Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 146: Kính chiếu yêu




Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Những tu sĩ và yêu quái từ trong trà hấp thu linh lực, giống như nước ở trong sông hồ được nước mưa bổ sung. Tất nhiên, người có tu vi càng mạnh thì tác dụng của linh lực trong trà mang tới lại càng ít, chẳng qua lúc này mọi người thấy được nó đích thực là có công hiệu trừ bỏ tâm ma, về phần linh lực có ở trong trà thì chỉ cần từ từ hấp thu là được rồi.

Mọi người cũng biết tu tiên tu đạo tốn rất nhiều thời gian công sức, linh lực ở trong trà này đối với tu sĩ hoặc yêu quái thì không có tác động gì lớn, chẳng qua là đã bị Tức Nhưỡng đề cao hiệu quả lên gấp mười lần nên vô cùng khả quan.

Mà Ninh Tiểu Nhàn cũng không có cảm giác đặc thù gì, giống như uống cả đêm thì hiệu quả cho thấy cũng không có bất cứ tác dụng gì, nàng vẫn là thân thể của người phàm, nhiều nhất chỉ cảm nhận được một chén trà này xuống bụng liền có dòng nước ấm nhàn nhạt chảy khắp toàn thân, sau đó thần thanh khí sảng, thân thể cũng nhẹ nhàng hơn không ít, ít nhất là so với ăn Mộng Hoàng Lương còn thoải mái hơn rất nhiều. Trong cơ thể của nàng còn chưa bồi dưỡng được căn cơ đạo hạnh thuộc về riêng mình, giống như sa mạc khô khốc không thể giữ được nguồn nước, vì thế nên “nước mưa” này chảy vào trong thân thể của nàng, đi một vòng thì rất nhanh tan biến không tung tích, hơn phân nửa là bị lãng phí đi rồi.

Dù vậy thì Trường Thiên cũng định ra quy củ mỗi ngày nàng phải dùng linh trà để uống. Linh trà này không giống với linh mễ, hơn nữa một ngày cũng chỉ có thể ăn ba đấu, người nào giỏi thì nhiều nhất cũng chỉ thêm một lần ăn khuya, linh lực đạt được cũng có hạn, mà loại trà như thế này, chỉ cần ngươi thích uống thì một ngày ngươi uống bao nhiêu cũng đều có thể được. Trường Thiên cũng quyết định, chính là để cho thân thể của nàng phải nhanh một chút có thể thích ứng được với sự tồn tại của linh lực , cũng muốn bồi dưỡng cảm giác có linh lực tòa thân, như vậy thì có thể khiến trong lúc Ninh Tiểu Nhàn tu luyện, tốc độ tu vi mới có thể tăng lên được.

Mà linh lực cung ứng cuồn cuộn không dứt cũng có thể khiến cho nàng trong quá trình tu luyện tiến thêm một bước nữa nhanh hơn, trước khoảng thời gian bước vào cánh cửa tu tiên. Phải biết rằng, nàng vẫn còn một thức cuối cùng của “Bí quyết dẫn đường” còn chưa có luyện thành, một khi hoàn thành xong thì mỗi lần linh lực đi lại trong kinh mạch cũng có thể giữ lại được một phần nho nhỏ, mặc dù sức mạnh kia dường như không cảm giác được nhưng lâu ngày cũng sẽ có khả quan.

Lúc này linh trà vừa mới xuất hiện thì những lão đại của các tiên phái khác chỉ sợ uống linh trà này xong, đối với tỷ số lợi dụng linh lực còn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần nàng, nhưng hiện tại thứ này đang là thứ hút khách hàng, uống ít nào sẽ bớt đi ít đó.

Hiện tại cũng không có người thứ hai nào có thể giống như nàng, cầm lấy linh trà tốt hơn gấp mười lần làm nước uống, sau đó do chính thân thể phế vật của mình mà lãng phí tới 99% linh lực, chuyện này nếu như truyền đi còn không biết có bao nhiêu người sẽ vì linh trà như minh châu ném vao bóng tối mà dậm chân bóp cổ tay.

Chẳng qua nàng căn bản cũng không có suy nghĩ những cái này. Trường Thiên cũng không cần cái này, vì vậy mà cứ thế liền định ra.

