Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 177: “Thiên Thượng Thê”




Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

Ninh Tiểu Nhàn tiện tay đọc thoáng qua một chút, bên trong đúng là cách nuôi cổ tâm đắc của nàng ta. Nàng vừa vặn lật đến trang”Thực Hồn cổ”, cho nên nhanh chóng quét qua mấy lần, mới biết được nam nhân vừa rồi ôm chặc nàng không buông, chính là Con Rối bị Thực Hồn cổ nhập vào cơ thể, đã không thể coi như là con người chân chính nữa rồi.

Loại Con Rối này có thể thi hành bất cứ mệnh lệnh gì của chủ nhân, trong sách của nữ nhân váy hoa này thậm chí có viết, có thể ra lệnh Con Rối giao hợp với mình, thời gian dài ngắn tùy tâm, hơn xa nam nhân bình thường.

Nôn, sét đánh giữa trời quang, nữ nhân này có còn chút liêm sỉ nào hay không? Ninh Tiểu Nhàn mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn thu đồ trên người nàng ta vào. Sâu độc là một thứ tốt, mang về tỉ mỉ nghiên cứu, một ngày kia tất có chỗ cần dùng. Cái gọi là tài nghệ nhiều không đè chết bản thân nha.

Nàng suy nghĩ một chút, chạy đến bên cạnh Con Rối, ở trên vết thương của nữ nhân váy hoa đổ chút phấn đặc chế lên, quả nhiên bên trong leo ra một con bọ rùa, mặc dù từ trong máu leo ra, nhưng toàn thân kim quang lấp lánh, không dính tí vết máu nào, đây chính là Thực Hồn cổ rồi. Kí Chủ vừa chết, nó sẽ phải leo ra tìm chủ nhân. Nàng nhẹ nhàng dùng Ngọc đao khều con côn trùng này , nhét vào trong bình ngọc.

Đồ Tẫn nhìn công việc trên tay nàng đã hoàn thành, thúc giục một tiếng: “Đi thôi.”

“Chờ chút!” Nàng không nhịn được nói, “Ngươi xác định đi như vậy sao?” bộ quần áo của hắn có trăm vết rách, đưa đến dưới chân núi có thể trực tiếp làm tên khất cái rồi. Dù gì cũng là một cao thủ kiếm thuật, trang phục này của hắn thật không thành vấn đề chứ?

Đồ Tẫn theo ánh mắt của nàng cúi đầu nhìn y phục của mình một cái, cười cười, cúi người lột bộ quần áo của người chết từ trên mặt đất, tìm góc khuất thay.

Nàng cũng lấy túi nước ra, rửa sạch vết máu trên mặt một phen —— mới vừa rồi lúc Đồ Tẫn giết chết Con Rối, máu đen vẫn bị bắn lên mặt nàng.

Hiển nhiên Đồ Tẫn rất quen thuộc địa hình trong bí cảnh. Hắn mang theo nàng đi lại trên mặt đất, lại có thể vòng qua tất cả bẫy rập và sông ngòi, tốc độ không hề chậm hơn nàng khi ở trên ngọn cây, hơn nữa hắn giống như quen thuộc những vị trí của đội ngũ khác. Dưới sự hướng dẫn của hắn. Bọn họ dọc theo con đường này đều không gặp phải những người khác nữa.

Vấn đề nàng quan tâm nhất là: “Thời gian trôi qua bao lâu rồi?”

“Hai mươi sáu canh giờ.” Một ngày chỉ có mười hai canh giờ, bọn họ ngây người trong bí cảnh trung hơn hai ngày. Ninh Tiểu Nhàn biết thời gian của nàng còn rất ít.

Nàng cắn môi, không nhịn được nói: “Hi vọng tốc độ tìm được bảo vật của những đội ngũ khác chậm một chút.”

