Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 8-3: Lớn tuổi một điểm 8-3




Hãn Du Sinh không hoảng hốt cũng không vội vàng lấy tay đặt ở phía trên nắm tay của Hoắc Nguyên Khanh, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Tôi đương nhiên không coi anh là người ngoài, nhưng là coi như người một nhà cũng sẽ có phân biệt. Tình bạn, tình thân, ái tình, nếu như hôm nay tôi là thân nhân của anh hay thậm chí là tình nhân, nhưng đương nhiên tôi cũng sẽ cảm thấy khó xử nếu tiếp thu quá nhiều hảo ý của anh ”

Gắng dùng sức nắm chặt nắm tay Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh ngăn cản hắn lên tiếng.

“Tâm ý của anh, đối với tôi hảo, tôi đều biết, cũng để ở trong lòng, mà hôm nay tôi chỉ là người “Hảo” bằng hữu, có một số việc tình cờ có thể tự mình giải quyết không cần phiền đến anh như vậy không phải sẽ rất phiền phức hay sao?”

Lời nói mang nhiều ẩn ý, Hãn Du Sinh muốn như vậy mà ám chỉ thật rõ ràng đi! Nhưng sợ là Hoắc Nguyên Khanh kia đầu ngỗng không rõ phong tình a!

Nhìn lại một chút Hoắc Nguyên Khanh cả người trong nháy mắt dáng dấp tràn đầy sa sút không nói một câu, tối tăm thở dài một hơi, vỗ vỗ tay Hoắc Nguyên Khanh, đem đũa ở trên bàn nhét vào tay hắn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thời gian của chúng ta còn rất nhiều, đừng suy nghĩ, ăn cơm trước đi.”

Giải quyết xong người lớn, đổi lại cũng nên đến lượt tên nhóc kia.

Cùng Hoắc Nguyên Khanh giống như một cái khuôn mẫu đổ ra tiểu phiên bản kia chính là khuôn mặt nhỏ nhắn bình tỉnh nhìn cậu.

Hãn Du Sinh nhìn nhóc, cơ hồ nở nụ cười, không khỏi than thở, di truyền đúng là thần kỳ a, thế nào mà hai phụ tử kia lại giống nhau đến thế từ mắt, mũi, miệng, giờ đến ngay cả rầu rĩ bộ giáng cũng giống nhau đến thế?

Thấy Hãn Du Sinh ánh mắt dời về phía mình, từ nãy đến vờ Hoắc Trấn Vân vẫn luôn không có cách nào xen vào đoạn đối thoại kia, nay lập tức mở miệng nói: “Tiểu An sẽ không trở về.”

Không có cầu xin cũng không có thỏa hiệp, tiểu hài tử trong lời nói cứng rắn khiến Hãn Du Sinh không khỏi ngạc nhiên, hoàn toàn giống như cha nhóc cũng cường ngạnh như vậy ….

Nghe đến tên của chính mình, Hãn Hoài An vẫn luôn cúi đầu ăn như tiểu trư tử (heo con) cuối cùng cũng coi như ngẩng đầu lên, lưu chuyển cặp mắt to tròn thay phiên nhìn Hãn Du Sinh cùng Hoắc Trấn Vân, vừa nhìn vừa không quên khờ ngốc lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Người Hãn gia bề ngoài từ trước đến giờ vẫn luôn tuấn tú và mỹ lệ, có lẽ bởi vì do có  hỗn tạp huyết thống của người nước ngoài, da thịt vừa không có cứng nhắc thô ráp như người phương Tây, cũng không có ám trầm như người phương Đông, mà là dung hợp cả hai ưu điểm về nét đẹp của song phương khiến cho người ta mê đắm.

Hãn Du Sinh, Hãn Du Nhu đều là ví dụ điển hình, từ nhỏ chính là giống như ngọc long lanh, lớn lên càng khiến nhiều người theo đuổi, cư nhiên nhóc Hoài An kia cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt to, lông mi dài, đôi môi nhỏ nhắn xin xắn như chạm ngọc, mười người thấy mười người yêu, bất quá thì Hoắc Trấn Vân kia vẫn là kiên cường chưa lộ ra cốt … Mê muội.

