Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 39: Tập luyện siêng năng lúc sáng sớm




Mới sáng sớm Ninh Phi đã nghe thấy tiếng luyện võ từ ngoài vọng tới. Nàng cực kỳ tò mò. Bình thường vào giờ này thì người trên sơn trại đều dậy cả rồi, nhưng mỗi người đều bận rộn ăn sáng, đến khi qua trưa mới tập trung luyện võ, hôm nay lại tập sớm hơn rất nhiều.

Tiếp đó nàng nhận ra rằng đêm qua Tô Hy Tuần không qua đêm trong phòng nàng. Hiện giờ mới chỉ ba ngày sau khi chuyện hôm nọ xảy ra. Tối hôm kia, Tô Hy Tuần ở lại phòng nàng với lý do là quan sát vết thương, đến giờ nàng không còn những triệu chứng như sốt, viêm… nên tối qua hắn đã về phòng mình.

Ninh Phi thở phào nhẹ nhõm, dù là bất kỳ ai cũng không thể thấy thoải mái mỗi khi ở cùng một con rắn hổ mang trong phòng. Nàng thừa nhận Tô Hy Tuần cũng có điểm tốt, nhưng bình thường đã bị nghe nhàm cả tai, như đám Ngưu Đại Tráng thân thiết với nàng đó, mỗi khi nhắc đến Tô Hy Tuần thì ngoài sự bội phục trước công lao to lớn của hắn trong việc cai quản sơn trại thì phần lớn đều thể hiện vẻ mặt đau khổ nào đó. Có thể thấy con người này hoàn toàn không dễ sống chung.

Lại nói, vì sự theo dõi sát sao của Tô Hy Tuần mà nàng phải nằm ì trên giường cả ngày, ngoài việc giải quyết ba vấn đề cần thiết của con người thì gần như không thể rời giường. Nói theo cách của người trong trại thì đó là – mồm miệng cũng nhạt nhẽo sắp mốc lên rồi. Nàng xoay người xuống giường không do dự gì. Ai dè hành động nàng đã vượt qua khả năng hiện tại của nàng, vừa mới ngồi dậy, hai chân vẫn chưa giẫm lên mặt đất thì lập tức ôm tay trái, hít sâu vài hơi.

Sáng hôm qua bôi thuốc, đến hôm nay vẫn chưa được thay. Thuốc giảm đau đã hết tác dụng, động tác chỉ cần mạnh một chút là sẽ đau tới mức khiến người ta không chịu nổi mà phát điên.

Ninh Phi hít vào thở ra một hồi lâu, sau khi từ từ quen với cơn đau kia thì xoa xoa cánh tay một cách bất đắc dĩ, mắng nhỏ: “Mày đúng là chẳng ra làm sao. Người ta bị thương ở tay vẫn cầm bút viết chữ bình thường, còn mày thì, đau thì thôi, kêu gì mà kêu.”

Nàng nhắc tới chính là tay phải của Tô Hy Tuần. Vì đỡ thanh kiếm kia nên bị thương vào da thịt. Hôm qua, lúc trời gần sáng, Ninh Phi nhìn thấy rõ lòng bàn tay hắn được quấn mấy tầng vải mỏng, may mà không có vết máu rỉ ra, có vẻ không bị thương đến gân cốt.

Còn về vết thương thế nào thì nàng thật sự rất quan tâm nhưng chưa từng hỏi hắn. Hiện giờ chẳng biết vì nguyên nhân gì mà khi chỉ có nàng và Tô Hy Tuần, nàng luôn thấy ngượng ngùng một cách khó hiểu. Trong ánh mắt hắn luôn có một thứ gì đó khó nói thành lời, rõ ràng là rất dịu dàng, nhưng Ninh Phi thấy giống như tay hắn cầm một cái roi, đang hối thúc nàng vậy.

Khó khăn lắm mới nói chuyện được như thường, còn quan tâm kiểu gì?

