Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 - Chương 105: Diệu dụng của Dịch Dung Đan cao cấp




Edit: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng dùng kim sang dược của mình bôi cho Đàm Thanh Hà, những vết bầm trên lưng nhanh chóng mờ đi, đoán chừng chỉ cần gần nửa ngày thì ngoại thương đều khỏi hẳn. Da lưng mĩ nhân này quả nhiên trắng mịn trơn bóng, nàng cùng giới mà cũng rung động. Xoa vết bầm không tránh khỏi đau nhức, đáng tiếc Tiếu Tử quang minh chính đại đi ra ngoài tránh nghi ngờ, không đặt Đàm Thanh Hà đang cau mày vào mắt.

Thời gian nàng hạ thủ chữa trị, mới phát hiện chân Đàm Thanh Hà bị trẹo rất nghiêm trọng. Ninh Tiểu Nhàn có liều mạng học cũng chỉ là những thủ thuật tháo khớp xương của người khác, có thể tháo dĩ nhiên cũng có thể nắn, cho nên nàng làm một động tác, rất nhanh vết sưng của Đàm Thanh Hà giảm không ít.

Nhưng kim sang được Ninh Tiểu Nhàn tự chế có tốt thế nào đi nữa cũng không quá có tác dụng với nội thương, vết thương này của Đàm Thanh Hà không tĩnh dưỡng vài ba ngày là không được. Vừa nghe lời này, Đàm Thanh Hà nhất thời lộ vẻ khổ sở: “Nếu muốn bắt đầu làm việc thì phải làm thế nào?”

Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ra, Tiếu qủa phụ nắm trong tay vài cửa hàng, cũng coi là người giàu, sao còn muốn ra ngoài làm việc? Mĩ nhân này nói nhỏ tự thuật một phen nàng mới biết thì ra chồng đã mất của Đàm Thanh Hà làm việc trong phòng thu chi của phủ thành chủ, lúc bị bệnh, thành chủ có trợ cấp phí sinh hoạt cho cô nhi quả phụ nhà nàng, cho phép nàng tiếp tục làm việc trong phủ. Mỗi ngày nàng làm việc cũng không nặng nhọc, chỉ là đưa cơm cho nhị công tử của thành chủ mà thôi.

Còn có công việc ưu đãi như vậy sao? Nàng ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại hiển nhiên là Đàm Thanh Hà cần việc làm! Nàng là nữ nhân, lại ở một mình, nếu có tầng quan hệ làm việc trong phủ thành chủ này liền sinh ra một cái ô dù, không ai dám vô cớ động đến nàng. Đây cũng là nguyên nhân trong mấy năm thủ tiết, nàng bị vũ nhục rất nhiều nhưng không thực sự bị xâm hại.

Nghĩ đến đây nàng lại kính phục thành chủ Nham thành thêm một phần, vốn chỉ cho rằng hắn có kế hoạch phát triển thành thị rất độc đáo vậy mà còn chiếu cố vợ của một người làm trong phòng thu chi như vậy. Trong loạn thế, đúng là khó có được.

Tiếu Tử cau mày nói: “Nếu nàng xin nghỉ, tự có người khác đưa cơm. Đường đường là nhị công tử phủ thành chủ, còn có ai dám để hắn đói chứ?”

Đàm Thanh Hà lắc đầu nói: “Hai người không biết đâu. Nhị công tử mắc bệnh không tiện nói, không muốn thấy người lạ, bên người đến một người hầu để sai sử cũng không có. Bảy năm qua đều do ta đưa cơm cho ngài ấy, những người khác đều không được lại gần.”

Ninh Tiểu Nhàn bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn Tiếu Tử. Sự khác thường tất có chuyện, nhị công tử này hành tung quỷ bí. Nói không chừng là có quái sự. Tiếu Tử khuyên: “Nhị công tử này quỷ dị như vậy, không bằng bỏ việc đi, miễn dẫn chuyện vào người.”

Đàm Thanh Hà không đồng ý: “Nhị công tử vô cùng thiện lương, lại khoan hậu với ta, quyết không hại người. Phần công việc này của ta kỳ thực cũng là ngài ấy cầu xin cho ta.” Nàng tuy rằng nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng tính tình quật khởi lên ai cũng không có biện pháp.

“Bây giờ phải làm thế nào. Vết thương ở chân của Đàm tỷ nghiêm trọng. Cũng không đưa cơm được.” Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở hai người phải để ý đến thực tế. Lời này hiển nhiên đánh trúng trọng tâm, hai người không ai lên tiếng. Vì vậy nàng nói tiếp: “Theo ta thấy, hay là đến Quý phủ xin nghỉ đi.” Nếu thành chủ nhân hậu như vậy, bị tai nạn lao động như thế hẳn phải đồng ý chứ?

Đàm Thanh Hà nhíu mi, một lúc sau mới thở dài nói: “Cũng chỉ đành thế.” Giọng nói có vài phần không cam lòng. Tiểu mĩ nhân yếu ớt thở dài như vậy Tiếu Tử nhất thời đau lòng. Ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn có vài phần suy nghĩ.

