Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 92




Sáng sớm, Đoan Mộc Thanh Lam rời giường, Đoan Mộc Dĩnh còn đang ngủ say, hắn thương yêu hôn lên mặt Đoan Mộc Dĩnh, thần thanh khí sảng mặc y phục đi ra bên ngoài đại trướng. Sương sớm vẫn chưa tán đi, binh sĩ tuần tra tới tới lui lui, đợi thay phiên. Đoan Mộc Thanh Lam đi tới chỗ đất trống luyện binh, hắn hoạt động tứ chi một chút, bọn lính đều hướng hắn hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam khoát khoát tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ. Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy Huyết Hồn kiếm luyện kiếm một hồi, chợt nghe trên bầu trời có thanh âm kích động của chim chóc, hắn nhìn kỹ, là một con chim bồ câu đang hướng hắn bay tới. Đoan Mộc Thanh Lam vươn một tay, bồ câu đậu trên tay hắn, hắn lấy tờ giấy cột ở chân bồ câu ra, mở vừa nhìn, trên giấy viết thiếu niên quốc chủ Vệ quốc phái người tới tiêu diệt toàn bộ Tố Vân cung. Đoan Mộc Thanh Lam nhíu mày, Dực Cánh còn đang chống đỡ, Đoan Mộc Thanh Lam tính toán một chút, bên người mình mặc dù có Đoan Mộc Dĩnh cùng Kỳ Duyên, hơn nữa kể cả mình, tổng cộng là ba người biết ảo thuật, nhưng Tố Vân cung có hơn một nghìn người, đối phó bọn họ cũng phải nghĩ biện pháp. Hiện tại Đoan Mộc Thanh Lam có chút hối hận, năm đó đuổi hết toàn bộ tiên tri của Tề quốc đi, giờ muốn lợi dụng bọn họ cũng không tìm được người. Thế nhưng lợi dụng bọn họ sẽ đề cao địa vị của tiên tri, Đoan Mộc Thanh Lam không muốn làm như vậy, Đoan Mộc Thanh Lam mâu thuẫn nửa ngày. Tố Vân cung, nghe nói rất đẹp, dùng nó để làm Tố Hành cung là hay nhất.

Đoan Mộc Dĩnh rời giường, nghe nói quân đội của Lương quốc và Tấn quốc đều đã tới vệ thủ quanh đô thành, Đoan Mộc Dĩnh nghĩ tới Âu Tuấn Trình, hắn tha thứ Trình Thu Vũ, không có nghĩa là không căm hận Âu Tuấn Trình. Đoan Mộc Dĩnh biết trong cung đình Lương quốc có một Tố Mạn, hắn cũng biết trong cung đình có một Nguyệt Mịch hoàng hậu, Tề quốc cũng nên cho Lương quốc một mỹ nhân a. Đoan Mộc Dĩnh nằm lại ở trên giường, hắn cẩn thận suy nghĩ, bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Trình Thu Vũ chậm rãi thích ứng với cuộc sống, Đoan Mộc Ngọc Hàn cẩn thận chiếu cố, hắn cảm thấy dù mắt mình mù vẫn hạnh phúc như cũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn giúp hắn chải tóc, dùng trâm ngọc vấn lại. Thuận tiện khen ngợi: “Tóc của Thu Vũ thật mềm mượt, sau này mỗi ngày ta đều chải đầu cho ngươi.” Một câu nói này khiến Trình Thu Vũ rất xấu hổ. Lúc Trình Thu Vũ đang ăn cháo, nghe được Âu Tuấn Trình tự mình dẫn đại quân cùng hợp sức với đại quân Tề quốc, trong lòng hắn rất khó chịu. Tuy nói là buông quá khứ, thế nhưng nghĩ đến phải đối mặt với Âu Tuấn Trình, hắn rất không được tự nhiên. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, mình đã là một phế nhân, trên mặt còn có sẹo, hẳn là Âu Tuấn Trình không thèm liếc mắt nhìn mình. Hắn có kiều thê mỹ nhân làm bạn, mình hà tất còn muốn nghĩ ngợi gì. Hơn nữa bên người mình có Đoan Mộc Ngọc Hàn làm bạn, còn có một đệ đệ, thế là đã đủ rồi.