Ninh Phi vò đầu bứt tóc bằng cánh tay không bị thương, vò tái vò hồi vẫn không hiểu ra vấn đề. Bực một nỗi thời gian không thể quay ngược lại, hai lần Tô Hy Tuần tỏ tình đó nàng cứ trốn biệt đi là xong, không nghe thấy thì sẽ không buồn bực như hiện giờ. Đúng vậy, thật là một vấn đề đau cả đầu. Có một tên Từ Xán đã khiến người ta phiền gần chết rồi, lại thêm một Tô Hy Tuần nữa…

Nàng ngừng lại một lát, ngồi ngẩn người trên giường, nhìn chằm chằm vào góc tường. Nàng suy nghĩ chậm chạp về một vấn đề, từ từ xoay đầu rồi lại dần nở nụ cười, cười khanh khách – Tô Hy Tuần và Từ Xán… Hình như không thể so sánh với nhau!

Cái tên Từ Xán kia là thanh niên đầy triển vọng, thật sự rất khác bốn chữ “xấu xa ác độc”, nhưng hắn đã làm gì chứ?

Tô Hy Tuần có vẻ xấu xa, nhưng…

Ninh Phi tự nhủ khẽ với bản thân: “Đủ rồi đấy, đừng có ai cũng đem so sánh với Từ Xán. Làm gì có tên đàn ông nào tồi tệ hơn tên Từ Xán đó chứ?” Nàng thở dài một cái. Hiện giờ nàng đã nhận ra rằng ký ức của Giang Ngưng Phi vẫn còn, thế là tính cách của nàng cũng có lẫn chút dấu vết của Giang Ngưng Phi. Nàng thấy may mà thứ còn lưu lại này chính là sự bất mãn đối với Từ Xán chứ không phải là sự yếu đuối nhu nhược kia.

Về vấn đề mặc quần áo, rửa mặt thì không sao, nàng có thể dễ dàng tự làm. Sau khi vào hạ, quần áo mỏng và nhẹ hơn, tay trái giơ một lúc cũng được. Nhưng chải đầu đúng là một vấn đề khó khăn. Đến tận đêm qua vết thương của nàng mới ngừng chảy máu, hiện giờ nàng không dám cử động mạnh không nó lại rách miệng.

Nhìn cái hình ảnh phản chiếu trông như Mai Siêu Phong[1] trong chậu nước, Ninh Phi không cam lòng, không thể tới mức phải nhờ người khác giúp chải đầu được.

[1] Nhân vật trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, tóc tai rũ rượi.

Cuối cùng nàng thấy trong phòng có một dây vải màu nâu nhạt vốn dùng để bó sách. Nàng vuốt hết tóc sang một bên vai rồi dùng dây vải buộc chặt lại. Thật ra, với thân phận của nàng thì nên búi kiểu phụ nữ đã có chồng, nên dùng trâm búi tóc cố định trên đầu. Cách buộc tóc hiện giờ của nàng chỉ có những cô gái trẻ mới được buộc như vậy. Nhưng Ninh Phi không phải người luôn theo quy tắc như Giang Ngưng Phi, ngày trước nàng tự nguyện búi tóc là vì như thế tiện lợi, chỉ cần một cái trâm là búi hết cả tóc lên. Nhưng giờ đã thành bất tiện nên đổi luôn kiểu buộc tóc khác.

Vào lúc này, phòng của Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần đều yên ắng. Sau khi nàng dọn dẹp phòng xong xuôi thì mới mở cửa đi ra ngoài. Đập vào mắt chính là ánh mặt trời xuyên qua lớp lá trúc, nhẹ nhàng đẹp đẽ tới mức khiến người ta cảm thấy thoải mái. Lầu trúc trống trải, chỉ có một mình nàng.

Đi ra ngoài dạo một lát thôi, nếu không thì người cũng mốc lên mất, nàng nghĩ.

Thế là nàng bước từng bước xuống. Ba ngày trước, người gặp hoạ không chỉ có mình nàng, Bạch Lô và A Cương đều bị thương. Tuy Tô Hy Tuần bảo đảm một lần nữa với nàng rằng hai người đều không sao, nhưng Ninh Phi vẫn muốn tự mình đi thăm họ. A Cương ở gần nhà Đinh Hiếu, nàng nhớ rõ đường đi. Còn Bạch Lô ở đâu thì chắc là A Cương biết, hy vọng thằng nhóc đó đã tỉnh lại rồi.