Hắn nhìn nàng như vậy làm gì? Nàng cảnh giác, sau đó thấy Tiếu Tử nháy mắt với nàng rồi đi ra ngoài, nàng không thể làm gì khác ngoài buồn bực đuổi theo.

“Ngươi có biện pháp đúng không?” Tiếu Tử vào thẳng vấn đề. Nha đầu này mưu ma chước quỷ nhiều. Nói không chừng có thể xuất ra kỳ chiêu. Hắn và Đàm Thanh Hà quen nhau đã lâu, biết nàng bên ngoài ôn nhu kỳ thực rất mạnh mẽ, nhị công tử này có ân với nàng, nàng không muốn cô phụ người ta dù chỉ một chút. Mấu chốt là hắn cũng không nguyện thấy Đàm Thanh Hà khó xử.

Nàng không phải người có lòng tốt tràn lan, hơn nữa đây cũng không phải chuyện lớn gì, Đàm Thanh Hà xin nghỉ mấy ngày cũng không phải việc lớn: “Không có.”

Tiếu Tử nói: “Nếu ngươi xuất thủ tương trợ, xem như ta thiếu ngươi một ân tình.” Nha đầu kia là kẻ không thấy lợi thì không làm, chỉ có lấy lợi ích mới lay động được.

“Tiếu Tử ca.” Nàng nghe vậy nghiêm mặt nói: “Nửa tháng nữa thương đội sẽ rời Nham thành. Ngươi gặp Đàm tỷ lần nữa thì cũng là chuyện của hai năm sau. Đến lúc đó nếu tỷ ấy tái giá rồi, thì chuyện huynh làm hôm nay chẳng phải tốn công vô ích sao?” Nàng mặc dù không tin một ngày là thầy cả đời là cha nhưng dù sao hai người cũng có một phần tình thầy trò, nàng không muốn chia rẽ hai người, chỉ nhắc nhở để Tiếu Tử sớm có dự tính.

“Cho nên huynh định vì một chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy mà thiếu một cái ân tình sao?” Sau đó nàng thấy Tiếu Tử kiên định gật đầu, vì vậy thở dài: “Được rồi. Vậy thì ba ngày.”

“Vì sao giúp nàng ta?” Lúc nàng vào phòng bếp tìm chậu, Trường Thiên đột nhiên mở lời. Đây là lần đầu tiên trong ngày hắn nói chuyện, Ninh Tiểu Nhàn sợ đến nỗi tay run lên, thiếu chút nữa làm rơi chậu xuống đất.

Nàng tận lực duy trì ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tiện tay mà thôi, sao lại không giúp? Hơn nữa ta quê mùa chưa vào phủ thành chủ bao giờ đây, không biết bên trong cao thế nào, lớn ra sao, trang hoàng như nào, đi mở rộng kiến thức cũng tốt.”

“….. Ngươi định dịch dung thành Đàm Thanh Hà để làm việc?” Cầm đan dược đi làm chuyện nhàm chán thế này hắn thật phục nàng.

“Thông minh.” Trường Thiên sắp thành con giun trong bụng nàng rồi, ý cười nơi khóe miệng nàng đã rút, trịnh trọng nói: “Ngươi không cảm thấy Nham thành này có chút cổ quái sao? Nói thật, ta luôn có một loại dự cảm, mưa gió nổi lên, tới sớm để còn tính toán. Nếu có thể đi điều tra rõ, cũng tiện cho lẩn tránh. Đây là một cơ hội đưa tới cửa.”  Từ khi thấy Nham thành sầm uất này, nàng đã cảm thấy có chút không ổn. Ở loạn thế một thành nhỏ trên sườn núi xa xôi lại náo nhiệt, phồn hoa đến vậy, nàng cũng không nói được có gì không thích hợp, nhưng theo trực giác nàng liền đề cao cảnh giác.

Trường Thiên không lên tiếng, nha dầu kia tuy rằng tính tình nghịch ngợm, nhưng gặp đại sự vẫn luôn nghiêm túc. Người hoặc yêu đạo hạnh càng cao thâm thường có cảm giác trước khi tai họa tới, đây là nói “tâm huyết dâng trào”, không nơi nào dám bỏ qua loại cảm giác không nói rõ này.

Nàng ném Dịch Dung Đan vào trong nước, xin Đàm Thanh Hà một sợi tóc, đốt thành tro ném vào chậu nước. Nhắc tới cũng rất quỷ dị, Dịch Dung Đan này bỏ vào trong nước rất nhanh xuất hiện những mảnh bọt trắng nổi lên, chậm rãi tụ thành mặt nạ màu trắng, giống mặt nạ da người trong truyền thuyết. Dịch Dung Đan này mặc dù do nàng chế thành nhưng chưa bao giờ dùng thử, hiện tại nhìn thấy nhất thời có chút cảm giác rợn tóc gáy.

