Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 2 - Chương 59: Mệnh không đến tuyệt lộ




Edit: Leticia
Beta: Tiểu Tuyền

Nó thở ra một hơi dài, không chút thương hương tiếc ngọc nào nắm Thạch Quý San trên mặt đất lên, há mồm cắn xuống cổ nàng! Đen đủi kéo dài hai ngày cuối cùng kết thúc. Hiện tại, giờ dùng cơm tuyệt vời đã đến rồi.

Đúng lúc này, hết lần này tới lần khác trên bầu trời truyền đến một tiếng gầm: “Yêu nghiệt, lui về phía sau!” Một đạo ánh sáng xanh xoay quanh mà xuống, thẳng đến trên đầu Qua Thẩu.

Nếu Bức yêu xui xẻo muốn hút được một ngụm máu, chính nó sẽ rớt đầu trước, cho nên vội vàng bay ra bên cạnh một khoảng. Chỉ thấy một tu sĩ áo xanh rơi xuống cạnh Thạch Quý San, đạo ánh sáng xanh quanh quẩn bên người hắn, thỉnh thoảng dừng lại, mới để cho mọi người tại đây nhìn ra đây là một cái chày ngọc.

Ninh Tiểu Nhàn giương lông mày lên. Người này nàng nhận ra được, chuyện này có lẽ còn có chuyển cơ!

“Đây là đệ tử đắc ý của Đại trưởng lão truyền công phái Xích Tiêu, Trì Tố, tu vi Trúc Cơ trung kỳ.” Nàng giới thiệu cho Trường Thiên và hai con Tiểu bức yêu nghe. Trì Tố làm người không tệ, trên chân núi nàng cũng đã gặp vài lần, biết người này làm việc hết sức thật tình. Xem ra, phái Xích Tiêu rất coi trọng lời nhắn của Quyền Thập Phương, phái Trì Tố tới trấn thủ huyện Tứ Bình. Hắn lại tới trùng hợp như thế, vừa lúc cứu mang Thạch Quý San.

Qua Thẩu cảm thụ rất bén nhạy, lập tức từ hơi thở đã đoán được tu vi của tu sĩ này còn hơn Thạch Quý San, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, pháp khí kiện toàn. Nếu như chính nó ở thời kỳ toàn thịnh, chưa chắc không có lực đánh một trận, nhưng bây giờ nó bị thương nặng, lại hao tổn cùng Thạch Quý San hơn nửa ngày, cũng đã là nỏ mạnh hết đà.

Trì Tố ngự pháp khí tới truy kích nó, mặc dù thân thủ Qua Thẩu nhanh nhẹn, nhưng thương thế trên người nó càng ngày càng nặng, yêu lực chống đỡ hết nổi, rốt cục bị chày ngọc nhìn đúng cơ hội, trùng trùng điệp điệp đánh vào hậu tâm, khiến nó phun vài ngụm máu đen ra ngoài.

Trì Tố từ trong lòng ngực mình móc ra thiên lưới sư tôn luyện chế, chuẩn bị bắt nó lại. Kiện pháp khí này một khi được vung ra, lấy xu thế thiên la địa võng vây quanh địch, ít có người có thể phá vòng vây ra.

Nhưng Qua Thẩu thoáng nhìn, bằng bản năng biết muốn hỏng bét rồi, đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về phía tây. Nghĩ đến vất vả hơn nửa ngày, con mồi lại để cho người khác cứu đi rồi, trong lòng nó buồn bực đến muốn ói ra vài búng máu nữa. Nhưng so sánh tình thế người mạnh ta yếu, lúc này không đi, sợ rằng sau này sẽ không đi được nữa.

Tốc độ nó chạy trốn, đúng là nhanh như điện chớp, cơ hồ chỉ có một đạo ánh sáng vàng xẹt qua, Trì Tố mới ngây người một lúc, cũng đã không đuổi kịp rồi. Hắn quay người đi thăm dò nhìn thương thế của Thạch Quý San, lại thấy vai trái nàng bị yêu quái nắm đã bị sưng lên, vết thương chảy ra dịch màu xanh nhạt, hiển nhiên trúng độc không nhẹ. Mắt thấy yêu quái chạy xa, khách quý Triều Vân Tông còn đang hôn mê bất tỉnh, vô luận như thế nào hắn cũng không dám bỏ lại Thạch Quý San đuổi theo Qua Thẩu.

