Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 179: Chủ chốt phá trận




Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

Suốt hai ngày qua, nàng không có tí xíu tiến triển nào. Cái kết giới này đơn giản nhưng lại chắc chắn, dường như vững trãi đứng nguyên tại chỗ này.

Nàng hỏi Đồ Tẫn về cuộc đời của Tố Hà tiên tử, nghe được đáp án càng cảm thấy vô lực.

Tố Hà tiên tử nhận chức trưởng lại là thiên tài ở vùng nam trung bộ. Nàng từ khi năm tuổi đã bắt đầu tu tiên, chăm chỉ tu hành, lúc chín tuổi đã tạo ra kết giới độc đáo đầu tiên!

Cái gọi là kết giới, là người thi thuật sử dụng chú pháp đặc biệt ở trên đất, khiến cho vật kiến trúc nằm bên trên nó bị cách ly ra một khối riêng biệt, để bảo vệ vật phẩm quý trọng an toàn trong đó. Tố Hà tiên tử rất có thiên phú, nàng tự nghĩ ra cái kết giới đầu tiên, khiến cho bốn vị trưởng lão của Tứ đại tiên phái ở gần liên thủ cường công đều không thể công phá. Nàng ở những địa phương khác của nam trung bộ thiết kế kết giới, từ trước đến nay vẫn không gì phá nổi.

Một người trong tiên phái bố trí kết giới mà ngay cả các trưởng lão tiên phái đều không có cách nào phá kết giới, thì Ninh Tiểu Nhàn nàng lấy cái gì để phá chứ?

Không chỉ có thạch động, nàng còn lần lượt kiểm tra cả ngọn núi. Mỗi một tảng đá ở núi này, mỗi một vết tích, đều không qua khỏi ánh mắt của nàng. Lần này khi Đồ Tẫn đi tới, thậm chí đã thấy nàng gục trên mặt đất lay tảng đá ở giữa cỏ xanh, cho nên mới biết, nữ nhân này khát vọng có được chén Nguyệt Quang, mãnh liệt hơn bất luận kẻ nào.

Nhưng nàng không thu hoạch được gì. Ngọn núi này thật sạch sẽ, vấn đề gì cũng không có, cũng không bố trí cơ quan.

Nàng vuốt vuốt đôi mắt đã xuất hiện tia máu, phủi phủi mông đứng lên đi vài bước. Hai ngày qua, nàng cũng mặc kệ trên mặt đất dơ bẩn, căn bản đều duy trì tư thế ngồi bó gối quan sát đá xung quanh, cho dù thể chất nàng luyện qua bí quyết dẫn đường, chợt đứng lên cũng cảm thấy đầu quay cuồng, đây là dấu hiệu máu không đủ lên não.

Nàng có chút hỗn loạn, rất cần thiết ngủ một giấc, nhưng bây giờ nào dám ngủ? Từ lúc tiến vào bí cảnh tới nay. Đây đã là ngày thứ tư rồi, hơn nữa ánh trăng chiếu đến đang nhắc nhở nàng —— ngày thứ tư cũng sắp nhanh qua. Trước kia nàng vẫn cho là chỉ có cường độ chiến đấu cao mới có thể làm người ta đau đớn không chịu nổi, nào biết trò chơi cũng làm nàng vắt kiệt sức như vậy.

Nàng nên làm cái gì bây giờ đây? Ở trong bí cảnh sinh tồn bốn ngày đã là không dễ, hôm nay chén Nguyệt Quang gần trong gang tấc, nhưng nàng lại không đụng được chút nào.

Trận pháp, kết giới vân vân, nàng hoàn toàn không hiểu! Nếu có Trường Thiên ở chỗ này, hắn sẽ làm sao?

Hắn biết nàng không có linh lực, nhưng nàng phải phá giới. Nếu như hắn có thể lên tiếng chỉ điểm nàng. Hắn có thể nói cho nàng biết dùng loại biện pháp nào sao?