Trong mắt Đồ Tẫn lộ vẻ trầm tĩnh: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Thừa dịp thời gian đi đường, hai người trò chuyện một lát, Ninh Tiểu Nhàn mới biết, nam tử trước mắt này lần trước cũng đã tiến vào “Thượng Thiên Thê” mà chưa ra. Nói một cách khác, hắn ở chỗ này sinh tồn mười năm rồi!

Biết được tin tức này, nàng cả kinh dừng lại cước bộ.

Ở trong bí cảnh mới ngây người hơn hai mươi canh giờ, nàng đã hận không thể ra ngoài sớm một chút trở về nơi phồn hoa. Nam nhân này lại có thể ngây người hơn mười năm? Thật là lợi hại! Khó trách hắn một thân rách nát, bộ dáng hắn gầy gò thiếu chất. Nói cách khác, trong bí cảnh này thực sự có đồ vật con người có thể ăn sao?

Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu mới nói: “Tại sao lúc ấy ngươi không ra đi?”

“Nơi này có đồ ta muốn tìm.”

“Ngươi biết trong bí cảnh này có đồ ngươi muốn? Ta cho là người tiến vào, cũng là tới  tìm vận may , không ai biết rõ nơi này có những đồ vật gì.” Người này lại giống với nàng? Nàng có một dự cảm xấu —— nếu lần này nàng không lấy được Chén Nguyệt Quang. Có thể cũng bị vây ở chỗ này như hắn hay không?

Hắn nhìn nàng một cái: “Ngươi biết bí cảnh này là ai mở sao?”

Nàng dĩ nhiên là không biết rồi.

“Là chưởng môn thứ mười ba của Điện Vân Tiêu. Tố Hà tiên tử.” Hắn thấy cô nương này lần thứ hai cả kinh dừng bước.”Nếu không ngươi cho rằng,tại sao bí cảnh này lại mở ở phía sau núi Thanh Tịnh?”

Trưởng môn thứ mười ba của phái tiên này, lại là nữ tử! Nàng nghe Đồ Tẫn nói: “Nếu biết được thân phận của nàng, trong bí cảnh đều thả những bảo vật gì, cũng không khó đoán được.”

“Đồ ngươi muốn, tìm được rồi sao?”

Hắn trầm mặc thật lâu. Mới gật đầu.

Đang lúc này, nơi xa truyền đến một trận ồn ào náo động. Hai người đứng lại, sau đó nghe rõ âm thanh, mới phát hiện ở Phương Bắc truyền đến tiếng vang kỳ quái, hình như có cự thú gào thét. Đại khái là có đội ngũ ở nơi này đụng phải quái vật, bắn ra tiếng chém giết kịch liệt. Tiếng loài người không trầm thấp nhiều như sinh vật, truyền không ra xa như vậy.

Nàng kinh ngạc nói: “Trong bí cảnh này, còn có quái vật đặc biệt mạnh không? Ta đã thấy quái vật lớn nhất chính là cá sấu dài hai ba trượng rồi.” Nếu Tố Hà tiên tử này là chủ nhân của bí cảnh, vì sao phải thả ở chỗ này các loại dã thú hóa đen? Một nữ nhân khiến cho bí cảnh của mình âm trầm đáng sợ như vậy, tâm lý hẳn có chút biến thái?

Trừ phi nàng giấu diếm vô cùng tốt, nếu không một nữ nhân biến thái như thế làm sao có thể cầm đầu tiên phái như Điện Vân Tiêu?

Khóe miệng Đồ Tẫn giật giật mỉm cười: “Có khi thế. Vị trí của bọn họ ở hướng bắc, nơi đó có một con voi lớn, hơn nữa tính tình không tốt lắm. Lần trước bí cảnh mở ra, nó đã giết chết không ít người.”

Hiển nhiên hai người cũng không hứng thú đi qua tham gia náo nhiệt, cho nên vẫn cúi đầu lên đường. Chỉ là bọn hắn càng đi về hướng Đông, âm thanh cự thú kia lại càng rõ ràng hơn, hiển nhiên nó cũng đang xuôi nam, dọc theo đường đi không biết đã hành hạ bao nhiêu người của các đội ngũ.