Đợi tới khi nàng nhìn thấy cửa ải biên giới tiếp giáp giữa Phụng Châu và Lôi Châu từ xa thì không khỏi mắng to người ở trạm kiểm soát bố trí thật sự rất thất đức. Quan ải này thế nhưng lại ở trong một mảnh thung lũng, hai bên cũng đều là núi cao nguy nga. Không có bản lãnh như các tu sĩ thì không ai có thể đi qua được hai ngọn núi cao ở bên kia, những người bách tính thấp cổ bé họng không thể làm gì khác là đàng hoàng lấy ra giấy thông hành.

Theo như giới thiệu của Ôn Lương Vũ thì truyền thuyết quan ải nằm trong thung lũng này, ở thời cổ chính là do một đại năng dùng một kiếm để bổ ra, cũng tương đương là chém đứt cả một tòa núi lớn để tạo thành. Vùng đất này vốn là của mấy làng xóm người phàm trần, có sông núi bao quanh, vô cùng giàu có, nhưng sau đó một kiếm này chém xuống đã làm chặt đứt địa mạch, từ đó biến thành một vùng khỉ ho cò gáy, từ từ cũng không thích hợp để cho người ở lại nữa. Tuy hắn là con của thành chủ Nham Thành nhưng chẳng bao giờ đi xa cửa xa nhà như vậy, những thứ truyền thuyết này cũng chỉ biết được ở trên sách, chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn nhìn một chút hai bên thế của núi, quả nhiên là đã được kiếm gọt rìu đục, không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Loại truyền thuyết này dĩ nhiên là đã qua trưng cầu với những vị đại năng thượng cổ rồi, chẳng qua nhân sĩ chuyên nghiệp Trường Thiên từ trong ma nhãn nhìn một chút hai bên thế núi thì chê cười một tiếng: “Đây là thiên nhiên tạo thành,chỉ là người phàm ghép truyền thuyết vào thôi.”

Theo như nàng nhìn ra thì hai bên ngọn núi này cao ít nhất cũng phải hai trăm trượng đi, nếu như là do tiên nhân một kiếm chém mà thành thì người này còn có tu vi tinh thâm tới trình độ nào ? Vậy mà Trường Thiên lắc đầu nói: “Nếu như ở thượng cổ thì một chút bản lĩnh như vậy cũng không coi vào đâu, hai người cường đại tranh nhau còn thể khiến cho nước sông chảy ngược, núi non bị hủy hết, sinh linh ở mấy ngàn dặm xung quanh cũng sẽ chết hết.”

Chiến đấu như vậy là bậc kinh hãi thế tục như thế nào ? Nàng cùng Ôn Lương Vũ nghe được tâm trí không khỏi nghĩ tới.

“Từ thượng cổ tới nay chẳng qua cũng chỉ có hơn ba vạn năm, nếu như thung lũng này là mạnh mẽ bị bổ ra thì người lưu lại kiếm ý bén nhọn này tới bây giờ vẫn còn có thể ở trên nhân thế, thúc đẩy sự tuyệt tích của sinh linh. Ngươi nhìn hai tòa núi này, cây cỏ cũng vô cùng nhiều .” Nàng ngẩng đầu nhìn, quả thế, hơn nữa ở bên cạnh quan ải cũng có nhà xây lên, nếu như nơi đây có thể làm cho sinh linh tuyệt tích thì loài người ở chỗ này rất nhanh sẽ bị bệnh yếu mà chết, làm sao còn dám xây nhà nữa ?

Quả nhiên truyền thuyết đều không đáng tin a.

Đại khái bởi vì sự kiện linh trà, trong quan ải cũng thiết kế những trạm kiểm xoát, tốc độ thông hành cũng chậm lại. Ninh Tiểu Nhàn có nhãn lực tốt, nhìn từ xa có thể thấy chịu trách nhiệm kiểm tra trong trạm kiểm soát là một trung đoàn, quần áo mặc không phải là người của phủ nha ở Nham Thành. Từ địa lý mà nói thì nơi này còn đang ở trong cảnh nội của Châu Thành, lẽ ra nên do Thanh Hư Môn chịu trách nhiệm làm việc thông hành ở quan ải, vậy mà giờ người tiến vào chiếm giữ ở nơi này có trang phục phức tạp, hiển nhiên là tới từ một thế lực khác.

Nàng thầm than một tiếng, tình huống của Thanh Hư Môn thoạt nhìn so sánh với dự tính của mọi người còn hỏng bét hơn một chút, hiện tại ngay cả quan ải cũng không thể thủ được rồi, nàng không khỏi nghĩ tới Đạm Đài Dực , nếu như hắn không có đi bế quan vào lúc này thì tình cảnh của Thanh Hư Môn có thể chuyến biến tốt đẹp hơn hay không?