Hắn dậm chân, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Thạch Quý San, bay về phương hướng núi Xích Tiêu.

Bạch Cảnh nói: “Qua Thẩu vận dụng bí pháp của tộc ta. Nó dùng máu huyết bổn mạng thúc dục thuật Thuận gió, chạy trốn nhanh hơn bình thường nhiều lắm. Nhưng pháp thuật kia cũng tổn thương thân thể, hiện tại nó nhất định rất hư nhược.”

Suy yếu sao? Náo nhiệt nơi này đã xem xong rồi, nàng mang theo hai Tiểu Yêu rời khỏi hiện trường, trong đầu vừa nghĩ kế sách.

Dù Qua Thẩu suy yếu nữa, cũng không phải là người mà nàng một người một ngựa có thể đối phó được . Nếu nói lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, thì đối với một yêu quái Hóa Hình hậu kỳ mà nói, hắn chỉ cần vươn ra một đầu ngón tay là có thể ăn chết nàng, cho dù có thêm hai con Tiểu bức yêu nữa, phần thắng cũng rất nhỏ.

Nhưng thời gian cấp bách. Sau khi Trì Tố sư huynh đưa Thạch Quý San đến phái Xích Tiêu, tất nhiên có sư trưởng tiếp nhận trị liệu thương thế của nàng. Sau đó, hắn có thể rảnh tay tới đuổi giết Qua Thẩu rồi. Mặc dù tên của vị Trì Tố sư huynh này được đặt nghe có vẻ thú vị, nhưng cũng không phải là người ăn chay đấy, trong người cũng có công phu chân thật.

Phải làm như thế nào cho phải? Trong nháy mắt trong đầu nàng đổi qua bảy tám biện pháp, đều bị nàng nhất nhất bác bỏ. Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì không khả năng thành công nữa. Nếu để Trì Tố bắt được Qua Thẩu, phía sau sẽ không còn chuyện gì để nàng làm nữa.

Sau khi Qua Thẩu dùng bí pháp của bức yêu tộc, lấy máu huyết thúc dục thuật thuận gió thoát đi, chạy non nửa khắc mới ngừng lại được. Tu sĩ kia không đuổi theo, chắc là đang xử lý thương thế của Thạch Quý San đi. Trên móng vuốt của Thanh Dực bức yêu có độc hủ hóa, người trúng loại độc tố này sẽ ở trong mười canh giờ từ từ hóa thành bãi máu, cần sớm được trị liệu.

Qua Thẩu dừng lại thân hình, chống người vào đại thụ bên cạnh. Một kích chày ngọc của Trì Tố đả thương nặng phổi của nó, hiện tại ngay cả việc nó thở gấp thêm mấy hơi cũng giống như phá vỡ cái rương, vang lên hồng hộc. Hai ngày này là điển hình của việc trước khi ra cửa không xem hoàng lịch, làm việc gì cũng không thuận, đường đường yêu quái Hóa Hình hậu kỳ, bị chuyện xui liên tiếp đả thương căn bản. Cho dù nó vốn có yêu lực hùng hậu, hiện tại cũng đã bị ép đến tình trạng đèn cạn dầu rồi, chỉ dùng một chút máu huyết, cũng cảm thấy trong lòng hụt hơi, trước mắt biến thành màu đen.

Thiên chất của nó tốt hơn nhiều so với bức yêu tộc bình thường, lúc này cảm thấy hai ngày qua nhiều loại chuyện rất kì lạ, tựa hồ trong tối có người đang tính toán nó, đối nghịch cùng nó. Hiện tại nó không rảnh cũng không còn sức lực đi suy nghĩ nhiều, chỉ đợi sau khi dưỡng tốt thương thế, rồi từ từ suy tính.

