Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 174: Đen ăn đen




Loại kẹp bắt thú này, nàng đi lại trong hương dã đã gặp được, có thể dễ dàng kẹp lại sư tử hổ báo có sức nặng hơn ngàn cân, lấy ra đối phó loài người quả thực đại tài tiểu dụng. Từ hình dáng kỳ quái của chân hắn có thể nhìn ra, chân trái chín chín phần trăm là bị gãy.

Đứng bên cạnh hắn còn một gã đồng bạn, nhưng không có cúi người tới giúp hắn, mà là đang hung hăng dậm chân một cái, không biết nên làm như thế nào cho phải, bởi vì đằng trước đi tới ba người, trong lúc ngăn hai người bọn họ vào cửa, hán tử cầm đầu khuôn mặt dữ tợn, miệng còn ngậm một miếng thịt khô, nhai hai cái mới phun ra, bộ dáng kinh điển này nàng ở trong phim Hoa Hạ chứng kiến, hợp với hai chữ: “Đánh cướp!”

Thấy cảnh tượng này, Ninh Tiểu Nhàn còn có cái gì không rõ ?Lối vào đã bị ba người này mai phục, xem ra có ý chính là đen ăn đen. Bọn họ cũng không đến chỗ sâu bí cảnh đi tìm bảo vật, chỉ ngồi chờ dê béo tới cửa làm thịt.

Những người của đội ngũ khác từ bí cảnh phương xa trở lại, căn bản trên người đều mang thương tích, người người không còn chút sức lực nào, gặp gỡ ba kẻ chướng ngại vật ăn uống no đủ, dù bận vẫn ung dung , trừ phi người đông thế mạnh, nếu không thật sẽ bị đánh cướp.

Tất cả đoàn đội vào cửa bí cảnh đều chia nhau hành động, mà ba người này cũng quá ác độc rồi, lại ở trên đường nhỏ cửa vào bố trí bẫy rập. Mọi người đi bên trong những địa phương khác của bí cảnh, có thể đều hoàn toàn tập trung chú ý tới bốn phía, duy chỉ có trên đường nhỏ này, bởi vì lúc đến an toàn, lúc trở về vừa thấy thắng lợi rạng rỡ đang ở phía trước, tất nhiên sẽ mất cảnh giác rồi.

Hai người trúng bẫy rập xui xẻo này, chính là tiểu đội phát hiện kiện bảo vật thứ nhất.Đoạn đường này bọn họ đi vòng vèo, tích đủ tinh thần, cuối cùng thuận lợi mà đi tới cửa vào, đang tung tăng như chim sẻ bước qua thời đại tự do, kết quả bị ba giặc cướp bắt quả tang.

“Đem đồ vật giao ra đây.” Tên cầm đầu giăng bẫy chính là người cười hì hì nhìn hai con ba ba trong hũ. Trong hai người này, có lực chiến đấu chỉ còn một người đang đứng.

Người này ánh mắt dao động bất định: “Thứ gì? Chúng ta không có!”

Người cản đường cũng lười cùng hắn tranh cãi, nơi này dù sao coi như là”Quan đạo” , một lát nói không chừng còn có người tới đây.”Ít nói nhảm. Giao ra sẽ cho hai ngươi một con đường sống; nếu không chúng ta tiễn các ngươi đoạn đường, lại lục soát từ trên người hai ngươi cũng thế.”

Người này cũng biết không còn cách nào rồi, hàm răng trong nghiến ken két. Cửa vào đang ở trước mắt, chỉ kém mấy bước là có thể đi ra, hắn không cam lòng a!

“Tốt! Liền cho các ngươi!” Hắn tự tay ném ra một vật, thừa dịp giặc cướp dời đi lực chú ý, tập trung sức vụt một cái chạy như điên về phía cửa vào.

Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Ninh Tiểu Nhàn trên cây cũng biết, ba tên cướp này cầm bảo vật rồi, cũng sẽ không bỏ qua hai người bọn họ. Nếu không hai người này người sống ra ngoài bị điều tra, chuyện làm ăn này của bọn cướp biến thành làm ăn mất đầu.

Chuyện đến lúc này, nam tử kia cũng bất chấp đồng bạn rồi, chỉ hy vọng vọt ra một con đường sống. Cửa sinh tử, tốc độ của hắn lại cực nhanh.

Vậy mà tên gầy nhất trong ba tên cướp nhe răng cười một tiếng. Cũng không thèm nhìn đồ hắn quăng ra, phất phất tay. Một đầu dây xích dài lớn bay ra ngoài. Đầu Dây xích gắng một lưỡi hái tinh sảo. Người gầy dùng lực một cái, lưỡi hái lại ghim vào xương tỳ bà của con mồi đang bỏ trốn!

Xem ra bình thường hắn hay dùng chiêu này, bởi vì … lực công kích này vô cùng ác độc, chính xác đến thần kỳ. Người kia đang chạy trối chết liền phát ra một tiếng kêu thảm thật dài giống như đồng bạn, cứ thế bị lưỡi hái kéo trở lại!