Nàng lần nữa ngồi xuống, nhắm lại mắt, chống cự cơn buồn ngủ mãnh liệt, sau đó hít sâu thông suốt suy nghĩ của mình. Nếu nghĩ mãi mà không rõ, lại truy tìm nguồn gốc. Từ ban đầu nhớ tới giờ.

Cùng Kỳ đã từng nói, bất kỳ kết giới gì cũng đều có phương pháp phá giải. Đây là thiên đạo. Không thể làm trái.Cho nên Tố Hà tiên tử bố trí kết giới này, tất nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng “Cửa sau” như vậy , nàng làm sao bố trí đây?

Mỗi lần nàng nghĩ tới đây, lại bị mắc kẹt rồi, chỉ cảm thấy các loại khó giải. Hiện tại, nàng yêu cầu mình: Ninh Tiểu Nhàn hãy tìm góc độ khác để tiếp tục suy luận.

Bảo vật trong Bí cảnh nhặt đâu cũng có, thoạt nhìn chủ nhân không quá coi trọng chúng. Mấy ngày nay Ninh Tiểu Nhàn đang oán trách, vì sao mình chỉ muốn duy nhất chén Nguyệt Quang, lại hết lần này tới lần khác bị coi như bảo vật giấu đi?

Đúng nha.Chén Nguyệt Quang này không mang lại lợi ích nhiều, vì sao hết lần này tới lần khác Tố Hà tiên tử lại dùng hai tầng kết giới đem nó trước giấu diếm, bảo vệ?

Trừ phi nó có tác dụng trọng yếu ở chỗ này.

Trong đầu nàng vang lên lời ngày đó Ngôn tiên sinh đã nói: “Chén Nguyệt Quang có chỗ dùng duy nhất, khi trăng tròn nhô lên cao, thu thập tinh hoa của ánh trăng ngưng tụ thành linh lộ, khiến cho người uống đạt được linh lực dư thừa.” Theo lời của Ngôn tiên sinh…, ít xảy ra sai. Nàng cân nhắc từng câu từng chữ nhiều lần, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt.

Chén Nguyệt Quang chỉ có “Duy nhất” một cách dùng, chính là hái linh lộ. Không nghi ngờ chút nào, Tố Hà tiên tử cần mượn năng lực này để làm gì.

Lại nói, kết giới này nếu muốn duy trì ổn định, không cần tiêu hao năng lượng sao? Cho dù Tố Hà tiên tử bày kết giới hợp lý, vẫn phải tiết kiệm năng lượng mà dùng, nhưng tóm lại vẫn là một kết giới a! Ninh Tiểu Nhàn học qua ở Hoa Hạ “Định luật bảo toàn năng lượng” , chẳng lẽ ở đây không áp dụng được sao?

Nàng cũng bất chấp cái gì là tư thế ngồi thục nữ rồi, dường như cả tay chân đều bò lên thạch đài bên cạnh, nhìn về chén gỗ.

Tối nay ánh trăng đã qua đỉnh đầu, biểu thị một đêm sắp đi qua, vì vậy linh lộ trong chén cũng ngưng tụ lại một ít. Cho nên, nàng rốt cục nhớ tới trải qua thời gian dài mình quên mất vấn đề gì?

Chén Nguyệt Quang đã đặt ở nơi này ít nhất một ngàn năm, mỗi đêm cũng sẽ tạo ra linh lộ. Cho dù mỗi một ngày số lượng tạo ra cũng không nhiều, nhưng tích thiểu thành đại, tích cát thành tháp, hơn một nghìn năm đã qua, linh lọ trong chén sớm nên tràn rồi chứ, làm sao chỉ có một giọt linh lộ? !

Nàng thật ngu xuẩn a, Trương Sinh không phải đã sớm nói rất rõ ràng sao: “Cho nên tổ tiên nhà ta liền thấy, trong chén từ từ sinh ra một giọt nước màu vàng.”

Trừ phi những thứ linh lộ này ở ban ngày bị dùng cho những địa phương khác!

