Niềm Vui Lớn

Chương 40




.

Đi cùng Mục Thiên Nam, Đan Giai Nguyệt lập tức trả phòng hải cảnh, đồng thời cũng thu dọn hết mọi thứ vào trong xe Mục Thiên Nam, theo anh vào ở trong khách sạn.

Qua cơn xúc động, lý trí của Mục Thiên Nam lại quay trở về.

Anh nghĩ, chiếc hộp ‘không biết’ mà anh nhận đó, bên trong sẽ là thứ gì?

Nhưng tình cảm không phải là thứ để hối hận hay lo lắng mà là sung sướng và kích động khó lòng kiềm chế được. Đó là… tình yêu cấm kỵ hay sao?

Tới khi hai người trở về khách sạn, trời cũng đã khuya.

Mục Thiên Nam cầm túi lữ hành của Đan Giai Nguyệt đi vào phòng, Đan Giai Nguyệt cũng cúi đầu đi theo phía sau.

Hai người đều im lặng.

Mục Thiên Nam buông hành lý xuống, mở miệng nói: “Chờ tôi chút, để tôi lấy thêm một bộ chăn đệm nữa!” Nói xong, định gọi điện thoại.

Bấy giờ, Đan Giai Nguyệt bỗng vươn tay ra, nắm lấy tay Mục Thiên Nam.

“…” Mục Thiên Nam quay lại nhìn.

Đan Giai Nguyệt lấy hết can đảm, ôm Mục Thiên Nam.

“…” Mục Thiên Nam giật mình, nhưng cũng vui vẻ, để mặc người nọ ôm mình.

“Sao vậy?” Trong câu hỏi của Mục Thiên Nam đầy vẻ dịu dàng xưa nay chưa hề thấy.

Đan Giai Nguyệt cọ lên vai anh, lắc đầu.

Dường như Mục Thiên Nam cũng chìm đắm vào trong bầu không khí tĩnh lặng, ấm áp đó, anh đặt tay lên đỉnh đầu Đan Giai Nguyệt, để người nọ yên lòng.

Trong giây phút yên tĩnh, tất cả ngôn ngữ đều trở nên dư thừa.

“Mười năm trước, có một nam sinh đã bị cậu hấp dẫn, cậu ấy nghĩ hết cách để tiếp cận cậu, ban đầu, cậu ấy còn chưa biết đó là tình yêu!”

“Trong một chuyến hành trình tới suối nước nóng, cậu ấy sơ ý té xuống sườn dốc, bị thương ở chân, lúc cậu ấy sắp leo lên tới bờ, lại tuột dần trở xuống, tình cờ, cậu đã kéo cậu ấy lên — giống như cái đêm bão đổ bộ vào bờ năm đó vậy. Đó là một đêm giữa hè, cậu đã cõng cậu ấy bước đi trong khu rừng tối đen —- cũng giống như cái đêm cậu giúp cậu ấy ở phòng hải cảnh.”

“Sau khi về tới căn phòng ở cái thôn mà hai người ở, nhân lúc cậu ngủ say, nam sinh ấy đã hôn trộm lên môi cậu. Từ đó, cậu ấy biết được là mình đã yêu!”

“Từ những lời đồn đại, cậu ấy biết được thế giới của cậu, cậu ấy bắt đầu lén lút nhìn trộm cuộc sống của cậu, cậu ấy cho rằng cậu lạnh lùng cũng tốt, quái gở cũng được, tất cả đều do hoàn cảnh của cậu tạo thành. Cậu ấy cứ bị cậu hấp dẫn một cách khó hiểu như vậy đấy!”

“Lúc đó, thế giới vẫn chưa nói cho cậu ấy biết giữa nam và nam không thể có tình yêu được; Bởi vì, cậu vừa cao quý lại vừa lạnh lùng như thế; Nhưng, còn chưa để cậu ấy bình tĩnh lại, cậu đã sang Mĩ. Cậu vĩnh viễn không biết, cậu ấy đã dùng chiếc di động cậu tặng, gọi dãy số mà cậu cho cả một ngày một đêm!”