Nhìn dáng dấp, ở bên ngoài ba tên cướp này cũng dựa vào đánh cướp mà sống. Mưu kế vô cùng tốt.Người gầy mới vừa rồi ném lưỡi hái, người chạy trối chết có lẽ sẽ mượn một lực ngược lại trốn ra bí cảnh. Hắn dùng cái lưỡi hái, mới có thể nắm chắc chỗ đem người bắt trở lại.

Tên xui xẻo bị nắm trở lại mới gào thét hai tiếng rồi cũng tắt thở, bởi vì người gầy kia cực kì nhanh vặn gẫy cổ của hắn. Động tác dứt khoát gọn gàn.

Kẻ bị kẹp thú bẻ gẫy chân, cũng biết mình không thể may mắn thoát khỏi nên gục trên mặt đất lớn tiếng mắng. Lúc này hắn không nhịn được hối hận, nếu ban đầu đừng thấy tài quên nghĩa, giết hai gã đồng bạn của mình mà nói…, giờ phút này ba tên cướp, chưa chắc có thể đánh bại bọn họ.

Ba tên giặc cướp không thích động tĩnh quá lớn của hắn, tiến lên dùng cách đối với tên kia mà giết hắn, không gian nhất thời an tĩnh lại. Người chết trên người còn treo một bộ kẹp thú, được hai người đồng thời dùng sức mới có thể đẩy ra. Kẹp thép này dùng là loại lò xo cường lực thượng hạng, nửa điểm cũng không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, dù là thân thủ lúc trước của bọn hắn, lúc tách nó ra cũng phải thở hồng hộc, mới đem kẹp thú này tháo xuống.

“Lau khô vết máu xong, xem kẻ xui xẻo tiếp theo là ai?” Lão Đại cười hắc hắc một tiếng. Lúc này người gầy đem hai thi thể kéo vào ở trong bụi cây, từ trên xuống dưới cướp đoạt một lần, mang ra một đống vật ngổn ngang lẫn lộn.

Ba tên cướp này xem ra tài đại khí thô, đĩnh bạc lớn đều không lấy, chỉ lấy trâu báu nữ trang và ngân phiếu, bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm trong đống đồ vật. Nhóm ba người vẫn giữ trầm mặc cho đến khi có người nói: “Rất có thể là chiếc nhẫn này rồi.” Trong tay đưa lên một chiếc nhẫn màu bạc, phía trên vẽ có đường vân phức tạp. Tính toán thời gian, hai người này rất có thể là người nhặt được kiện bảo vật thứ nhất, lúc này bọn họ đã làm thịt được con dê béo!

“Vô cùng có khả năng!”Lão Đại nhận lấy chiếc nhẫn, hướng về phía mặt trời soi sáng, đột nhiên nói, “Thơm quá, các ngươi có ngửi thấy được mùi hoa hay không?”

Kinh nghiệm của hắn nhắc nhở như vậy, còn dư lại hai người không nhịn được hít mũi một cái, sau đó không quên liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thanh kêu: “Không tốt!” Bọn họ ở trong bí cảnh cả ngày rồi, trừ đen, bẩn, thối, bí cảnh này không có đặc sắc khác, ở đâu có hoa chứ?

Ba người đang muốn lấy Giải Độc Hoàn trong ngực, tay chân lại không nghe lời, đáng cố gắng trợn mắt thì đã té trên mặt đất. Người gầy kia nghị lực mạnh nhất, nhắm mắt trễ nhất, liền nhìn thấy từ chỗ hắn mới vừa vứt xác trong rừng đi ra một cô nương màu da ngăm đen, cười dài nói với bọn họ: “Đánh cướp!”

Hắn lớn miệng hỏi: “Đây là . . . . . Chuyện gì?”

“An Hồn Hương.” Nàng quơ quơ trên tay ba cái mảnh Hương, “Đốt một cây, bảo đảm ngươi có thể mơ tới hừng sáng. A, trời đã sáng rồi. Các ngươi an giấc a!”

Trong cánh rừng này không có hoa, nhưng có gió. Gió nhẹ nhàng thổi, cô nương này nhìn đúng hướng gió đốt lên độc hương này, cho gió hỗ trợ đánh ngã bọn họ.

Người gầy khóe miệng co giật một chút, cũng không nói được một chữ. Hắn biết rõ nhắm mắt lại có thể an nghỉ, nhưng chính là không cách nào chống cự lại giấc ngủ điên cuồng đột kích. Ở cuối cùng một khắc, trong lòng hắn hiện lên một chút hiểu ra: “Cả ngày đánh nhạn, cuối cùng có một ngày. . . . . . Bị nhạn mổ mù mắt!”

Ninh Tiểu Nhàn không chút khách khí đem tài vật của trên người ba người làm của riêng. Cho nên tài sản trước sau của bảy người liền chuyển dời đến trên người của nàng rồi. Trừ bạc ra, nàng lấy tất cả các thứ khác đi. Đồ vật này quá nặng, tiếng vang quá lớn, không dễ đi lại.