Nghĩ tới đây, trong nội tâm nàng dường như có một cửa ngăn “răng rắc” một tiếng phá vỡ rồi, kế tiếp suy nghĩ thông thuận nhiều lắm:

Cho dù không có chủ nhân, mỗi đêm chức năng ngưng tụ thành linh lộ của Chén Nguyệt Quang vẫn bình thường, song linh lộ mỗi ngày đều bị tiêu hao sạch sẽ, vì vậy Tố Hà tiên tử nhất định dùng nó để làm thứ gì đó. Suy nghĩ đến những thứ này, linh lộ không thể nào dùng để uống, vì vậy nó có tác dụng duy nhất là dùng duy trì kết giới này ổn định, thậm chí là duy trì cả bí cảnh này ổn định!

Khó trách nơi này ngày ngắn đêm dài, thì ra là vì để cho Chén Nguyệt Quang thu thập tràn đầy linh lộ, thì mới bảo đảm kết giới vận hành ổn định.

Nàng đức bật dậy, đi qua lại vài bước.

Nếu nàng tự nhận là nghĩ thông suốt vấn đề mấu chốt, như vậy vấn đề là bây giờ làm sao phá vỡ kết giới này?

Đáp án liền trở nên rất đơn giản —— để cho Chén Nguyệt Quang không nhận được đầy đủ  ánh trăng!

Ngẩng đầu nhìn trời, trăng sáng chiếu lên người. Tối nay đã sắp tàn, mà ánh trăng vẫn có thể soi sáng trong chén, có thể thấy được trên ngọn đá này, chiều dài khe hở cùng góc độ cũng đã trải qua chọn lựa tỉ mỉ, có thể làm cho ánh trăng chiếu đến chén ngọc trong thời gian dài nhất.

Nàng đo lường cái chén này, lặng yên suy nghĩ, nếu đem che bó lại thì bao lâu mới có thể làm kết giới mất đi hiệu lực? Nếu như một năm nửa năm, vậy thì nàng đợi không được!

Quyết định này là do kết giới hoặc bí cảnh tiêu hao linh lực bao nhiêu. Theo ý kiến của nàng, chỉ dựa vào một giọt linh lộ trong chén này, muốn duy trì cả bí cảnh tồn tại đã rất khó, kết giới này cũng có thể chứa linh lực, nhưng lại không “Trữ hàng” nhiều.

Khó trách trong bí cảnh này, ban ngày chỉ có ngắn ngủn bốn canh giờ, mà ban đêm dài đến tám canh giờ, Tố Hà tiên tử phí hết tâm huyết chọn một chỗ ở Nam Chiêm bộ châu như vậy, không phải là không có nguyên nhân. Nàng còn nhớ rõ Đồ Tẫn đã nói: nơi này trời chưa mưa bao giờ!

Vì vậy, cái thời gian mỗi đêm ánh trăng chiếu sáng bên trong bí cảnh này, dài đến tám canh giờ! Cũng tức là nói, chỉ có trải qua mỗi ngày tám canh giờ ánh trăng chiếu sáng, trong chén ngưng tụ lại linh lộ mới có thể đủ!

Nàng lui về phía sau mấy bước, học thói quen của Đồ Tẫn dựa vào thạch động trên vách, chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rút không còn chút nào. Mấy ngày nay nàng vẫn suy nghĩ,nên tinh thần căng thẳng như thế nào đều không cảm thấy, hiện tại chuyện lấy chén rốt cục có đầu mối, nhất thời cảm thấy đều mệt mỏi, hai mắt biến thành màu đen, gần như muốn ngã.

“Trước giải quyết chánh sự xong xuôi hãy ngủ tiếp.” Nàng khích lệ mình, sau đó ba bước làm hai bước rời khỏi núi nhỏ, chạy ra thang trời, đứng ở bên vách núi hô to một tiếng: “Đồ Tẫn!” Một tiếng tê tâm liệt phế này la lên truyền ra ngoài, giường như còn tạo nên một trận tiếng vang nho nhỏ, không biết có bao nhiêu người và thú nghe được, bởi vì dưới vách trong rừng vang lên tiếng trầm thấp của thú rống.

