Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 2-4: Lớn tuổi một điểm 2-4




Thời điểm Hãn Du Sinh nghe được tiếng nhạc dễ nghe của chuông cửa vang lên, kim đồng hồ trên vách tường cũng vừa vặn chỉ đúng 10 giờ, đối với việc đêm khuya có khách đến tìm mà nói hẳn là phải cảm thấy lo sợ, nhưng cậu thì ngược lại trong lòng giống như vừa vứt bỏ được một tảng đá nặng mà thở phào nhẹ nhõm, không chút chậm trễ hướng đại môn ( cửa lớn) đi đến, bởi vì cậu biết, cậu đã chờ cả một đêm người nhà họ Hoắc cuối cùng cũng coi như đã xuất hiện.

Đem cửa lớn mở ra, trước cửa là một nam nhân đang đứng lặng. Với  chiều cao 190cm, tuy rằng cách hai ba lớp âu phục, mà vẫn có thể dễ dàng phán đoán ra nam nhân này là một thân cơ thể cường tráng a~. Càng làm cho người khác không thể sao lãng, hắn cả người tản ra khí thế của một bậc nhân sĩ thành công.

Bởi vì nam nhân trên người mang theo quang khí, khiến người khác nhìn không rõ ngũ quan của hắn, cho nên Hãn Du Sinh liền thối lui một bước, muốn  cẩn thận xem rõ dáng dấp của đối phương.

Không nghĩ tới khi cậu lùi lại, nam nhân dường như nghĩ cậu muốn chạy trốn, lập tức cũng tiến lên một bước, nắm thật chặt cánh tay của cậu. Trong nháy mắt mặt của đối phương lập tức hiện ngay trước mặt cậu, lộ ra ngũ quan lập thể, nam nhân trước mắt có một đôi mày kiếm dày đặc mê người, hai mắt một mí lấp lánh hữu thần, sống mũi cao cùng gợi cảm, cộng thêm một thân cơ thể hoàn mỹ, cả người tỏa ra một loại khí thế không giận mà uy.

Phát hiện chính mình đối dung mạo nam nhân tỏ vẻ thất thần, cũng nghĩ đến việc không muốn cùng nam nhân đứng mãi nơi này được, Hãn Du Sinh vội vã kéo về lực chú ý của mình, đối nam nhân nói: “Xin chào, tôi là Hãn Du Sinh, xin hỏi anh là Hoắc tiên sinh sao?”

“Cậu là nam nhân!”

Vừa nghe câu nói của nam nhân, cậu chấn động mạnh một cái, người này chẳng những đáp lạc đề, mà còn dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn chính mình, thật giống như cậu vừa giết người cướp của, làm mọi chuyện ác không thể tha.

Đối với tình hình như vậy cậu hơi xúc động, tuy rằng không phải lần đầu tiên bị hiểu lầm là nữ nhân, tuy vậy nhưng tâm lý vẫn cảm thấy thẹn thùng, không thể làm gì khác hơn là cố tình lơ đãng, khẽ cười trả lời: “Đúng vậy a~, tôi là thật trăm phần trăm nam nhân.”

“Xin lỗi!”

Biết mình đường đột, nam nhân lập tức nói ra lời áy náy, thanh âm trầm thấp tỏ vẻ thật lòng hối hận, khiến người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.

“Không sao, cũng không phải lần đầu tiên ” cười cười tiếp thu lời xin lỗi, vì không muốn làm cho đối phương lo lắng, còn nho nhỏ mà trêu chọc chính mình một chút.

Đây là do lòng cậu rộng rãi, trời sinh không thể nào thay đổi, liền an tâm tiếp thu, không để tâm vào chuyện vụn vặt để cho chính mình khó chịu, cũng như làm đối phương lúng túng.

Cho nên cậu luôn sống vui vẻ không lo lắng, bản thân là một nam tử 25 tuổi trưởng nhưng lại trông giống như một thiếu niên 17, 18 tuổi ngại ngùng đơn thuần không hề có tạp chất.

“Hãn tiên sinh xin chào, tôi là Hoắc Nguyên Khanh, phụ thân Trấn Vân. Cám ơn cậu trong khoảng thời gian này chăm sóc cho nhi tử.”

Nói xong liền hướng nam nhân đưa tay phải ra, như là đã nghĩ thông suốt, ánh mắt của hắn từ lúc đầu là nóng bỏng, rồi đến kinh ngạc, cuối cùng là thâm trầm không rõ ý.

Không muốn suy nghĩ nhiều hàm ý trong mắt nam nhân, nắm chặt tay Hoắc Nguyên Khanh duỗi ra, Hãn Du Sinh thở phào nhẹ nhõm nói: “Quá tốt rồi, anh cuối cùng cũng coi như đã đến, Hoắc tiên sinh. Mời đến, Tiểu Vân đang ngủ ở trong phòng cùng Tiểu An.”

Cảm thấy đối phương không rõ, Hãn Du Sinh vừa đem dép lê (loại dép đi trong nhà ak) đưa cho Hoắc Nguyên Khanh, vừa giải thích: “Tiểu An là con trai của tôi ”

Nghĩ đến hai chữ nhi tử, thật giống như có chút sai lầm, thời điểm đang muốn giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh, liền sợ hãi đến đem lời rụt trở lại.

Không phải hắn nhát gan, mà là bởi vì ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh lúc này, thật giống bão táp cuồng loạn, tràn đầy huyết tinh muốn cắn người a~, Tuy rằng hai mắt thẳng nhìn chằm chằm vào tay phải, nhưng tiêu điểm thật giống như thấu qua bàn tay, rơi vào một địa phương xa xôi không biết tên.

Cả người giống như cá mắc cạn, dần dần mất đi khí lực. Lại giống như giấc mộng bảo vật đã lâu, trải qua thiên tân vạn khổ, thật vất vả phát hiện, lại tại chính mình không chú ý thời điểm mất đi. ( ko hiểu nói gì)

Đoạn ngắn thời gian, bầu không khí nặng nề cơ hồ khiến người ta nghẹt thở, thân là chủ nhà Hãn Du Sinh chỉ biết giả ngu, làm như không thấy bộ dáng dị dạng của Hoắc Nguyên Khanh.

“Mời vào ” đối với việc người khác khó xử, cậu không nghĩ cũng không  dò xét, mang theo vẻ mặt mỉm cười thân thiện, cậu quay đầu hướng theo bước chân của hắn đồng thời vào nhà nói: “Đúng rồi, anh tùy tiện gọi tên tôi cũng được, luôn gọi hãn tiên sinh, hãn tiên sinh, như vậy rất khó chịu a~” ( chỗ này edit theo ý mình luôn đi)

Như là cảm nhận được thành ý của Hãn Du Sinh, cuồng loạn trong mắt Hoắc Nguyên Khanh đã tản đi, nhưng cô đơn lại không cách nào ngăn cản được cứ như thế mà tràn ra, sâu sắc nhìn Hãn Du Sinh liếc mắt một cái, sau đó chậm rãi gật gật đầu, dùng tay đặt vào đồ vật quý báu nhất bên trong ngực ( cái chỗ này m ko biết là đặt lên tim hay là tờ giấy kia nữa, nên thôi mình nghĩ sao thì edit vậy nha), ngữ khí tinh tế nói ra: “Cám ơn cậu, Hãn Du Sinh.”

Hãn Du Sinh chỉ là cười cười, hướng phòng sinh hoạt đi tới, mà cậu dường như không để ý thời điểm Hoắc Nguyên Khanh gọi tên cậu, làm cho hắn không khỏi cảm nhận được chua xót cùng hạnh phúc.