Nhưng mà nhìn lại một chút Hoắc Trấn Vân khởi đầu là một bộ dáng khí thế quyết không thỏa hiệp, khi bị Hãn Hoài An dùng khuôn mặt tươi cười nhìn đến, lập tức liền hồi phục thành bộ dáng phổ thông của một đứa nhóc 5 tuổi, Hãn Du Sinh nghĩ thầm quả nhiên là một vật khắc một vật a! Cũng coi như hiểu rõ tại sao có lúc Hoắc Nguyên Khanh lại muốn trêu đùa với Hoắc Trấn Vân, bởi vì nhìn bộ dáng tiểu hài tử nho nhỏ khi “Trở mặt” đúng là rất thú vị a!

“Hừ hừ.” Một tiếng kéo về tầm mắt Hoắc Trấn Vân, vừa thấy Hãn Du Sinh, tiểu lão đầu giống như lãnh trầm biểu tình liền xuất hiện, khiến Hãn Du Sinh nhất thời có loại cảm giác dường như không ai có đủ can đảm để trở thành mẫu thân của nhóc. Nhưng bất quá lúc này cậu lại muốn đối nhóc đùa dai một chút.

“Tiểu An gọi Hãn thúc thúc là ba ba, ba ba cùng nhi tử đều phải ở cùng một chỗ, giống như con cùng ba ba là ở cùng một chỗ, cho nên Hãn thúc thúc muốn chuyển trở về nhà, thì Tiểu An cũng sẽ đi theo Hãn thúc thúc trở lại.”

“Vậy con không làm nhi tử ba ba, con muốn trở thành nhi tử Hãn thúc thúc.”

Vốn là chỉ là muốn trêu chọc một chút Hoắc Trấn Vân, không nghĩ tới trái lại bị sợ hết hồn, lại nhìn một chút về phía Hoắc Nguyên Khanh bất tri bất giác lại bị vứt bỏ, ai ….

“Vậy thúc liền muốn đem Tiểu An cho ba ba con làm nhi tử, không phải ba ba con ít đi một đứa con trai sẽ rất đáng thương sao.”

Dù sao cũng là tiểu hài tử, thông minh đến đâu đi nữa cũng sẽ không biết cõi đời này có rất nhiều chuyện không phải chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai như vậy.

Một chút liền đem Hoắc gia hai phụ tử làm cho mất ăn mất ngủ, cả người sa sút, khiến Hãn Du Sinh lúc đầu còn mang tâm ý đùa bỡn, nay lại cảm thấy không muốn, đối Hoắc Nguyên Khanh làm như vậy chỉ là hi vọng khiến cho hắn có chút kích thích, nhưng đối Hoắc Trấn Vân như vậy lại có hơi quá mức.

“Bất quá Hãn thúc thúc bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tiểu Vân tìm đến Tiểu An cùng nhau chơi đùa, nếu như ba ba cũng đồng ý, cũng có thể ngủ ở trong nhà thúc thúc.”

Vừa nghe đến Hãn Du Sinh cam kết bù đắp, Hoắc Nguyên Khanh lập tức đánh tan gương mặt âm trầm, giọng trẻ con lời nói nhỏ nhẹ rất giống Hãn Hoài An nói: “Vậy tôi sau này muốn đi nhà cậu cùng với cậu ngủ chung cũng được sao?!”

Luôn luôn cũng không hiểu cái gì gọi là cự tuyệt, không có bất kỳ nghi ngờ ừ một tiếng, đối Hoắc Trấn Vân liền là gương mặt tươi cười ngọt ngào, khiến Hoắc Trấn Vân hài lòng an tâm cùng tiểu An ăn cơm.

Động viên xong nhóc kia, Hãn Du Sinh cố ý làm như không nhìn thấy thần sắc âm úc của Hoắc Nguyên Khanh, tỏ vẻ săn sóc mang một chút món ăn đưa tới trong chén hắn, nhàn nhạt nói: “Ăn nhiều một chút, qua mấy ngày nữa tôi chuyển về nhà, liền không có cách nào còn như vậy cùng ăn cơm với anh.”

Lời này nghe vào trong tai Hoắc Nguyên Khanh, động tác nâng đũa bất giác run lên, giương mắt dừng ở trên người Hãn Du Sinh, muốn nói lại thôi phun ra nuốt vào vài lần, sau đó chỉ đem đũa trên tay nhẹ nhàng đặt xuống, nói một tiếng: “Tôi ăn no rồi, đi tắm trước.”

Một bát cơm vẫn còn tràn đầy, cho dù có ăn hay không người khác vẫn có thể phân biệt được, nhưng Hãn Du Sinh đương nhiên không thể đi nói trắng ra.