Nàng bất đắc dĩ đứng ở trong đội ngũ dài tới hơn ba dặm, chờ đợi qua cửa, ở xung quanh quan ải cũng có “Định nhan trụ” có năng lực phòng tránh yêu quái, thương đội hoặc lữ khách có thể đi tới nơi này hơn phân nửa là đã an toàn rồi. nàng nhìn bốn phía vây quanh, trong đội ngũ có không ít người mang thương tích bên người, mùi máu tanh còn chưa biến mất, xem ra trên đường cũng đã phải trải qua một phen khổ chiến . Ở trong khu vực an toàn của thủ vệ Thanh Hư Môn nhưng bây giờ môn phái này cũng không rảnh quan tâm, các yêu quái bên ngoài dần dần phát giác ra manh mối nên cũng không hề đàng hoàng nữa.

Ở trạm kiểm soát này kiểm tra cẩn thận như vậy, đương nhiên là vì phòng ngừa Ôn Lương Vũ chạy ra khỏi địa giới của Phụng Châu. Tại Phụng Châu có nhiều núi mà Lôi Châu lại có nhiều nước, nếu như hắn trốn vào Lôi Châu thì muốn bắt hắn cũng không dễ dàng.

Nàng từ xa đã nhìn thấy trong trạm kiểm soát có ánh sáng lóe lên thì ngạc nhiên hỏi : “Đây là cái gì?”

“Kính chiếu yêu, có thể khiến cho yêu quái ở trong kính lộ ra nguyên hình.” Trường Thiên đáp, “Lúc này ở quá xa nên cũng không biết là kính chiếu yêu có phẩm cấp gì, nhưng nếu như muốn soi ra được diện mạo thực của Ôn Lương Vũ thì như vậy cũng đủ rồi.” Có thể tùy tiện để ở trong trạm kiểm soát kiểm tra, tám phần cũng chỉ là hàng thông thường có thể soi ra được yêu quái ở hóa hình kỳ cũng đã rất giỏi rồi. Chẳng qua Ôn Lương Vũ chỉ là nửa yêu, ngay cả yêu lực cũng không có cách nào vận dụng được tự nhiên, chỉ cần hắn vừa đứng ở bên dưới thì trong gương sẽ hiện ra được diện mạo đích thực của hắn.

Xem ra đối phương lo lắng hắn sử dụng Dịch Dung Đan để qua quan ải, cũng tính toán rất chu đáo a, nhưng mà người tính không bằng trời tính, Ôn Lương Vũ hiện nay còn đang sống rất yên ổn tại Thần Ma Ngục để uống trà, nào của nửa điểm bộ dáng nghèo túng của chó nhà có tang.

Người nghèo túng là nàng có được hay không ?Phải lo lắng vấn đề qua cửa ải là nàng có được hay không ? Hiện tại trên mặt nàng còn có dược vật dịch dung, tới lúc đó bị kính chiếu yêu soi sáng ra thì còn không biết người ta làm khó nàng ra sao đây?

Kết quả trong giọng nói của hắn còn chứa đựng nụ cười: “Ngươi đừng lo lắng, kính chiếu yêu cũng chỉ cảm ứng được yêu khí thì mới có thể soi ra được nguyên hình của yêu quái kia, ngươi là người bình thường, có thoa nhiều thêm ba tầng thuốc thì nó cũng sẽ không để ý tới ngươi.”

“Bạch Hồng cùng Bạch Cảnh thì sao?”

“Bọn họ cũng không có yêu khí, rất an toàn.”

Như thế rất tốt, nàng thở ra một hơi dài.

Thời gian chờ đợi từng chút từng chút trôi qua, ở trạm kiểm soát này quả nhiên là vô cùng nghiêm khắc, nàng từ sáng sớm đã đợi cho tới sau giờ ngọ rốt cục mới có thể chuyển tới cửa quan ải, đứng ngoái đầu nhìn lại thì phía sau nàng còn có một hàng dài so với sáng sớm còn nhiều hơn, dù sao thì thương đội tới từ rất nhiều châu huyện khác nhau, lúc này cũng mới vừa vặn chạy tới.

