rì rào tiếng gió cùng bồ công anh bay lượn.

——— ————————-

Đau đớn, thứ đau đớn từ trong cốt tủy không thể xoa dịu. Đoan Mộc Huyền Ngự lờ mờ tỉnh dậy cảm thấy cơ thể không còn sức lực cứng còng, tay chân như bị trói chặt trong một lớp giáp sắt nặng nề.

“Tỉnh rồi sao?” giọng nói đều đều vang vọng.

“Phụ vương?”

“Biết được ta là ai thì tốt rồi” Đoan Mộc Viêm An di chuyển đến cạnh mép nước ngồi xuống, kéo móng vuốt đầy vẩy màu bạc của Huyền Ngự lên xem xét một chút rồi lại cẩn thận ấn móng vuốt vào trong nước sóng sánh màu ngọc bích.

“Con đang ở đâu?” Huyền Ngự khó khăn lên tiếng hỏi, vì bây giờ cổ họng hắn tắc nghẹn chỉ có thể phát ra những tiếng gầm gừ.

“Đang ở Hàn Đàm bên dưới Huyền Minh Cung, nơi này là hồ nước ngầm được tích tụ từ tuyết ngàn năm của thiên sơn, theo sơn đạo ngầm chảy đến đây nên không bị pha tạp. Chỉ có tuyết ngàn năm từ Thiên Sơn mới có đủ linh khí để hóa giải ma chướng thị huyết của Long Nhân chúng ta” Viêm An từ tốn giải thích.

“Bao lâu?”

“Ta cũng không biết, tùy vào mỗi long nhân mà thôi. Long nhân càng mạnh thì ma chướng càng lớn thời gian ở Hàn Đàm càng lâu. Lúc ta tìm được con trên thảo nguyên thì con đã nhiễm huyết nhân loại nên ma chướng muốn loại bỏ không phải dễ. Có lẽ sẽ mất khoảng năm đến mười năm.”

“Không thể, quá lâu. Còn Băng Nhi”

“Ngốc, con dâu còn nhỏ thế lo gì. Con cứ lo tu luyện ở đây đi mọi chuyện có ta lo. Nhi tử à phải cố lên đây là cửa ải mà Long Nhân nào cũng phải trải qua”

“Biết”

“Biết là tốt, ta đi đây”

“Ân”

Huyền Ngự lơ đãng đáp lại tiếng bước chân xa dần, nhấc cánh tay khỏi mặt nước hắn bàng hoàng nhận ra hắn đã thực sự không còn là người. Toàn thân phủ một lớp vẩy kì lân dày cộm ngân sắc. Hai tay thành hình móng vuốt ngũ trảo như chim ưng, hai chân biến mất thay thế vào là một chiếc đuôi dài uyển chuyển vạm vỡ nạm vẩy như kim cương. Hắn tiếp tục hít một hơi đầy hàn khí vào cuống phổi, khó khăn mở lớn con ngươi màu tím nhìn xuống bóng mình dưới nước. Khuôn mặt anh tuấn khi xưa đã biến mất thay vào đó là loang loáng vẩy rồng bóng lưỡn, sau mái tóc ngân sắc vành tai xám nhọn hoắt, ngay cả đến con ngươi màu ngọc bích quyến rũ khi xưa cũng chuyển thành màu tím ma mị. Nếu Tiểu Băng Nhi nhìn thấy sẽ phải khóc thét lên vị sợ hãi. Hắn phải ở lại Hàn Đàm này năm năm, hay mười năm lúc đó Băng Nhi có còn nhớ tới Ngự ca ca này không? Hắn rất sợ, sợ một ngày hắn trở lại nàng đã quên mất hắn. Tất cả bất lực cùng căm phẫn, Huyền Ngự một chưởng đánh ra kiến bọt nước bắn tung tóe kèm theo tiếng rống giận điên cuồng của một con dã thú.

…………..

Bên trên Huyền Minh Cung bất ngờ một cơn chấn động khiến trời đất nghiêng ngả kiến mọi người toán loạn. Chỉ có một mình Minh Vương, Đoan Mộc Viêm An là ngồi chống cằm suy tư. Nhi tử của hắn nếu không thể tĩnh tâm thì làm sao thanh lọc ma chướng đây? nếu cứ như thế dù ở trong Hàn Đàm cả đời cũng chưa chắc biến trở về nhân dạng được.

“Vương chủ có thư của Độc Cô Lão nhân vừa được chim ưng mang về” một cận vệ chạy vào phòng báo.

“Thư của sư phụ, mau đem vào, sư phụ ắt hẳn có cách giúp ta” Viêm An mừng rỡ nhận lấy ống trúc trong tay cận vệ, rồi vội vàng đóng kín cửa.

Ánh đèn trong thư phòng của Viêm An sáng trắng một đêm, đến khi mặt trời đã lên cao vẫn chưa thấy Minh Vương ra ngoài Vương Phi bắt đầu lo lắng đi qua đi lại trước cửa. Cuối cùng khi hoàng hôn dần tắt cửa thư phòng mới bật mở.

“Tướng công có chuyện gì vậy? Ngự Nhi …”

“Nương tử không cần lo Ngự Nhi nó sẽ tốt thôi, sư phụ đã dạy ta cách giúp con rồi, nàng yên tâm. Bây giờ ta phải đi giúp Ngự Nhi” Viêm An nắm lấy tay thê tử an ủi, sai người đưa nàng về phòng nghỉ ngơi rồi mới đến chỗ Huyền Ngự.

……………….

“Ngự Nhi là ta”

“Phụ Vương”

“Đây là Hảo Lân Thần Công khẩu quyết. Hảo Lân Thần Công tính hỏa chí dương khắc với tính chí âm của long huyết với người thường là chết, nhưng với long nhân chúng ta chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Ngự Nhi nếu con có cơ duyên thì sẽ khắc chế được long huyết còn nếu không thì……….”

“Thì sao?”

“Ta.. cũng không rõ, nhưng Ngự Nhi cha không muốn ngươi mạo hiểm. Hay là thôi đi dù con có hình dạng ra sao thì ta và mẫu thân của con cũng thấy không sao.”

“Không, con không muốn Băng Nhi nhì thấy hình dạng kinh tởm này”

“Nhưng”

“Cha hãy để con thử đi. Con thà hết mình rồi chết đi, còn hơn sống trong cảnh sống không bằng chết như thế này”

“Người là cha như ta sao nỡ thấy con mình đi vào chỗ chết chứ. Nhưng Ngự Nhi à vì con là con ta, dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn luôn đứa về phía con”

“Cha…”

“Ngự Nhi bảo trọng.”