Đi qua một mảnh lùm cây, bỗng nhiên nàng nhẹ giọng gọi Đồ Tẫn, chỉ chỉ trong rừng. Hắn hiểu ý, cùng nàng tìm chỗ ẩn núp rồi len lén nhích tới gần.

Cánh rừng này dọc theo sông nhỏ. Nàng mới đi gần, đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc gầm thét: “Lăng Vinh Nam, ngươi điên rồi sao? Chúng ta đã quen nhau mười năm, ngươi lại ở trong bí cảnh này đánh đội ngũ của ta một kích?”

Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua, trong đám người đang nói chuyện quả nhiên chính là Bàng Hải, giờ phút này trên đùi hắn ghim băng vải, cánh tay trái cũng bị chặt đứt khỏi vai, bên cạnh chỉ còn một mình Vương Việt. Hán tử thon gầy này, tình huống cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, trên ngực trúng một kiếm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên mất máu quá nhiều. Ngụy Mặt Rỗ và họ Tiền không rõ tung tích, nói vậy đã bị đối phương hạ độc thủ.

Nàng cũng biết Bàng Hải tin sai người, sớm muộn gì cũng có kết cục này, nhưng không ngờ nhanh như vậy, đây mới là ngày thứ ba tiến vào trong bí cảnh mà thôi.

Bên này Lăng Vinh Nam cũng bị thương không nhỏ, hiển nhiên cũng không tốt lắm, nhưng hắn nhìn bộ dáng Bàng Hải, thân thể và tâm tình cũng tốt hơn nhiều: “Ít nói nhảm, chúng ta vẫn trong bí cảnh để làm vụ mua bán này đấy. Đồng hành mười năm, hắc hắc, cũng chỉ là bằng hữu bình thường, ngươi cho là ta không biết năm đó cha ngươi lập bẫy hãm hại bỏ tù cha ta sao? Cũng được, nhìn vào tình nghĩa những ngày qua, cho ngươi sảng khoái lên đường!”

Đội ngũ của Lăng Vinh Nam thì ra là ba người canh giữ ở cửa vào bí cảnh, cũng chuyên môn đen ăn đen. Người khác đi vào tầm bảo, bọn họ đi vào đánh cướp. Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được nghĩ đến một chuyện xưa nhỏ, nghe nói thời kì cao bồi ở Mĩ, rất nhiều người đều mơ ước đi đãi vàng ở vùng phía tây, có người cũng đi, nhưng hắn làm mua bán không phải đãi vàng, mà mở ra một quán rượu nhỏ ở mỏ vàng. Mấy năm sau, người đãi vàng vẫn hai tay trống trơn, quán rượu này kiếm tiền từ những người đãi vàng, lại kiếm được đầy bồn.

Mọi người đến bí cảnh này là vì bảo vật, nhất định mang theo vũ khí tốt nhất, dược vật tốt nhất. Đám người Lăng Vinh Nam này lại là vì tiền bạc mà đến, tiền cũng muốn, bảo vật cũng muốn, chủ yếu là giết người cướp của. Việc làm này của hắn không thể nói là không hung ác, cũng không thể nói không thiết thực.

Trong những người thường, cũng không thiếu người thông minh tài giỏi. Trong lòng nàng thầm thở dài, hướng Đồ Tẫn nháy mắt ra dấu, hai người xoay người rời đi, không làm kinh động bất luận kẻ nào.

Bàng Hải chết chắc. Nhưng vận mệnh hắn, không do nàng nắm giữ. Nàng cũng không có thời gian lo chuyện bao đồng.

Chạy thật xa, nàng mới hít sâu một hơi hỏi Đồ Tẫn: “Chúng ta rốt cuộc muốn đi chỗ nào?”