Đi tới gần nàng cũng có thể thấy rõ được bộ dáng của kính chiếu yêu treo trên đầu, thoạt nhìn chẳng  qua là một chiếc gương đồng bát giác có màu xanh lớn hơn bàn tay một chút, trên gọng kính cũng có khắc ký hiệu  màu anh ảm đạm, giường như không thể phân biệt ra được.

Theo lẽ thường thì chỉ vài câu hỏi dài dòng, đơn giản chính là hỏi quê quán, đi tới đâu, nhân khẩu trong nhà, nàng ngay từ thời điểm ở trong Thần Ma Ngục đã cùng Trường Thiên với Ôn Lương Vũ đối chiếu khẩu cung rồi, trả lời tới giọt nước cũng không lọt. Nàng đứng lại chỗ kính hạ xuống, ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trên mặt kính dường như có những tạp chất che lại toàn bộ, từ nơi này ở trong kính ngay cả bóng dáng nàng cũng nhìn không thấy. những người thủ quan này ngược lại rất hài lòng, la lớn: “Người kế tiếp”

Hai con dơi yêu sinh đôi đang đứng ở dưới kính chiếu yêu, trái tim nàng thoáng cái liền nhói lên, tuy nói là Trường Thiên đã xác định hai tiểu yêu này sẽ không bị lộ chân tướng, nhưng nếu có vạn nhất thì sao ? Nàng nên làm như thế nào mới tốt ?

May là hai người bọn họ đứng một lúc lâu trong gương cũng vẫn duy trì yên lặng, không có bất kỳ điều khác thường nào xuất hiện.

Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ, không nhịn được nghĩ tới gương này sẽ không bị hỏng chứ?

“Yêu quái!” Vậy mà nàng mới ôm hai con dơi song sinh đi về phía trước mấy bước thì phía sau truyền tới một trận kinh hô, nàng lập tức quay đầu lại xem, trong kính chiếu yêu lúc này cũng không yên lặng nữa.

Mặt kính vốn bị lây nhiễm một màu xanh đồng đột nhiên sáng lên một mảnh, thỉnh thoảng còn có tia sáng màu tím ở trong kính chợt lóe lên, hiện tại trong gương này , sáng loáng lên chiếu ra một yêu quái mặt mèo, cả người đều là da lông, da lông cũng dựng thẳng lên, đây là một con mèo yêu.

Ở phía sau nàng chính là một đôi tổ tôn, lão nhân lớn tuổi đại khái hơn sáu mươi, thoạt nhìn so với những người hơn sáu mươi tuổi thì còn tang thương hơn nhiều, đứa nhỏ cũng là một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt xanh xao, trên y phục cũng có ba bốn mụn cá, hiển nhiên cũng là đứa nhỏ của gia đình nghèo khổ. Nàng đối với đôi mắt xanh của hai con dơi yêu vô cùng tò mò, muốn tìm hai “ca ca” nói chuyện một chút, chẳng qua ở trong mắt con dơi yêu nhỏ thì chúng chính là chủng tộc đê tiện, chỉ có Ninh Tiểu Nhàn là ngoại lệ duy nhất, bọn họ tuy nhỏ tuổi nhưng lại có tôn nghiêm của yêu quái, làm sao có thể chịu để ý tới nàng ?

Cũng là Ninh Tiểu Nhàn không đành lòng, cùng cô bé này nói qua mấy câu, nếu hai ông cháu này bao che yêu quái, nàng cũng rất khó mà tin tưởng được a.

Nhưng kính chiếu yêu cũng chiếu sáng loáng ra rồi, con mèo yêu này vốn nằm ở trong bọc hành lý của hai ông cháu này, kính chiếu yêu lại xuyên thấu vào trong bọc lành lý, đem khuôn mặt của nó chiếu rõ ràng trước mặt mọi người. Ở trạm kiểm soát này cũng vốn đứng chi chít rất nhiều người, mọi người còn vừa oán trách đứng chỗ quá nhỏ, đội ngũ quá chen chúc, hiện tại vừa mới nhìn thấy như vậy thì thoáng cái toàn bộ đã rút ra xa tới hơn bảy, tám trượng, đem hai ông cháu này đứng ở chính giữa.

Tiếng quát mắng nhất thời vang lên, sau đó những người giữ cửa quan ải đồng loạt xông lên, đem lão nhân này đè xuống đất để trói lại, còn mèo yêu nhảy ra khỏi bọc hành lý muốn chạy đi, có tu sĩ chỉ dùng một ngón tay đã định nó lại nguyên chỗ.