Phía trước từ từ có một lão tẩu đi tới, vừa mới ngẩng mặt lên nhìn, thấy dưới tàng cây đứng một con yêu quái, sợ đến xoay người bỏ chạy. Hiện tại Qua Thẩu hiện ra nguyên hình, mặt vàng răng nanh, khóe miệng chảy máu, cánh tay phải còn bị chặt đứt một đoạn, mười phần mười tạo hình kinh điển yêu quái gặp rủi ro, lão tẩu này nhìn không bị làm cho sợ đến chạy trốn mới là lạ.

Hai mắt Qua Thẩu tỏa sáng, lắc mình mấy cái vọt tới trước mặt lão tẩu, một phát bắt được lão tẩu, rồi hắn đưa vào trong miệng mình. Lúc thể lực hắn ở thời kì toàn thịnh, chỉ cần một lần tung nhảy là có thể ngăn ngừa đường đi của lão tẩu, tình trạng như bây giờ, ở giữa còn muốn tụ lực hai ba hồi mới được.

Thời điểm bức yêu tộc dời về phía đông, nó định ra quy củ với tộc nhân là chỉ uống máu, không giết người. Nhưng bây giờ thân phận của nó đã bại lộ, trên người bị thương nặng như vậy, cấp bách đợi hồi phục lại yêu lực, nơi nào còn có thể quản được nhiều như vậy? Hai ba ngụm đã hút hết sạch máu của lão tẩu rồi.

Án yêu quái giết người ở huyện Tứ Bình thêm vụ này nữa đã biến thành ba vụ.

Nhưng bình thường sức ăn của nó rất lớn, lão đầu nhi này lại lớn tuổi, vài ngụm máu uống vào trong miệng, lại làm cho trong bụng nó càng thêm đói khát.

Hết lần này tới lần khác hiện tại nó thiếu nhất chính là thời gian. Tu sĩ đả thương nó mặc quần áo của phái Xích Tiêu, nói rõ chuyện nó tiềm phục tại huyện Tứ Bình đã bại lộ, đây là điều nó không nguyện ý nhìn thấy nhất. Đối phương thu xếp cho Thạch Quý San xong, chỉ sợ sẽ tới tìm nó, vì vậy trước mặt quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi huyện Tứ Bình, trốn đến một thành trì để ẩn núp .

Tính mạng chỉ có một cái, nó mới sống hơn sáu trăm tuổi, đang là thời điểm sống được có tư có vị, nó không muốn lúc này đã anh niên tảo thệ. Năng lực tự lành của yêu tộc cường đại, bị thương nặng hơn nữa chỉ cần giữ được tính mạng, tóm lại sẽ có lúc từ từ khôi phục.

Nó biến thành hình người, lột y phục của lão tẩu ra rồi mặc vào, múc nước sông rửa mặt, rửa sạch vết máu ở khóe miệng.

Nó ở chỗ này làm đầu xà làm nhiều tháng, hiểu được đi về phía tây là có thể đi đến quan đạo của huyện Tứ Bình. Chỉ cần lẫn vào trong đám người đi lại, thì tỷ lệ chạy ra khỏi địa giới huyện Tứ Bình là rất lớn.

Đã hóa thành hình người, nó cũng không dám lại dùng yêu lực, chỉ đành phải bước nhanh đi về phía trước. Càng đi về phía Tây, người đi trên đường càng nhiều, hiển nhiên quan đạo ở cách đó không xa. Giờ phút này Qua Thẩu hoá trang cũng tận lực khiêm tốn, hình dạng người của hắn là một hán tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi bình thường đến mức ném vào trong đám người thì tìm không ra, mặc áo bào thô của lão tẩu, trên đầu quấn khăn vải, tay áo trống rỗng phải thắt ở bên hông, tận lực không khiến người khác chú ý.

Cứ như thế đi khoảng một khắc đồng hồ, ở xa xa bụi đất tung bay, quan đạo đã ở trong tầm mắt. Bằng nhãn lực của nó, còn có thể thấy thân ảnh người đi đường trên đường.

Thắng lợi trong tầm mắt, nó cúi đầu, bước nhanh đi về phía trước.

Lúc này lại có hai thân ảnh nho nhỏ từ bên cạnh đường nhỏ đi ra, thẳng tắp mà chắn trước mặt của nó.

Hai hài tử năm, sáu tuổi, trán rộng gò má cao, màu da thiên vàng, đang dùng ánh mắt rất kỳ dị nhìn hắn.

