Niếp Môn

Chương 44: Tang lễ Niếp môn




"Ừ! Được!" Niếp Nhân Quân vui vẻ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua bàn ăn, một đôi mi to nhíu lại: "Trời ơi, chỉ còn thừa lại một con, thế nhưng con chỉ ăn có một con còn chưa đủ, còn muốn ăn một con nữa, vậy phải làm sao bây giờ?" 

Đôi mắt to của Lãnh Tang Thanh lấp lánh nhìn con cua cuối cùng, trong nháy mắt, đau khổ động lòng người.

"Không việc gì, Ngân nhi không ăn!" Niếp Nhân Quân không chút để ý đến vẻ lạnh nhạt của Niếp Ngân, đứng dậy, đem toàn bộ món ăn trên bàn đưa tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.

Niếp Ngân nhìn món ăn trước mặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh không để ý đến tâm ý của Lãnh Tang Thanh, nhưng cha vẫn luôn nhiệt tình với Lãnh Tang Thanh, làm anh nảy sinh chút nghi ngờ.

Dùng cơm xong, Lãnh Tang Thanh đến phòng Niếp Ngân, Niếp Ngân đến phòng cha.

"Đừng nói với con, là cha vẫn luôn muốn có một cô con gái, sinh ra hai người đều là con trai, cho nên mới đem sự nhiệt tình này đặt trên người cô ấy." Niếp Ngân đi thẳng vào vấn đề.

"Là ta thật sự yêu thích cô gái ấy." Niếp Nhân Quân đối với lời chất vấn của anh không chút ngạc nhiên.

"Không có khả năng!" Trong mắt Niếp ngân chợt lóe lên tia sắc nhọn bắn ra bốn phía.

Niếp Nhân Quân không lập tức phản bác lại anh, bất đắc dĩ mà cười cười: "Đại ca của cô ấy, là chủ tịch tập đoàn Lãnh thị Lãnh Thiên Dục, ngài thủ phán của mafia."

Niếp Ngân bỗng chốc từ ghế đứng lên, vẻ mặt cực kì khó coi: "Chẳng lẽ cha có ý định đánh nhau với hắn!"

Niếp Nhân Quân bình tĩnh mà khoát tay, ý bảo anh ngồi xuống, tiếp tục thong thả mà nói: "Nếu hai người các con kết hôn, vậy người thừa kế chiếc ghế chủ tịch chắc chắn là con, lại thắng thêm một đóng thẻ bạc."

"Loại suy nghĩ này con khuyên cha nên để nó biến mất đi! Nếu cha còn để ý đến người thừa kế chiếc ghế chủ tịch hoang đường đó, mà ngây thơ ôm mộng muốn con kết hôn, cuối cùng chỉ có mình cha bị thương mà thôi!" Niếp Ngân nói xong, liền xoay người đi đến cửa.

"Chuyện của con, cha cũng đã biết rồi." Niếp Nhân Quân nói làm ngừng những bước chân phẫn nộ của Niếp Ngân, “Cha có thể rất nghiêm túc nói cho con biết, thứ nhất, là ta thực sự thích cô gái ấy, những thứ khác không phải là điều làm ta nhiệt tình; thứ hai, ta tiếp cập Thanh nhi, cũng chỉ là bởi vì ta yêu quý cô ấy, cũng không có tính toán gì bên trong, con thì sao?"

Niếp Ngân dừng một chút, cười nhạt một tiếng, nghênh ngang đi ra.

__________________________

Niếp môn, cửa chính mở rộng, tiếp đón dòng người đến thắp hương.

Cũng không phải vô cùng long trọng, giống như Niếp Ngân dự đoán.

Xe Niếp Nhân Quân chậm rãi dừng ở chỗ tiếp khách, hạ cửa sổ xe xuống.

Người hai bên đường thấy Niếp Nhân Quân là người trong gia đình, cũng khom lưng bốn mươi lăm độ, cung kính chào hỏi.

Niếp Nhân Quân chạy lướt qua, tức tối mà nói một câu: "Cái lão già Niếp Nhân Thế kia đã chết thật sao? Đầy tớ cũng không lễ phép như thế, còn đeo kính mát."

Lãnh Tang Thanh hướng tới chỗ Niếp Nhân Quân đang nhìn, quả nhiên thấy được một người nam đeo kính mát, chỉ có điều nhìn thấu qua kính một bên mặt có vết thâm, một bên nhạt hơn, cô nằm sát xuống cửa sổ nhìn kỹ, bật cười "Khì khì".

Cái người nam đeo mắt kính này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ra Lãnh Tang Thanh, sau đó vội vã không tự giác mà lui lại mấy bước.

"Chuyện gì?" Niếp Ngân hỏi.

"Không có việc gì, xem ra em trai anh lại tức giận." Lãnh Tang Thanh cười chế nhạo một tiếng.