Vì Đoan Mộc Du mà tâm Đoan Mộc Dư rất phiền, sáng sớm, ăn xong điểm tâm, hắn đi ra ngoài giải sầu một chút. Mặt trời xuất hiện, sương mù tan hết, dòng sông nhỏ trong trẻo nhưng lạnh lẽo dần dần náo nhiệt. Từng đội binh sĩ kéo theo chiến mã, đứng bên bờ sông tẩy rửa. Bọn họ nhìn thấy Đoan Mộc Dư, phi thường khách khí, nhất là những người được Đoan Mộc Dư cứu chữa qua, đối với Đoan Mộc Dư rất cung kính. Đoan Mộc Dư mỉm cười nhìn những binh sĩ chất phác này, lúc Đoan Mộc Dư cười rộ lên rất giống thần tiên, bọn lính đều say mê.

Bờ sông có mấy nữ nhân Vệ quốc đang giặt quần áo, các nam nhân của họ rời xa gia hương chinh chiến, lúc thấy người khác phái, con mắt các nữ nhân lại nhìn về nơi xa xăm. Đoan Mộc Dư nhàn lai vô sự, nhìn nữ nhân giặt quần áo bên bờ sông, các nàng đều đề phòng binh sĩ Tề quốc, trong lòng Đoan Mộc Dư hiểu rõ, trong mắt họ người Tề người không khác gì ác nhân hóa thân. Tiểu hài tử vô ưu vô lự, sôi nổi bên người mẫu thân, vô ưu vô lự nghịch nước. Đoan Mộc Dư nhắm mắt lại, ký ức trong những ngày chịu khổ ở Vệ quốc, hắn cũng không nhớ rõ ràng. Hắn chỉ nghe Bạch phát ma y nói qua mình chịu khổ những gì, thế nhưng mặc cho hắn cố gắng nghĩ, vẫn không nhớ nổi mình đã chịu khổ thế nào. Tất cả mọi người nói hắn cửu tử nhất sinh, trên người hắn có rất nhiều vết thương, chứng minh hắn chịu quá nhiều dằn vặt. Đoan Mộc Dư nghĩ không ra, nhớ lại ký ức thống khổ làm gì, chọn lựa quên đi mới là vui sướng. Đoan Mộc Dư ngồi ở trên cỏ, cười nhìn những hài đồng vô ưu vô lự chạy trốn, Đoan Mộc Dư nhớ lại khi hắn còn bé, bọn đệ đệ đi theo phía sau hắn, nhất là Đoan Mộc Tuyết mập mạp và con sên Đoan Mộc Dĩnh mỗi ngày luôn cùng hắn ngoạn. Mẫu thân từ ái tươi cười, Đoan Mộc Dư mơ hồ nghe nói mẫu thân không phải thân sinh của hắn, hắn hỏi mẫu thân, mẫu thân nói đó là người khác đố kỵ nàng có nhi tử xuất sắc, muốn gây xích mích thị phi. Đoan Mộc Dư chọn cách tin tưởng mẫu thân nói, mẫu thân vì bảo hộ bọn họ mà nỗ lực không ít. Nếu không phải thân sinh sao nàng lại đối tốt với mình như thế, làm y phục đẹp, làm cơm nước ngon, lúc mình sinh bệnh lại cẩn thận chăm sóc. Hồi ức là một cái rương lớn, một ngày mở ra sẽ có nhiều thứ tràn vào, vô luận buồn vui đều là bảo bối Đoan Mộc Dư cất kĩ.

“Nhân thân vương, không ngờ có thể gặp nhau ở đây.” Thanh âm cỡ nào quen thuộc, trước kia Đoan Mộc Dư nghe chủ nhân của thanh âm này gọi hắn là ca ca, hơn nữa còn thề son sắt thích hắn.

Đoan Mộc Dư đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Thanh Phong hành lễ, trên mặt là mỉm cười khách sáo, phi thường chói mắt. Tiêu Thanh Phong không ngờ bọn họ đã xa lạ đến mức độ này, “Sớm a, Tiêu quốc chủ đến đây khi nào, nhìn qua mặt mày người hồng hào, có việc gì vui sao.” Đoan Mộc Dư nghĩ nên nói những điều may mắn mới phải phép.

“Không có đại hỷ gì, nhàn lai vô sự nên đi giải sầu.” Tiêu Thanh Phong bảo thị vệ bên người lui đi, hắn muốn cùng Đoan Mộc Dư nói chuyện một mình.