“Hóa ra hai người tiểu tạp chủng các ngươi.” Đầu tiên Qua Thẩu cảm thấy cả kinh, chợt cười hắc hắc lên tiếng. Lúc trước nó lùng bắt toàn thành mà không tìm thấy bóng dáng hai con tiểu bức yêu này, hiện tại tự bọn chúng lại đưa tới cửa , chẳng lẽ bọn chúng cho là hiện tại nó chính là quả hồng mềm có thể tùy ý đắn đo?

“Qua Thẩu lão đại, đã lâu không gặp.” Bạch Cảnh cười hì hì nói, trong mắt nhỏ chớp động lên ánh sáng cừu hận, “Chúng ta rất nhớ ngươi. Mỗi ngày đều nhớ ngươi muốn chết.”

Nó xì mũi coi thường: “Là muốn mạng của ta sao? Chỉ bằng hai ngươi còn chưa đủ nhìn. Các ngươi muốn đi theo mẫu thân các ngươi sao?” Trong khi nói chuyện, nó nhẹ nhàng quẹo vào đường nhỏ bên cạnh. Cách quan đạo đã rất gần, lắm thầy nhiều ma, nó muốn tốc chiến tốc thắng mới tốt.

Sau khi huyện Tứ Bình xảy ra án mạng, nó cũng biết việc lớn không tốt. Vậy mà tai họa đến cực nhanh, khiến nó ứng phó không kịp. Nói đến nói đi, hôm nay nó rơi vào tình trạng này, mười phần phải trách hai con tiểu yêu quái này. Qua Thẩu có thể nói là hận thấu xương Bạch Cảnh Bạch Hồng, nếu hai đứa bọn chúng không có nhãn lực tự đưa tới cửa, như vậy hắn có thể thuận tay giết hai bọn nó trước khi chạy ra khỏi huyện Tứ Bình, cũng có thể xuất một chút ác khí trong lòng.

Song phương đều không muốn khiến người khác chú ý, cặp sinh đôi đi theo nó vào đường nhỏ.

Đợi đến bốn phía không người nào, Bạch Hồng đột nhiên nói: “Chúng ta biết, chỉ bằng hai chúng ta, sẽ không đánh lại ngươi.”

Bạch Cảnh tiếp lời nói: “Nhưng thêm nó, sẽ không giống nhau.” Hắn chỉ tay về phía Qua Thẩu.

Qua Thẩu cũng không quay đầu lại, cười lạnh nói: “Nghĩ lừa gạt ta, các ngươi còn quá non.”

Thình lình phía sau thật sự có một tiếng thở dài, nói: “Bệnh đa nghi của ngươi vẫn nặng như vậy. Nhưng đúng là hai anh em bọn họ thật sự không lừa ngươi.”

Giọng nói này! Qua Thẩu còn chưa quay đầu lại, trong lòng cũng đã trầm xuống. Hắn cảm giác, cảm thấy chuyện này có thật nhiều chỗ không đúng, mà người này ngay trong lúc hắn hoài nghi . . . . . .

Một lúc lâu sau, trong huyện Tứ Bình.

Thương đội ở trong huyện Tứ Bình nấn ná chừng mấy ngày. Hôm nay, tất cả thủ tục đã làm thỏa đáng, tất cả hàng hóa đã buộc tốt, đến lúc nhích người rời đi.

Đầu lĩnh Đặng Hạo uống cạn sạch nước trà trong chén nhỏ, truyền lệnh xuống: “Xuất phát. Đi thôi.” Một lúc sau, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh lộc cộc càng xe ma sát trên mặt đất.

Đúng lúc này có người đến thông truyền: “Hạo ca, có một nữ hài muốn gặp ngươi, nàng tự xưng họ Ninh, bên cạnh còn mang theo hai đứa trẻ.”

Màn cửa được vén lên, một cô nương đang mỉm cười đi tới, mắt hạnh mũi ngọc, một thân bố y màu xanh nhạt, không phải là Ninh Tiểu Nhàn thì là ai? Đi theo bên người nàng, còn có hai hài tử da vàng lớn lên giống nhau như đúc.