Nhưng nàng chưa đi được mười mấy trượng thì bỗng có một cảm giác kỳ lạ khó hiểu. Nàng bất chợt quay đầu nhìn rồi kinh ngạc, Bạch Lô đang lững thững theo sau.

Tình huống này… lại giống hệt như lúc trước. Không, đây không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là…

Câu hỏi đầu tiên của Ninh Phi chính là: “Huynh khoẻ rồi?”

Bạch Lô hơi nhíu mày, hắn trả lời: “Ta chẳng mất một sợi lông, ngươi còn muốn ta nằm đến lúc nào?”

Ninh Phi kinh ngạc, Bạch Lô nàng biết không giống thế này. Chẳng phải Bạch Lô luôn có những cử chỉ lịch sự tao nhã đồng thời biểu hiện trên mặt luôn cứng ngắc, từ bao giờ hắn lại nói ra câu “không mất một sợi lông” táo bạo thế này?

Nàng đâu biết nỗi khổ của Bạch Lô, hôm đó hắn được đưa về không lâu thì đã tỉnh lại rồi. Nội công của Bạch Lô mạnh hơn A Cương không chỉ một hai lần, Tưởng Hoành muốn thoát thân nên không tiếc ra sức làm hắn ngất đi. Nhưng cũng chỉ bị ngất đi mà thôi, bị nội thương rất nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì không sao nữa.

Vấn đề là A Cương không chịu nghe lời.

A Cương được đưa về nhà cho cha hắn chăm sóc. Hắn vừa tỉnh đã gào phải khổ luyện võ nghệ để sau này không gặp phải chuyện bất lực như thế. Vốn dĩ, lòng yêu thích luyện tập võ nghệ là một ưu điểm của A Cương, nhưng cái ưu điểm này cũng phải biết lựa thời gian chứ, hiện giờ hắn bị thương vẫn chưa bình phục, gào gì mà gào.

Sau khi Bạch Lô xong ca trực thì lại phải chạy tới nhà A Cương, giúp cha hắn trấn an hắn, đến giờ lại phải về thay ca. Hắn cứ lo lắng mãi không yên, mà còn chưa có chút hiệu quả gì. Cho hắn hét thì hắn hét, mà không cho thì hắn vẫn la hét như thường. Bạch Lô không bực mới là lạ.

Ninh Phi đang ngạc nhiên thì chợt có một trận gió thổi qua. Lúc căng mắt nhìn thì thấy bên cạnh Bạch Lô xuất hiện thêm một người. Hắn cũng mặc đồ xanh nhạt cùng màu với Bạch Lô, đang ghé vào tai hắn nói mấy câu.

Bạch Lô càng ngày càng chau mày. Chẳng hiểu sao Ninh Phi cảm thấy hắn như thế giống y hệt Tô Hy Tuần, cả người nàng không kìm được mà lạnh run, sức lây nhiễm của Tô Hy Tuần quả là mạnh.

Bạch Lô bất chợt đi tới, nói với Ninh Phi: “Nhị đương gia nói nếu ngươi muốn đi dạo xung quanh thì không được cản. Hiện giờ ngươi định quay lại lầu trúc nghỉ ngơi hay là “đi dạo quanh quanh”?”

Ninh Phi không nghĩ nhiều: “Đi dạo quanh quanh. Huynh không cần để ý tới ta, có việc gấp thì cứ đi đi.”

Bạch Lô cười lạnh lùng: “Việc gấp? Đúng là việc gấp…” Ngừng một lát, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Mẹ kiếp, đúng là tức chết mất!”

Nói xong liền bế bổng Ninh Phi, phi thân xuống dưới.

Không lâu sau, bãi luyện võ lưng chừng núi đã hiện ra trước mắt, không biết có bao nhiêu người đang ở đó luyện tập.