“Tề quốc các ngươi thật là nhanh, gần một nửa thổ địa Vệ quốc bị các ngươi chiếm đóng.” Tiêu Thanh Phong nói. Nhìn những người bên bờ sông bắt được một con cá, con cá kia đang nỗ lực giãy dụa.

“Chúng ta là hậu duệ của chiến thần, quân đội của chúng ta là vô địch.” Đoan Mộc Dư vừa cười vừa nói.

“Trẫm cũng nghe nói Tề quốc gặp được nữ thần chiến tranh trong truyền thuyết, khi đó trẫm rất lo lắng cho an nguy của ngươi, nhìn thấy ngươi bình an vô sự, trẫm an tâm hơn.”

“Đa tạ bệ hạ quan tâm. Phụ thân sẽ bảo hộ ta, đệ đệ ta giỏi về chinh chiến, ta là người nhẹ nhàng nhất, an toàn nhất.”

“Có đôi khi trẫm nghĩ, nếu người không phải là thân vương của Tề quốc thì thật tốt, trẫm có thể đem ngươi giữ ở bên người.”

“Dưa hái xanh không ngọt, người hà tất phải làm như vậy ni.” Đoan Mộc Dư nói.

“Trẫm biết đạo lý này, trẫm không muốn mất đi ngươi.” Tiêu Thanh Phong rất hối hận lúc đó để Đoan Mộc Dư ly khai, hiện tại nói cái gì Đoan Mộc Dư cũng không muốn cùng hắn một chỗ, người chặt đứt duyên phận là hắn. Biết trước mà vẫn để mất đi, Tiêu Thanh Phong ngẫm lại mình cũng không quá bi thảm, chí ít Mạch Mộc còn đang bên cạnh hắn.

“Ngươi có Mạch Mộc làm bạn, ngươi hẳn là cảm thấy thỏa mãn, nếu như ngươi quyết định phụ Mạch Mộc, lúc đó ngươi sẽ không muốn cứu sống hắn, để hắn an tĩnh chết đi không phải rất tốt sao. Người không thể bắt cá hai tay, Tiêu quốc chủ hẳn là minh bạch.” Đoan Mộc Dư lẳng lặng nói. Đoan Mộc Dư nhớ tới tiểu đệ đệ từng nói qua , tìm kiếm hài tử của Mạch Mộc, nuôi dưỡng nó thành người. Đoan Mộc Dư cũng muốn, có một người thừa kế cũng tốt, Đoan Mộc Dư không đành lòng thương tổn hài tử, hài tử kia kỳ thực là một người đáng thương. Nếu như Tiêu Thanh Phong biết Mạch Mộc có một hài tử, hắn nhất định sẽ giết hài tử này, song song sẽ giận chó đánh mèo với Mạch Mộc. Hà tất ni, Phi Nhiễm làm ra cục diện hiện tại, hà tất lại để thống khổ kéo dài.

“Trẫm hiểu, thế nhưng trẫm không bỏ ngươi xuống được, trẫm thường xuyên nhớ tới ngươi, đời này trẫm cũng sẽ không quên có một ca ca mang theo đệ đệ ngu ngốc lưu lạc chung quanh, mỗi ngày ca ca rất ôn nhu chăm sóc đệ đệ, mua mứt quả cho đệ đệ ăn.” Con mắt Tiêu Thanh Phong hơi ướt át, cuộc sống lưu lạc không có vinh hoa phú quý tốt đẹp như thế, nhưng sự hoàn mỹ đó đã bị xé rách. Hiện tại hắn không phải là Sỏa Căn, Đoan Mộc Dư cũng không phải là ca ca của hắn.

“Vậy quốc chủ cứ để nó chôn sâu trong kí ức, không nên để nó nhảy ra, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.” Đoan Mộc Dư mỉm cười, như xa lạ như quen thuộc.

Tiêu Thanh Phong cũng hiểu rõ, có nói cái gì Đoan Mộc Dư cũng sẽ không theo hắn, tình cảm của Đoan Mộc Dư đối với mình đã không còn, không quý trọng, lúc mất đi mới biết được mình quá tham lam. Đoan Mộc Dư thân là hoàng tộc, lòng tự trọng không cho phép hắn cùng với người khác chia xẻ ái tình, bọn họ đều là người hoàng tộc, thân phân khác nhau, bọn họ đã định trước là không chung một con đường.