Người này cứu nàng, theo lý thuyết là bạn không phải địch. Nhưng trên người hắn truyền lại hơi thở mơ hồ có chút không tốt, cộng thêm lúc hắn ra tay giết người không hề báo trước, cho nên nàng luôn có bảy phần tinh thần phòng bị hắn.

Đồ Tẫn dường như hiểu rõ, nhìn nàng một cái, đáp: “Thiên Thượng Thê.”

Có ý gì, bọn họ không phải ở bên trong bí cảnh”Thiên Thượng Thê” sao?

“Đi theo ta là được.”

Ban ngày trong bí cảnh, chỉ kéo dài bốn canh giờ ngắn ngủn, còn lại tám canh giờ, đều thuộc về ban đêm. Bọn họ ở trên đường đã chạy vội hơn hai canh giờ rồi, vì vậy bóng đêm đã đến .

Khi bọn hắn rốt cục dừng lại, mặt trăng đã treo trên ngọn cây. Tối nay, vẫn là ánh trăng chọc người.

Đồ Tẫn nhìn trăng sáng, đột nhiên nói: “Nơi này không có mưa.”

Bọn họ bò lên trên núi nhỏ, đang đứng ở một bên bờ vực. Phía dưới, là rừng nhiệt đới đen kịt, nàng biết, vô số quái vật đều ẩn thân ở trong đó, đợi chờ kẻ xông vào là xé tan thành từng mảnh. Đây là tâm nguyện của chủ nhân bí cảnh, cho nên cũng là tâm nguyện của bọn nó.

Nàng nhìn Đồ tẫn, xem hắn muốn làm gì. Người này không giống người bị bệnh thần kinh, hơn nửa đêm mang mình tới bờ vực tất có dụng ý.

Sau đó Ninh Tiểu Nhàn lại thấy được một màn kinh hãi:

Đồ Tẫn đứng ở một bên bờ vực trên một khối nham thạch cuối cùng, sau đó nhấc chân, bước đi —— vững vàng mà đứng ở giữa không trung!

Người phi thường phải làm chuyện phi thường, nàng nhếch môi khích lệ mình không nên ngạc nhiên, sau đó nhìn Đồ Tẫn từng bước mà đi tới. Nhìn bộ dáng, giống như là đi trên cầu thang, nhưng dưới chân hắn rõ ràng trống rỗng, không có gì cả!

Sau đó, hắn xoay người lại nhìn Ninh Tiểu Nhàn nói: “Chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi. Đi theo bước chân của ta, giẫm lên là được.”

Đồ Tẫn muốn dẫn nàng đi nơi nào? Nàng theo bản năng cảm thấy, Chén Nguyệt Quang có liên quan với Đồ Tẫn, có lẽ nên đuổi theo. Không có bất kỳ lý do gì, chỉ cảm thấy như vậy mà thôi.

Mẹ nó, nàng vẫn không có nhắc tới với bất luận kẻ nào, nàng có chứng sợ độ cao? !

Ninh Tiểu Nhàn cắn răng, vẫn đứng dựa vào bên tảng đá cạnh vách đá. Trí nhớ của nàng rất tốt, đương nhiên nhớ được bước đầu tiên của Đồ Tẫn là đi như thế nào .

Nàng học Đồ Tẫn, cũng nhấc chân, cất bước, sau đó —— quả nhiên dẫm lên bậc thang kiên cố rồi.

Nhưng cúi đầu nhìn lại, vẫn không có cái gì nha!

Nàng hít sâu một hơi, di chuyển bước chân, đạp vào “Không khí” từng bước đi tới. Cảm giác này thật là. . . . . . hỏng bét hết.

Mặt trăng nhô lên cao, mà nàng từng bước từng bước hướng bầu trời đi tới.

Thiên Thượng thê.

Người phàm mà biết trong lúc bọn họ vô tình lấy tên cho bí cảnh này, thật không ngờ sát với chân lý thực sự của nó, sợ rằng ngay cả con ngươi cũng muốn rớt xuống a?