Nhìn Hoắc Nguyên Khanh một thân cô đơn tiêu sái rời khỏi tầm mắt, Hãn Du Sinh có một loại cảm giác không đành lòng dâng trào trong tâm, bắt đầu suy tư, quá trình này không chỉ hại người mà còn … thương tổn chính mình.

※ ※ ※

Chính mình sau khi ở trên bàn ăn nghe Hãn Du Sinh nói xong những câu nói kia, Hoắc Nguyên Khanh tâm tình tựa như khí trời mùa đông, một ngày lãnh qua một ngày.

Bản thân nghiền ngẫm lại mỗi câu nói của Hãn Du Sinh, tột cùng vẫn là rõ ràng phân biệt đối với hắn, cậu rốt cục là đem mình đặt tại địa phương nào ở trong lòng đây, hay là nên hỏi cậu ấy hy vọng mình nên ở vị trí nào trong lòng cậu ấy.

Bằng hữu, đây là ban đầu khi bắt đầu, cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của Hoắc Nguyên Khanh.

Người thân, nếu là đi qua ái tình diễn sinh mà đến, vậy hắn tuyệt đối lòng tràn đầy vui mừng mà tiếp thu.

Nếu là tình nhân, rõ ràng bản thân hắn luôn cố nổ lực, nhưng thế nào lại giống như ngắm hoa trong màn sương, nhìn tựa hồ như rất gần nhưng lại khiến người ta không cách nào tìm ra manh mối.

Hắn có lòng tham đương nhiên hi vọng mình cùng Hãn Du Sinh quan hệ là bằng hữu, người thân, tình nhân cả ba thứ cùng kết hợp lại, có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, có thể ôm ấp, có thể thổ lộ, có thể dựa vào.

Mà Hãn Du Sinh đây? Đến tột cùng đối với hắn vẫn là phân rõ giới hạn. Thì làm sao có thể khiến cho hai người phát triển thêm một bước đây?

Tiến thối chi gian, thiên đường địa ngục khác biệt không xa, này trong một tấc ngắn ngủi hắn nên làm gì để nắm bắt đây?

“Em nói lão ca a, anh này ngốc cũng phát rất lâu, thậm chí ngay cả đệ đệ anh đem tấm thân này vũ trụ vô địch phích lịch đẹp trai phóng tới trước mắt anh, anh đều có thể ngoảnh mặt làm ngơ, xem ra các nàng lần này nói là thật sự không phải giả nha!”

“Cái gì thiệt hay giả.” Đẩy ra gương mặt trước mắt tự xưng đẹp trai không có thiên lý, Hoắc Nguyên Khanh lạnh nhạt đối đệ đệ của mình – Hoắc Nguyên Hi nói.

“Chính là chuyện anh điên cuồng rơi vào bể tình a!”

Tránh ra bàn tay huynh trưởng đẩy tới, Hoắc Nguyên Hi cố tình khả ái bắt trước cách nói chuyện của mấy tiểu nữ sinh, thân thể như là bùn nhão ngồi phịch ở phía đối diện Hoắc Nguyên Khanh.

Không nghĩ tới vốn chỉ là thử dò xét nói, mà ngay cả Hoắc Nguyên Khanh một cái ánh mắt nghiêm nghị đều không có, này quá không giống với thái độ trước kia của đại ca nhà hắn a~.

Căn cứ những gì hắn biết về Hoắc Nguyên Khanh, người đại ca này từ trước đến giờ không biết yêu ai bao giờ, nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói a, lại nói bản thân người kia hận nhất chính là chuyện bịa đặt, trình độ mặc dù không đến nỗi vỗ bàn mắng người, nhưng nếu như gặp phải thì ánh mắt lạnh như băng cùng tư thái kia thật cũng khiến cho người ta không thể chống đỡ nổi, nhưng hiện nay hắn lại bất trí khả phủ (từ chối cho ý kiến) không đi phủ nhận cũng không thừa nhận, chẳng lẽ…

“Anh … Anh thật sự yêu sao?”

Thận trọng mở miệng hỏi, lần này nghiêm túc đổi lấy là thân hình cứng đờ ngầm thừa nhận của Hoắc Nguyên Khanh.

Không dám tin nhìn đại ca của hắn, người kia luôn luôn lạnh như băng nhạt như nước, tựa như giếng cổ nghìn năm không có chút rung động nào, cả đời không ai có thể động tới tâm, ngay cả khi sinh ra đứa con trai kia cũng tựa như nhặt về một cục đá hoàn toàn không rõ mẫu thân là ai, vậy mà lại biết … Yêu ~~ (ta có một loại cảm giác như thằng em trai này nó nghĩ anh nó là quái vật hay sao ak).