Tro tóc của Đàm Thanh Hà rơi xuống nước, rất nhanh tiêu tán không còn, mặt nạ trên mặt nước biến hình lần hai, xương gò má thấp xuống, mắt lớn hơn, đường nét gương mặt nhỏ đi… Quá trình này không có mĩ cảm gì, trái lại còn mang chút quỷ dị, độc ác, nàng không nhịn được hỏi: “Dịch Dung Đan này là ai nghiên cứu ra? Cảm giác thật tà khí.”

“Phương thuốc Dịch Dung Đan này có từ thời thượng cổ, hiệu quả không tốt như hiện tại. Sau đó một đan sư thiên tài lấy cảm ngộ từ một bức họa bì (tranh trên da), cải tiến đan phương, chế thành Dịch Dung Đan cao cấp. Chế pháp Dịch Dung Đan và cách dùng không theo chính đạo, ngài mới cảm thấy nó đặc biệt quỷ dị.” Cung kính nói chuyện như vậy đương nhiên chỉ có Cùng Kỳ.

Nàng nhìn chậu nước đã không còn động tĩnh, lúc này mới nhấc tầng mặt nạ kia lên, nhẹ nhàng dán lên mặt mình, vuốt ve cẩn thận. Kính đồng của Đàm Thanh Hà nhìn không rõ lắm, nàng đi ra ngoài để hai người giám định một chút.

Tiếu Tử còn đỡ, dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, Đàm Thanh Hà sợ ngây người, nữ tử đi ra ngoài có diện mạo giống nàng hoàn toàn, đến khóe mắt cũng giống nhau như đúc. Trừ kiểu tóc và quần áo không giống, quả thực tựa như tỷ muội song sinh thất lạc nhiều năm của nàng vậy.

“Đàm Thanh Hà” trước mặt lên tiếng: “Đàm tỷ, trong phủ thành chủ tỷ có đặc biệt thân cận với ai không?” Cao giai Dịch Dung Đan cũng không phải vạn năng, càng là người thân cận càng dễ phát hiện ra kẽ hở.

Đàm Thanh Hà mờ mịt lắc đầu: “Ta ở trong phủ rất ít khi nói chuyện với người khác, đưa cơm xong liền đi, không dừng ở phủ lâu, cũng không gặp gỡ ai mấy.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Đó là hay nhất.”

“Ninh cô nương hao tâm!” Đàm Thanh Hà chân thành nói cám ơn. Hàn huyên mấy câu, nàng khôi phục từ khiếp sợ ban đầu, dần dần phát hiện diện mạo của Ninh Tiểu Nhàn tuy thiên y vô phùng nhưng lúc nhìn quanh, hai mắt linh động hơn nàng nhiều, đồng thời thân hình có chút khác nhau. Hai người tuy cao tương đương nhưng Đàm Thanh Hà dù sao cũng hai bảy, hai tám tuổi, thân thể cô gái thành thục đẫy đà, mà Ninh Tiểu Nhàn là hoàng hoa cô nương, vóc người tinh tế mềm mại hơn nhiều, tư thái bước đi cũng khác biệt, bắt chước cũng không được.

Nhưng những điểm đó đều rất nhỏ, không phải người quen biết sẽ không tỉ mỉ nhận ra. Hiện tại kẽ hở lớn nhất là giọng nói. Từ lúc Ninh Tiểu Nhàn luyện tập bí quyết dẫn đường, các cơ dần dần có thể thu phát tùy tâm, cư nhiên cũng có ba phần tương tự. Đến lúc đó chỉ cần đè thấp giọng, nói cổ họng không tốt, thiết tưởng sẽ không ai truy cứu.

Trời không còn sớm. Nàng đổi kiểu tóc và ăn mặc giống Đàm Thanh Hà, lại nghe đối phương giảng giải cẩn thận địa hình và đường đi trong phủ thành chủ, xong, vén áo thi lễ với hai người đi ra ngoài. Tư thế giống nữ tử đã lập gia đình, nàng làm lần đầu tiên, dĩ nhiên không quá quen thuộc.

Nhĩ lực của Ninh Tiểu Nhàn dần tốt hơn, lúc đóng cửa rời đi Đàm trạch, còn nghe được bên trong Đàm Thanh Hà cảm khái với Tiếu Tử đối diện: “Ninh cô nương thực là kỳ nữ tử, lần này xuất ra bản lãnh, đến ta cũng không phân biệt thật giả được.”

Sau đó giọng Tiếu Tử vang lên: “Yên tâm, dù đặt hai người cùng chỗ ta cũng liếc mắt có thể nhận ra ai là nàng.”

Oa, Tiếu Tử thông suốt rồi! Ninh Tiểu Nhàn chắt lưỡi, Đàm Thanh Hà lập tức bị hắn dụ hoa tâm nộ phóng, tựa hồ đến đau đớn cũng giảm đi rất nhiều. Hai người cười cười nói nói, giọng cũng nhỏ dần.

Chừa cho họ chút không gian riêng đi. Ninh Tiểu Nhàn lười nghe họ nói những gì, xoay người rời đi, trong lòng cảm thán hai người này tình nùng ý mật thật ngọt ngào, nàng lại phải cải trang thành Đàm Thanh Hà đi đưa cơm.