Tuy nhiên Bạch Lô vẫn không dừng lại, hắn đi qua từng khóm cây rậm rạp, Ninh Phi dần nghe rõ tiếng binh khí leng keng ở phía bên kia của khóm cây.

Cành lá vừa tản ra thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Nơi này là một mảnh đất thấp hơn nhiều so với xung quanh, rộng khoảng hơn hai sân bóng rổ, có hơn ba chục người đang cầm kiếm trúc trong tay, đánh liên tiếp vào cây cọc gỗ. Tô Hy Tuần đứng ngay ở giữa họ, người đang quỳ bên cạnh hắn chính là… Nếu không nhầm thì đó chính là A Cương.

Tô Hy Tuần nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy Bạch Lô mang Ninh Phi xuyên qua rừng phi xuống, y như xách một con gà. Hắn hơi hơi cau mày, Bạch Lô nói: “Nhị đương gia, huynh giao đệ ấy cho ta đi.”

Tô Hy Tuần nhìn A Cương, mới sáng sớm thằng nhóc này đã quỳ xuống trước mặt hắn xin nhận tội, lại còn muốn lập tức tham gia huấn luyện trong Mặc Tự bộ nữa. Hắn đang đau đầu, Bạch Lô đến rất đúng lúc.

“May mà ngươi tới, xách hắn về đi. Phạt chép hai bản Kim Cương kinh bằng tay trái trong mười ngày. Viết không xong thì đừng có gặp ta.”

Trước khi Bạch Lô được điều đi bảo vệ lầu trúc thì từng là thành viên của Mặc Tự bộ. Những người xung quanh đều quen hắn, còn A Cương, vì liên quan tới Bạch Lô nên cũng quen mặt. Khi nghe Tô Hy Tuần nói vậy thì không ai nói nên lời. Tính tình A Cương hoạt bát, viết chữ là chuyện hắn ghét nhất. Huống hồ còn phải viết bằng tay trái nữa. Nhưng lưng và vai phải hắn bị thương, Tô Hy Tuần bảo viết bằng tay trái cũng là để tránh chạm vào vết thương.

A Cương “A” một tiếng, đang định cãi lại thì Tô Hy Tuần lại nói như thầm nhủ: “Hai bản có vẻ ít, cái giá phải trả khi trái lệnh cũng quá rẻ rồi.” A Cương bị dọa, không dám hé răng.

Ninh Phi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Bạch Lô xách A Cương đi y như xách một con gà nhỏ, còn đứa nhỏ này vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hy Tuần một cách đáng thương, không dám hé răng cho tới khi bóng dáng biến mất trong rừng. Từ đầu chí cuối vẫn không xin được Tô Hy Tuần tha cho.

Ninh Phi đứng cạnh Tô Hy Tuần vô cùng chán nản, trông thì có vẻ như đang chăm chú nhìn mọi người tập luyện, nhưng thật ra trong lòng nàng đang cực kỳ căng thẳng vì hắn, nàng sợ hắn nói mấy câu kỳ quái ngay nơi đông người.

May mà Tô Hy Tuần lúc ban ngày rất bình thường, ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Bạch Lô xách A Cương đi, hỏi nàng: “Sao lại xuống đây?”

Ninh Phi vội vàng trả lời: “Sáng dậy rồi không ngủ được nữa. Ra ngoài đi dạo một lát.”

“Ăn gì chưa?”

“Chưa.” Ninh Phi cảm giác được có sự nguy hiểm, nàng nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Ta ra ngoài đi loanh quanh một lát thôi, giờ không đi nữa, về ngay đây.”

Tô Hy Tuần ngẩng mặt nhìn về phía đỉnh núi, Ninh Phi cũng nhìn theo ánh mắt hắn. Nàng nhìn thấy đỉnh núi sừng sững qua tán cây rậm rạp. Lúc Bạch Lô đưa nàng xuống, rõ ràng là không thấy xa như vậy, giờ nhìn lên mới biết hóa ra đã ở lưng chừng núi rồi, nhất thời không nói nên lời.