“Sau đó, thời gian cứ trôi đi, cậu ấy ngày một lớn dần, thế giới đã dạy cho cậu ấy một bài học thật lớn bằng cách lấy đi song thân của cậu ấy, cậu ấy mất hết tất cả. Rút kinh nghiệm xương máu, cậu ấy chọn cách không hận, cậu ấy quyết định yêu thế giới này, cậu ấy thích bản thân như thế. Cho nên, cậu ấy đã xem chuyện ‘không thể có được cậu’ là chuyện đương nhiên. Trên thế giới này, còn có chuyện gì khiến người ta tiếc nuối hơn thế nữa?”

Đan Giai Nguyệt thong thả nói ra, rất rành mạch, rất rõ ràng. Anh đã để toàn bộ nước mắt mình thấm vào áo Mục Thiên Nam.

“Nam sinh ấy chính là tôi, những chuyện đó là những chuyện mà cậu chưa từng biết. Về sau, tôi đã tự cho mình một cơ hội tìm thấy hạnh phúc, cho nên tôi đã tiếp cận cậu!”

“Rost, con chó nhỏ mà cậu nhặt về nuôi đấy, tôi cảm thấy trong lòng cậu, tồn tại của tôi và nó giống nhau. Cậu là một người lương thiện, cho nên cậu đã thu nuôi nó, giúp đỡ cho tôi; cậu lạnh lùng, cho nên cậu không phải thật lòng thích nó và tôi, tôi cũng giống như nó, với cậu mà nói, có lẽ đều là gánh nặng, sự phiền hà vướng vào cuộc sống của cậu.”

“Tôi thích cậu lại thành nguyên nhân làm ảnh hưởng tới cậu? Vì cậu không đáp lại tình yêu của tôi, cho nên tôi sẽ có cảm giác mình chịu ấm ức rất nhiều?”

“Không phải đâu! Yêu là thành toàn, là trả giá!”

“Bởi vậy, tôi không phải không từ mà biệt, tôi quyết định ra đi để không mang tới phiền toái cho cậu nữa! Mãi mãi rời xa, ra đi thật sự!”

Mỗi người đều có hành vi, lối suy nghĩ riêng của mình, nhưng Đan Giai Nguyệt, đã khiến Mục Thiên Nam phải động lòng.

Nói thao thao bất tuyệt, nhưng: Đan Giai Nguyệt thật lòng yêu mình. Mục Thiên Nam thầm tổng kết trong lòng như thế.

Trước giờ, Mục Thiên Nam luôn lấy hai màu đen trắng để quyết định cuộc đời mình, anh cứ nghĩ là mình sẽ cô độc cả đời, nào ngờ, trong anh vẫn tồn tại một tình yêu.

Tình yêu à? Đúng vậy, tình yêu.

Câu chuyện kiếm tìm tình yêu của người nọ ngoài dự liệu của Mục Thiên Nam, nhưng anh vẫn thấy cảm động. Anh nghĩ, mẹ, những bất hạnh trong đời mẹ đã từng khiến con căm hận tình yêu trên thế giới. Nhưng, con thật sự không muốn bỏ qua người tên Đan Giai Nguyệt này.

Nghĩ xong, Mục Thiên Nam cũng đã nhanh chóng kiên trì với lòng mình.

Anh đẩy nhẹ Đan Giai Nguyệt ra, sau khi quyết định trân trọng một người, động tác và vẻ mặt của anh đã hoàn toàn thay đổi. Mục Thiên Nam vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má người nọ.

Nhìn thẳng vào Đan Giai Nguyệt, anh bình tĩnh, dịu dàng, nhưng không mất đi sự kiên định đáp lại rằng: “Tôi quyết định thích cậu! Tôi cần thời gian để xử lý mối quan hệ giữa tôi với Vivian và đấy không phải là chuyện có thể giải quyết trong hai, ba ngày! Cậu phải tin tưởng tôi!”

Đan Giai Nguyệt vừa khóc vừa cười, đáp: “Tôi tin tưởng cậu mà, trước giờ tôi luôn…”

Tình cảm dung hòa, quan hệ xác định, bản tính quyết đoán của Mục Thiên Nam đã khiến anh hôn lên môi Đan Giai Nguyệt.

Lo lắng tới chuyện không có kinh nghiệm với phái nam, Mục Thiên Nam quyết đoán bóp chết dục vọng của mình.

Vẫn còn nhiều thời gian, câu thành ngữ đó khiến Mục Thiên Nam thấy vui lòng.

Trên con đường tình, Mục Thiên Nam cũng chỉ là một tân thủ mới đặt chân vào mà thôi.