“A!!!”

Không thể tin, không thể tin được, từ trong miệng Hoắc Nguyên Hi tuôn ra một tràn tiếng thét chói tay tựa như những fan cuồng khi đuổi theo thần tượng của mình, nhưng đổi lại là thái độ không kiên nhẫn của Hoắc Nguyên Khanh, hắn cau mày quát một câu: “Em câm miệng cho anh!”

Mà Hoắc Nguyên Hi sao có thể liền như vậy câm miệng, có tai như điếc, tựa như pháo liên châu không ngừng, đặt câu hỏi: “Ai, là ai, lại xui xẻo… Không, em là nói ai lại may mắn như vậy có thể làm cho đại ca động tâm, nói vậy nhất định là đẹp như Thiên Tiên, chim sa cá lặn; bất quá đại ca bề ngoài soái ca như vậy, thì nàng nhất định là cái khí chất giai nhân, dịu dàng khả ái, vào được nhà bếp, ra được phòng lớn.”

Hoàn toàn không để ý tới Hoắc Nguyên Khanh căn bản không nghe hắn nói, Hoắc Nguyên Hi lấy hơi sau đó lại tiếp tục giảng: “Đúng rồi, đúng rồi, việc này người trong nhà hẳn là cũng không biết đi! Mẹ, cha, tiểu muội, nếu như biết có lẽ sẽ rất hâm mộ em cho xem. Em … Em thực sự là rất cao hứng, không … nhất định phải đem chuyện này ra tám mới được. Việc vui người, đúng đúng, nhất định phải làm, điều đầu tiên nên là … điện thoại … Điện thoại, của em đâu rồi?”

Như thế một chuỗi lớn chính mình tự ý đạo diễn, Hoắc Nguyên Khanh vẫn là không có một câu ngăn lại hay quát mắng, coi như hắn phát điên, còn bản thân Hoắc Nguyên Hi vẫn là không phát hiện ra được có điều gì đó không ổn lắm.

Im lặng, Hoắc Nguyên Hi yên lặng tỉ mỉ quan sát thần sắc Hoắc Nguyên Khanh, sau đó hắn được một cái kết luận, đồng thời lập tức đem cái kết luận này nói cho Hoắc Nguyên Khanh, dùng một loại khí thế ta cũng là người từng trải đồng lòng nói: “Không thuận lợi sao?”

Trả lời hắn bằng hành động Hoắc Nguyên Khanh đứng dậy đưa lưng về phía hắn, nhìn ngoài cửa sổ, bóng lưng ngầm thừa nhận.

Một lúc lâu, lâu đến Hoắc Nguyên Hi cảm giác dường như huynh đệ hai người trầm mặt được một khoảng thời gian đủ để co thế giới kia tận thế rồi, Hoắc Nguyên Khanh mới lên tiếng “Em nói, một người chưa từng từ chối em đến thân cận, thì hắn đối với em có phải là có chút yêu thích không?.”

“Đây là đương nhiên. Nếu như ngay cả hảo cảm cơ bản nhất đều không có, thế nào có thể cho em đến thân cận đây.” Cái vấn đề này quá dễ trả lời, đơn giản, “Bất quá thích đến cái gì trình độ gì, vậy thì còn có cân nhắc đến không gian.”

Hoắc Nguyên Hi tâm tình bây giờ chỉ có hai chữ “Hưng phấn” mới có thể hình dung.

Trời ạ! Cuộc đời lại có thể nghe được chuyện có thể khiến lão đại buồn phiền, hơn nữa còn là chuyện yêu đương, ha ha, nếu để người trong nhà biết được rồi, sẽ không hâm mộ chết ta đi.

“Lúc ngủ, coi như ta ôm hắn, hắn cũng sẽ không từ chối.”

Ác ác ác ~ ở chung, không nghĩ tới lão đại tay chân lại nhanh như vậy, “Hai người đừng nói chỉ là luôn nắp trong chăn bông mà tinh khiết tán gẫu đi!”

Lời này đương nhiên là Hoắc Nguyên Hi trêu chọc một câu, bất quá khi hắn nhìn thấy Hoắc Nguyên Khanh dĩ nhiên gật đầu, Hoắc Nguyên Hi cả người đều bối rối.

“Chuyện này… Này liền có chút khó phân biệt!”

Ngủ cùng lại không ăn, đến tột cùng chỉ có thể là “nơi đó” có vấn đề, ngoài ra không thể nào có khả năng thực sự là vô tình đi!.