Tô Hy Tuần không tiếp tục nhìn đỉnh núi nữa, hắn quay mặt, ánh mắt quét qua bốn phía. Tất cả các huynh đệ, có người to gan nhìn thẳng, có người lén lút nhìn trộm, đều vội vàng tập trung hết tâm trí vào việc đánh cọc gỗ, chỉ sợ không siêng năng sẽ bị tóm.

Tô Hy Tuần lắc lắc đầu, mấy tên này cũng khôn đấy, không cho hắn lý do mà phạt. Hắn nhìn Ninh Phi cười, ánh mắt hắn khiến nàng giật cả mình, sau đó thấy hắn vươn tay ra.

Hắn khom lưng tìm đến tay nàng. Hành động đó không hề nhanh, dường như đang cho nàng thời gian để từ chối. Ninh Phi đứng yên không dám động đậy, sợ rằng chỉ cần hơi nhúc nhích thì sẽ khiến những người xung quanh chú ý đến chỗ đầy mờ ám này. Dù nàng có nghĩ gì đi nữa thì chỉ trong nháy mắt đã bị Tô Hy Tuần dắt tay đi đến một bên của bãi luyện.

Về chuyện này, da mặt Ninh Phi rõ ràng là mỏng hơn nhiều so với Tô Hy Tuần. Hôm nay hắn mặc quần áo gọn gàng chuyên dùng luyện võ, tay áo ôm khít nên không thể nào che được hình ảnh hai người tay trong tay. Ánh mắt nàng nhìn qua tất cả mọi người xem có ai nhìn thấy hay không. Kỳ lạ là, mọi người trông có vẻ hết sức chăm chú vào cái cọc gỗ phía trước, nhưng cứ chục người lại có tới bảy tám người thể hiện rõ trên mặt là biết hết cả rồi.

Ninh Phi giật giật tay lại, nàng muốn giãy ra nhưng lại không dám giật mạnh quá. Bàn tay to của Tô Hy Tuần như cái càng của con cua biển vậy, hành động của nàng đúng là chẳng biết lượng sức mình, như châu chấu đá xe mà thôi.

Ninh Phi đi đến, nói rất nhỏ bên tai hắn: “Đang là ban ngày ban mặt.”

Tô Hy Tuần nhìn nàng một cách kỳ lạ, không nói gì cả.

Ninh Phi không bình tĩnh được như hắn, nàng nói: “Chúng ta như thế này, mất mặt quá!”

Tô Hy Tuần nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trả lời nàng như lẽ tự nhiên: “Nàng yên tâm. Có ta ở đây, bọn họ không dám nói vớ vẩn.”

Ninh Phi á khẩu, đây không phải là vấn đề. Bọn họ không dám nói linh tinh trước mặt huynh, nhưng lại dám nói trước mặt ta.

Tô Hy Tuần nói tiếp: “Họ dám nói trước mặt nàng là do nàng chưa đủ uy. Hôm sau cho họ biết tay là được.”

“… Nghe có vẻ huynh rất hay dùng việc công báo thù riêng?”

“Dùng việc công báo thù riêng? Ta chưa bao giờ có hành vi xấu xa đó. Chỉ thỉnh thoảng lợi dụng chức vụ để nhắc họ những điều cần để ý mà thôi.”

“…”

Vừa nói chuyện vừa đi đến bên một hàng cây lâu năm. Mấy cây đa và cây châm chim vằn tập trung một chỗ, rễ nhô lên khỏi mặt đất, tạo nên mười mấy cái ghế dài quanh co tự nhiên. Tô Hy Tuần ngắt một cái lá chuối, kê lên rễ cây để Ninh Phi ngồi xuống: “Nàng đợi một lát. Bữa sáng sắp đến rồi, ăn ở đây rồi cùng về sau.”

Nàng gật đầu, cùng lúc đó cảm giác được có gì đó không đúng. Bọn họ tự nhiên như vậy từ khi nào? Những câu đối thoại thế này, hình như chỉ có giữa vợ chồng thôi?