“Hoàng thúc của ta nói, ta chịu rất nhiều khổ, muốn ta hạnh phúc, hắn cảnh cáo ta không nên quá quan tâm đến bất luận kẻ nào, muốn ta học cách nhận lấy, hiện tại ta bắt đầu học.” Đoan Mộc Dư bướng bỉnh trát trát nhãn tình, ý bảo Tiêu Thanh Phong, có người phía sau hắn.

Tiêu Thanh Phong vừa quay đầu lại, thấy Mạch Mộc đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ, ôn hòa cười, như nước nhu tình. Đoan Mộc Dư nói, “Ngươi nên trở về, Mạch Mộc cũng đáng thương, hảo hảo chăm sóc hắn, không nên có một lại muốn hai, Tiêu quốc chủ nên trở về bên cạnh hắn.”

Tiêu Thanh Phong cùng Đoan Mộc Dư nói lời từ biệt, Đoan Mộc Dư cũng rất khách khí chắp tay, Đoan Mộc Dư nhìn theo Tiêu Thanh Phong rời đi, tâm tình hắn rất tốt, đón gió thổi tới trước mắt, mở rộng hai tay, hắn nghĩ chính mình đang bay lượn trên những đám mây, bao quát đại địa. Gió mát thổi bay y phục, vạt áo phi dương, mái tóc ngân sắc lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm nổi bật lân quang, hắn giống thần tiên, đẹp đến mức Tiêu Thanh Phong không dám nhìn.

“Hắn thật đẹp.” Mạch Mộc nhẹ nhàng ôn nhu nói, trong mắt lộ vẻ ước ao.

“Người Đoan Mộc gia đều có khuôn mặt đẹp vô song, hắn là một người nổi bật trong số đó.” Tiêu Thanh Phong tán thán.

Vốn là hình ảnh tốt đẹp, nhưng kết thúc lại là tiếng thét chói tai của Đoan Mộc Dư, không biết Đoan Mộc Du xuất hiện từ bao giờ, không nói hai lời ôm lấy Đoan Mộc Dư rời đi. Đoan Mộc Dư càng hoảng sợ, kinh kêu một tiếng, “Hoàng thúc, ngươi làm cái gì!”

“Ngươi không ăn điểm tâm còn đi ra chỗ này chạy loạn, sao không ăn xong điểm rồi hẵng tâm ra, trở lại ăn.” Đoan Mộc Du đến nhìn, không thấy Đoan Mộc Dư, vừa hỏi thị vệ, Đoan Mộc Dư không ăn điểm tâm lại đi tản bộ, hắn liền chạy đến bờ sông.

“Hoàng thúc, ta đã biết, thả ta xuống tới!” Đoan Mộc Dư lại bắt đầu giãy dụa, cánh tay tráng kiện của Đoan Mộc Du không để hắn giãy dễ dàng như thế.

“Không thả.” Đoan Mộc Du không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thân cận Đoan Mộc Dư, nhất là trước mặt Tiêu Thanh Phong, hành vi của hắn là có ý tứ khiêu khích Tiêu Thanh Phong.

“Hoàng thúc!”

“Không thả!”

Đoan Mộc Dư phản kháng vô hiệu, Đoan Mộc Du rất cố chấp. Đoan Mộc Du không hề nhàn rỗi, thi triển khinh công, ôm Đoan Mộc Dư bỏ đi. Mạch Mộc nghĩ bọn họ ở chung rất thú vị, nhẹ nhàng cười ra tiếng. Tiêu Thanh Phong diện vô biểu tình, nhìn bọn họ rời đi chỉ có thể tiếc nuối trong lòng.

Trình Thu Vũ được Đoan Mộc Dĩnh đỡ đi ra phơi nắng tán tản bộ, Trình Thu Vũ nhìn không thấy thế nhưng hắn nghe được, nhân mã ba nước hội tụ cùng một chỗ, quyết định song song đánh đô thành của Vệ quốc. Đoan Mộc Dĩnh nghe được một ít sự tình vui vui trong quân doanh, liền nói cho Trình Thu Vũ, trong lòng Trình Thu Vũ rất khoái trá. Đoan Mộc Ngọc Hàn nhìn thấy đệ đệ cùng Trình Thu Vũ ở chung hòa hợp, trong lòng đại hỉ, yên tâm đi làm việc. Bọn họ đang tản bộ, trò chuyện vui vẻ, thì có người kéo Trình Thu Vũ lại.