Xe chậm rãi dừng lại ở vạch đỗ xe, tài xế xuống xe mở cửa, mấy người trong xe đi ra. Toàn thân Niếp Ngân là bộ âu phục màu đen, vóc dáng của anh vô cùng chuẩn, Lãnh Tang Thanh cũng được Ruby chuẩn bị một bộ đồ màu đen, dáng người thước tha khiến kẻ khác không nói được nên lời.

"Cha, người tới rồi." Niếp Tích xuất hiện trước mặt mọi người, thần sắc vô cùng tốt.

Thế nào?" Niếp Nhân Quân nhìn xung quanh.

"Nói đến thật buồn cười, tất cả mọi việc đều do một người ngoài là quản gia La Sâm chuẩn bị, chỉ có điều cho đến bây giờ, con cũng không thấy thi hài của bác cả, có thể nói ngay cả quan tài cũng chưa từng thấy." Niếp Tích thấp giọng trả lời cha.

"Hừ, chủ tớ hai người cũng không biết bày ra trò gì, chúng ta phải cẩn thận một chút." Hai mắt Niếp Nhân Quân híp lại, làm ra một bộ dáng vương giả.

Đang nói chuyện, một thân hình to lớn làm người khác phải sợ hãi, đã phát hiện ra bọn họ, đang hướng về bên này đi tới.

Lãnh Tang Thanh thoáng sợ hãi, giấu người phía sau Niếp Ngân.

"Niếp tiên sinh, ngài đã tới, tiếp đón chậm trễ, xin ngài thứ lỗi!" Quản gia La Sâm khom lưng chào hỏi, ra vẻ như rất cung kính.

"Những lời này ngươi không có tư cách nói với ta." Niếp Nhân Quân không nhìn hắn, nói tiếp, "Các người bày ra trò quỷ gì nữa?"

Quản gia La Sâm không hề khác, cười nhạt một tiếng: "Tiếp đón không chu toàn, xin thứ lỗi, tôi lui xuống trước."

Khi đi qua bên cạnh Niếp Ngân, ánh mắt hắn bốc cháy, khiêu khích mà nhìn chằm chằm Niếp Ngân, mà Niếp Ngân và Niếp Nhân Quân đều giống nhau, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Ha ha ha ha!" Một trận cười điên cuống truyền vào trong tai, mọi người theo hướng đó nhìn lại, chỉ thấy một người bụng phệ, có chút hói, toàn thân tản ra cảm giác khiến kẻ khác chán ghét, phía sau có mấy người đầy tớ, hướng về bên này đi tới.

"Niếp Nhân Quân, lão quỷ nhà ngươi, ta còn tưởng rằng hôm nay là tới tham dự tang lễ của ngươi chứ!" Hắn cười ha hả, vẻ mặt ngang ngược khắp nơi.

"Không chính tay đem ngươi chôn cất, ta ngay cả ngã bệnh cũng không cam lòng." Niếp Nhân Quân dùng một câu chế giễu trả lời đối phương.

Hắn đi tới bên cạnh Niếp Nhân Quân, nhìn sang hai bên, sự tồn tại của Niếp Ngân nhất thời thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn thu hồi sự ồn ào của mình, lãnh ác mà nhìn vẻ khuôn mặt Niếp Ngân: "Tiểu tử này nhất định là người duy nhất năm đó hoàn thành lễ trưởng thành ở Niếp môn! Gọi là cái gì nhỉ... Đúng rồi, là Niếp Ngân!"

Đang nói chuyện, hắn chìa tay muốn sờ khuôn mặt Niếp Ngân, lại bị Niếp Ngân nắm lấy tay hắn, khiến cho hắn duỗi tay cũng không được, vẻ mặt nhìn hắn giống như chim ưng.

"Ngân nhi, đối với tam thúc không nên thiếu lễ độ, hắn muốn sờ thì cho hắn sờ." Niếp Nhân Quân ở một bên dặn dò, vẻ mặt tỏ vẻ hơn người mà nhìn tiểu đệ của ông.

Niếp Ngân buông tay ra, nhưng toàn thân tản ra một loại khí khiếp người, vẫn làm cho người khác không dám đụng vào anh.

"Ha ha ha ha! Khiến cho tôi vẫn không sơ được!" Nói xong, hắn đầy ý khen mà đánh giá Niếp Ngân: "Tiểu quỷ, còn nhớ ta không?"

Niếp Ngân liếc mắt nhìn hắn: "Ông không phải là cái người đàn ông coi trời bằng vung trong gia tộc Niếp môn sao, gọi là cái gì nhỉ.. Thật xấu hổ, trí nhớ của tôi kém hơn ông, tôi quên mất tên của ông rồi." Anh trả lời đối phương rất bất kính.

" Ngươi..." Phía sau hắn là một người thanh niên xấc láo, hung hăng xông lên, đầy vẻ thù địch.

"Nhiên nhi!" Hắn quát người thanh niên đang xông lên này.

"Ta, gọi là Niếp Nhân Hằng, nhở rõ tên của ta, đối với ngươi mới có lợi!" Hắn mỗi câu mỗi chữ đều đối với Niếp Ngân mà nói, trong mắt có một loại cuồng ngạo.