Không đợi nàng kịp phản ứng thì Tô Hy Tuần đã vươn tay sờ trán nàng, thấy không còn sốt thật thì nói: “Sáng sớm trên núi độ ẩm cao, sau này đợi lúc mặt trời lên cao thì hãy ra ngoài.” Vừa nói vừa giúp nàng chỉnh lại vài sợi tóc rối, vén ra sau tai.

Quả thực là nàng sắp không thở nổi nữa rồi, hiện giờ nàng cực kỳ muốn đứng phắt dậy, túm cổ áo Tô Hy Tuần rồi hỏi hắn một cách hung hăng: Tự dưng tự lành lại nhìn người ta bằng ánh mắt đó làm gì? Nhưng vừa bị hắn trêu ghẹo như thế, chân tay bủn rủn hết cả ra, trái tim dường như đang đập thình thịch, không thể bình tĩnh được.

Thấy Tô Hy Tuần quay người định đi, nàng kéo tay áo hắn lại: “Tay phải huynh không sao chứ?”

Tô Hy Tuần dừng bước, ngạc nhiên. Hắn giơ tay phải lên nhìn nhìn, trên tay vẫn còn quấn một lớp vải mỏng. Ninh Phi thấy mi mắt giật liên hồi, xong nghe hắn nói: “Thanh kiếm đó không tốt. Dùng để chẻ cùi còn tạm được, chứ để chém giết thì chẳng ra làm sao.”

Hả?

Tô Hy Tuần cười, hắn xoa xoa đầu nàng rồi quay người đi đến giữa đám người. Mặt mày lạnh lùng hẳn, quát to: “Nhìn gì mà nhìn? Ai không chém gãy cọc gỗ thì miễn bữa sáng. Kiếm trúc gãy đôi cũng miễn bữa sáng. Kiếm trúc sắp gãy đôi thì bữa sáng chỉ có bánh bao và mỳ không.”

Mọi người vừa nghe thấy liền dốc hết sức chặt chém ngay lập tức. Đùa chứ, nếu cùng kiếm gỗ chém cọc gỗ mà không bị gãy thì nếu không có chút khả năng thì hoàn toàn không thể làm được.

Ninh Phi hít vào một hơi thật sâu. Không khí trên núi trong lành đến không ngờ. Có lẽ sau này cứ ở luôn đây đi. Thật ra ở đây cũng khá tốt, cuộc sống như thế này đã vượt qua những gì nàng mong đợi.

Không lâu sau, có tiếng nói vọng lên từ đường núi: “Bữa sáng tới rồi, xếp hàng, xếp hàng!”

Mấy người nọ càng tăng tốc độ chặt chém. Lúc đó đã có cọc gỗ trước mặt hai người nọ bị chém gãy đôi. Tô Hy Tuần vừa lòng, hắn nói: “Được rồi, sang bên kia xếp hàng.”

Hai người nọ vô cùng phấn khởi, cầm kiếm gỗ đi tới bên cây đa. Lúc đi qua những người khác thì không quên ưỡn ngực, vênh mặt, đầy vẻ kiêu ngạo. Khiến các huynh đệ tức tới mức nghiến răng.

Bọn họ xếp kiếm ngay ngắn bên cái rễ cây hình chữ Y, gật đầu với Ninh Phi, rồi chào nàng một tiếng “Ninh tỷ” đầy quy củ. Sau đó đứng xếp hàng ngay ngắn dưới cái cây to nhất.

Nếu lúc giặt quần áo kia, mọi người gọi nàng là “Ninh tỷ” còn mang chút trêu chọc thì hiện giờ đều tâm phục khẩu phục rồi. Bây giờ, nữ nhân trên núi cũng đã đông hơn, nhưng nếu nói ai là người đáng sợ nhất trong số họ thì ai cũng công nhận đó là Ninh Phi. Có câu “Đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, điều đám người này sợ nhất chính là không biết lúc nào thì bị người ta bất thình lình bắn cho một tên, chuyện đó không phải đùa đâu.