Đối phó ba người này, có thể sử dụng phương pháp ít sức xử lí, nàng tuyệt đối không muốn lãng phí thể lực. Mới vừa rồi núp ở trong rừng, nàng đã cảm giác mình rất muốn xoa xoa mắt. Đây là di chứng thần kinh bị căng thẳng hơn mười canh giờ, nàng cần nghỉ ngơi.

Nàng thu hồi An Hồn Hương, đem ba người trói trên mặt đất lên trên cây, dùng chính cái móc liềm của người gầy treo lên. Đáy lòng nàng biết phương pháp tốt nhất xử lý ba người này, chính là giết. Nhưng đời này nàng còn chưa có giết người, hiện tại cũng không muốn giết người. Một ngày kia cuối cùng sẽ tới, nhưng nàng không hy vọng là hôm nay.

Dù sao ba người này chưa từng thấy dung mạo thực của nàng, nàng tự an ủi mình.

Kế tiếp, nàng vẫn chọn lối đi VIP không trung trên ngọn cây, nhưng tìm được một trạc của gốc cây đại thụ xong, nàng cũng không hề xoắn xuýt nữa, tìm chạc nhiều lá cây nhẹ nhàng cuộn thân thể lại, từ trong bọc hành lý kéo ra thảm phủ lên mình, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Thảm này mua từ nham thành, nghe nói là một loại lông cừu hiếm thấy từ Tây Vực, đường kính lông cừu chỉ có khoảng một phần năm sợi tóc loài người, chất liệu thảm trắng như tơ, hết lần này tới lần khác lại nhẹ như như cánh ve sầu, cả tấm thảm năm thước vuông, tiện lợi như lúc này lấy cái nhẫn.

Dĩ nhiên cái thảm lớn này cóchỗ tốt, là nó có thể thay đổi màu sắc theo hoàn cảnh chung quanh, ví dụ hiện tại nó đã hiện ra màu xanh thẫm, nguỵ trang rất tốt khi bao lấy nàng.

Trên người nàng thoa lên dược vật trừ độc côn trùng và rắn độc, sau đó lại khẩn cấp chìm vào mộng đẹp.

Nàng không biết, thời điểm nàng thở to ngủ, ở bí cảnh Phương Bắc, trong một ao đầm không ai lui tới, bỗng nhiên toát ra đám bong bóng khí.

Bí cảnh phía Đông, cách chỗ đặt chén Nguyệt Quang không xa, có một khối đất bằng bùn đất bị lén lút đẩy ra, một cái tay đưa ra ngoài. . . . . .

=============

Nàng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết sau khi mở mắt ra, liền nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Sau đó, nàng mới ý thức tới, thật là một phiền toái lớn!

Muốn phân biệt phương hướng coi như đơn giản, nhưng phải nhớ kỹ thời gian, cái này thì quá khó khăn. Nàng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót, không ngờ thời gian trôi qua ở bí cảnh này khác với bên ngoài, lại là ngày ngắn đêm dài. Ban đầu ở trong đội ngũ Bàng Hải, tự có người dẫn đầu ghi chép thời gian. Hiện tại nàng đi một mình, vậy thì nàng phải tính thời gian sao đây?Nếu không thể tính giờ, nàng làm sao biết được còn bao lâu thì bí cảnh đóng cửa?

Phải làm thế nào bây giờ?Nàng gãi gãi đầu.Trong đồ vụn vặt của ba tên cướp, cũng không có công cụ tính giờ. Xem ra bọn họ quyết tâm nằm ở lối vào tống tiền, không có tính toán đi vào chỗ sâu của bí cảnh.

Mặc kệ vậy, đi trước đã. Cảm giác giấc ngủ này của nàng, có thể nói tinh thần đầy đủ, lại có thể vui vẻ lên đường rồi.

Nhưng đoạn đường đi x này, tốc độ cũng chậm rất nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản ——đội ngũ dưới tàng cây, càng ngày càng nhiều rồi, nàng phải cẩn thận gấp bội, mới không bị người ta phát hiện. Xem ra, rất nhiều kẻ dẫn đội không hẹn mà cùng lựa chọn đường bí cảnh phía Đông để tìm bảo vậy. Đây đối với nàng mà nói, không phải là cái tin tức tốt gì.

Đi trọn vẹn bốn canh giờ, nàng rốt cục tìm được điểm khởi đầu của bản đồ. Chớ xem thường cái điểm bắt đầu này, từ giờ trở đi, đường tầm bảo của nàng giờ mới bắt đầu.

Nàng nhìn đám người dưới chân mà buồn rầu.

Từ nửa canh giờ trước bắt đầu tính, đi qua nơi này không dưới ba bốn đội ngũ.

Điều này có nghĩa là, đường tầm bảo quá nhiều người, nàng muốn phải làm sao để âm thầm tìm được cái chén Nguyệt Quang đây? Sau khi nàng lấy được chén Quang Minh rồi, tiếng Ngọc Khánh vang lên ở phía Đông, thì tất cả mọi người có thể sẽ đến đây.