Nhưng Đồ Tẫn vẫn phản ứng nhanh hơn bọn hắn. Mấy hơi thở sau, hắn liền từ vách đá  trong rừng hiện thân, mặt đen lên nói: “Ngươi điên rồi sao?”

Nàng cười lớn điên cuồng gật đầu: “Ta có thể, đại khái, có lẽ tìm ra phương pháp phá kết giới!” Thục nữ cũng là cười không khoe răng, nàng sao, ngay cả lợi đều thiếu chút nữa lộ ra rồi. Tóm lại nàng còn chưa hoàn toàn đắc ý vênh váo. Biện pháp này chưa thí nghiệm, cũng không biết có thành hay không, cách giải thích nàng vẫn còn giữ lại.

Câu trả lời của hắn một chữ: “Nói!”

“Ta muốn ngươi giúp ta đi tìm lá cây lớn rộng, ví dụ như lá chuối, càng lớn càng tốt.” Nàng đưa tay khoa tay múa chân, “Ít nhất phải ba bốn mươi tấm! Sau đó. . . . . . Ừ, còn cần bùn nhão đen trên người lợn rừng, ít nhất phải một thùng lớn!”

Trên mặt Đồ Tẫn khó được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi muốn dùng những đồ này tới phá trận?”

“Nhanh đi, nhanh đi! Ngươi rốt cuộc có thể tìm được hay không? Trời đã sắp sáng rồi!”

Trên mặt hắn tức giận chợt lóe lên, hiển nhiên từ trước tới bây giờ không ai la hét với hắn như vậy. Nhưng hắn vẫn yên lặng nhịn xuống, xoay người biến mất trong rừng: “Ta đi một lát sẽ trở lại.”

Nàng cũng không có nhàn rỗi, đến rừng phụ cận đi hái lá to rộng.

Nhưng hiển nhiên nàng đánh giá thấp hiệu suất của nam tử thần bí này. Hai khắc sau, hắn đã trở lại rồi, Lá chuối, bùn nhão trên người lợn rừng toàn bộ hái tới, thậm chí khiêng một con lợn rừng tới đây, mặc cho nàng xử lý.

” Tốc độ này của ngươi cũng quá kinh người đi? !” Nàng nghẹn họng.

“Ít nói nhảm!Ngươi nhanh bắt đầu đi.”Lúc này đến phiên hắn quắc mắt nhìn nàng trừng trừng.

Nàng nhún vai, thật ra mình cũng mệt mỏi muốn chết, nếu Đồ Tẫn trở lại chậm một khắc đồng hồ, nói không chừng nàng đã ngủ gật.

Mang hai thứ đồ này lên núi, chuyện cần làm thật ra thì rất đơn giản —— Mang lá chuối trải trên khe đá đỉnh chóp sơn động, sau đó dùng bùn nhão có thể sánh với nhựa đường trên người lợn rừng dán lại, để tránh một trận gió thổi qua sẽ làm cho thành quả lao động của nàng ngâm nước nóng.

Lấy thân thủ nàng, bò lên trên đỉnh thạch động không quá đơn giản, trải tốt lá chuối cũng không đơn giản. Vì vậy sau nửa canh giờ, bên ngoài vẫn ánh sáng chói trang khắp nơi, mà bên trong thạch động lại trở nên một mảnh đen tối. Nếu không suy nghĩ bùn nhão trên người lợn rừng có mùi không tốt lắm ở trên đỉnh đầu, ám thất như vậy không tệ, rất thích hợp nghỉ ngơi.

Nàng cũng đã rất mệt mỏi, cho nên dọn dẹp ra một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, lấy thảm ra đắp lên, ngả đầu liền ngủ. Đây là lần duy nhất trong ba ngày nay nàng mới được ngủ.

Căn bản Ninh Tiểu Nhàn không biết mình ngủ bao lâu, dù sao khi nàng tỉnh lại, trên bầu trời vẫn lốm đốm đầy sao, nàng chỉ có thể từ mặt trăng tròn khuyết biến hóa nhìn ra, ít nhất đã qua một buổi tối.