“Trình đại nhân, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ.” Vương Nguyên Võ thấy Trình Thu Vũ đi tản bộ, được Đoan Mộc Dĩnh cẩn thận đỡ, hắn nhìn kỹ, hai mắt Trình Thu Vũ mở, thế nhưng không giống người bình thường. Hắn mù sao! Vì vậy Vương Nguyên Võ chủ động qua chào hỏi, hắn không nghĩ là tới đại doanh Tề quốc lại có thể gặp người quen.

“Là Vương tướng quân a, ngài vẫn khỏe chứ, Thu Vũ hữu lễ.” Trình Thu Vũ quay hướng Vương Nguyên Võ, khách khí một chút.

Đoan Mộc Dĩnh cũng nói: “Thật khó được gặp Vương tướng quân, ngài tới đây để thương lượng chuyện tiến công đô thành sao?”

“Đúng vậy, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được Trình đại nhân, ngài vô cớ bị cách chức, ly khai Lương quốc, sao ngài lại ở đại doanh Tề quốc?” Vương Nguyên Võ kỳ quái hỏi.

“Vương tướng quân, nên nói như thế nào ni, một lời khó nói hết.” Trình Thu Vũ cũng không biết nói những chuyện mình đã trải qua như thế nào, “Cuộc sống của ta tại Tề quốc rất tốt, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngài, thực sự là hữu duyên.”

“Con mắt của Trình đại nhân…” Vương Nguyên Võ hiếu kỳ hỏi. Nói thật ra, không thể phủ nhận, Trình Thu Vũ xác thực là một vị mỹ nam tử, nhã nhặn tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, những từ ngữ này dùng trên người hắn tuyệt không khoa trương. Vấn đề là bây giờ mắt hắn bị mù, trên mặt còn có vết sẹo, nếu một lần nữa trở lại bên người Âu Tuấn Trình, Âu Tuấn Trình còn có thể coi trọng hắn sao?

“Con mắt của ca ca là vì cứu ta mà bị mù, nhưng đại phu nói chỉ là mù tạm thời, từ từ uống thuốc sẽ tốt, Vương tướng quân yên tâm đi.” Đoan Mộc Dĩnh giải thích, con mắt tử sắc vụt sáng, quan sát Vương Nguyên Võ.

Vương Nguyên Võ chưa từng thấy Trình Thu Vũ thiện lương như vậy, trước đây nghe nói hắn hại chết đệ đệ của chính mình, chỉ là nghe nói, lời đồn đâu phải tất cả là thật. Hắn cũng nghe nói qua Trình Thu Vũ chiếu cố thân tộc, thân tộc kia không có phụ thân được hắn nuôi dưỡng thành người, hôm nay nghe được Trình Thu Vũ vì cứu người bên ngoài mà hai mắt mù, trong lòng so sánh Trình Thu Vũ với Tố Mạn một chút. Hoàng thượng dưỡng nam sủng cũng được, nhưng, người thiện lương chẳng thấy, chỉ có kể yêu mị gây rối. Vương Nguyên Võ suy nghĩ, tìm cách để Âu Tuấn Trình tiếp Trình Thu Vũ hồi cung, khiến Tố Mạn thất sủng.

“Trình tiên sinh, nếu ngươi nguyện ý, ta trở lại nói với hoàng thượng, cho ngươi khôi phục nguyên chức, ý của ngươi thế nào?” Vương Nguyên Võ nói.

“Vương tướng quân, một người mù sao có thể đứng ở triều đình vì hoàng thượng phân ưu, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận. Hiện tại, thân phận của ta đã không có khả năng đứng trong triều đình Lương quốc, cảm tạ.” Trình Thu Vũ nói. Trình Thu Vũ nhớ tới thân phận của mình, Vương phi, tuy rằng rất xấu hổ, thế nhưng chí ít có thể bảo chứng cuộc sống của hắn – cả đời không lo. Thế nhưng cũng không bao giờ có thể tùy tiện trở về nhà, nghĩ tới đây trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.