Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 184: Ân tình đêm hôm đó




Lại nghe ảnh tượng Tố Hà tiên tử khẽ thở dài: “Bọn họ…. bọn họ cũng không biết ta phong ấn ngươi. Ta không đành lòng giết ngươi, lại không muốn để họ tìm được ngươi, cho nên mới thiết lập nơi phong ấn ở bắc Nam Chiêm Bộ Châu.”

“Qua nhiều năm như vậy, ngươi nhất định rất hận ta, rất hận Điện Vân Tiêu, ngày ngày đêm đêm muốn báo thù đúng không?” Nàng dừng một chút mới ôn nhu nói: “Nếu là như vậy xin ngươi nể tình ân tình đêm hôm đó, buông tha cho môn phái này đi. Thiên hạ to lớn, chỗ nào mà ngươi không thể tung hoành?” Nói xong lời cuối sắc mặt của nàng có chút đỏ lên, giọng cũng mềm nhũn, đâu giống chưởng môn một phái, ngược lại càng giống đại cô nương mười bảy mười tám tuổi nhớ lại việc không thể cho người khác biết.

May là mọi người trong Điện Vân Tiêu lúc này cách cực xa, không nghe được hai người nói.

Đồ Tẫn nhìn dáng hình của nàng, nghe giọng nàng, cổ họng giật giật, lửa giận như gặp phải băng tuyết, trong nháy mắt hóa thành nhu tình.

Đêm hôm đó sao…..

Đêm hôm đó, ánh trăng cũng mê người như vậy.

Hắn biết rõ là cái bẫy nhưng khi nàng cởi áo khoác, ánh trăng bàng bạc chiếc lên thân thể xích lõa mềm mại, bức tranh đẹp kia khiến hắn đến hô hấp cũng ngừng lại.

Hắn rốt cuộc được như nguyện đoạt lấy nàng. Mùi vị kia, so với tưởng tượng của hắn còn tuyệt hơn gấp mười, gấp trăm lần, nếu khi đó mà chết ngay hắn cũng không hối hận.

Hắn rong ruổi ngang dọc, khoái ý lâm li, nàng uyển chuyển dưới thân hầu hạ, khẽ hô khẽ rên. Bọn họ gắn bó như môi với răng, da thịt thân cận, cảm thụ mỗi một nhịp tim, mỗi một sự run rẩy. Cũng chỉ có thời khắc thân mật nhất đó hắn mới phát hiện thiên chi kiêu nữ này trong xương cũng tịch mịch và bất đắc dĩ giống hắn.

Đêm hôm đó bọn họ cho khát vọng rất nhiều lần, như sưởi ấm cho nhau trong trời đông giá rét. Thẳng đến khi ánh sáng rạng đông nhô lên, hắn rốt cuộc bỏ xuống tâm phòng bị.

Nàng khổ sở chờ đợi chính là cơ hội này. Khi hắn vui sướng nhất, thỏa mãn nhất, không phòng bị nhất thành công gieo hồn độc cho hắn. Bắt được Ma Ảnh Đồ Tẫn mà tứ đại tiên phái đều không bắt được.

Chuyện về sau hắn đều không nhớ rõ. Nhưng bị trấn áp trong nơi phong ấn hơn ngàn năm, đoạn ký ức đau khổ mà ngọt ngào mỗi một chi tiết hắn đều không hề quên.

Nhu tràng bách chuyển, rốt cuộc hắn khàn giọng nói ra một chữ “được”. Đúng lúc này, thần niệm của Tố Hà tiên tử như một tiểu cô nương le lưỡi nói: “Nếu ngươi đáp được, như vậy, xin tha thứ cho ta một lần nữa được không?”

Hắn trừng mắt nhìn nàng, lòng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên nàng gục đầu xuống. Nghịch nghịch góc áo nói: “Chỉ có người không có ác niệm với Điện Vân Tiêu mới qua được kết giới của ta. Cho nên ngươi một mực không vào được….. Cũng sẽ không biết việc ta còn hạ một đạo cấm chế khác trên Chén Nguyệt Quang. Chỉ cần cửa phong ấn bị đóng càng lâu, khi kết giới bị phá, người luyện hóa Chén Nguyệt Quang liền có thể khống chế, và mệnh lệnh cho ngươi. Vốn ta cũng không làm được chuyện này. Nhưng ngươi hấp thu linh lực do Chén Nguyệt Quang cung cấp càng lâu tính ỷ lại với nó càng lớn. Cấm chế này không biết cần bao nhiêu năm mới có hiệu lực.”

Nàng hít sâu một hơi mới nói hết một lần: “Ta nguyện ý cược. Cược ngươi sau ngàn năm mới thoát khốn. Thời gian ngàn năm cũng đủ để cấm chế này có hiệu lực, ta cũng cược người lấy được chén này chí ít không có ác ý với Điện Vân Tiêu, hắn có thể ước thúc ngươi không được hạ thủ với môn phái. Nếu hắn có thể phá phong ấn của ta, đủ thấy là người thông minh đa trí, tất sẽ không bạc đãi ngươi.”

Nữ nhân này. Đến phút chót còn không quên cho hắn một đòn trí mạng! Đồ Tẫn giận dữ, đang muốn phất tay vào thần niệm của Tố Hà tiên tử đã thấy nàng vừa nhanh vừa gấp thấp giọng nói: “Đúng rồi. Chuyện mà ngươi muốn hỏi đó, ta cuối cùng cũng không đồng ý mối hôn sự kia. Cũng một mực không kiếm …. song tu đạo lữ.” Dứt lời liền nở nụ cười, luồng thần niệm này rốt cuộc tiêu thất.

Hắn cứ vậy ngây ra. Nữ nhân này có ý, nàng không lập gia đình? Ý nàng là đời này chỉ có hắn là nam nhân của nàng?

Trên đời này cũng không có ai có thể như nàng dễ dàng kích thích tâm tình của hắn, một chớp mắt này khiến hắn toàn thân cực lạc, giây tiếp theo đã đẩy hắn xuống địa ngục!

Hắn buộc bản thân tập trung tinh thần, nan đề trước tiên phải đối phó lúc này là: hắn bị nhốt hơn ngàn năm, khó khăn lắm mới có được tự do, tuyệt đối không thể mất đi!

Đồ Tẫn đột nhiên nhớ tới Chén Nguyệt Quang rơi vào tay Ninh Tiểu Nhàn. Nàng chỉ là một kẻ phàm nhân, không thể có linh lực luyện hóa cái chén, cho nên hắn còn có cơ hội, chỉ cần cướp lại cái chén trước khi nó rơi vào tay yêu quái hoặc tu sĩ là được.

Mọi người Điện Vân Tiêu mắt thấy sát tinh đằng đằng sát khí bay trở về, chẳng biết hắn bị cái gì kích thích. Mà giờ phút này Đồ Tẫn vận dụng thần thông, hết thảy sự vật trước mắt đều đột nhiên biến mất, phảng phất như vũ trụ mênh mông chìm vào bóng tối, chỉ có một điểm sáng bạc đang nhảy múa, di động, như tiểu hỏa miêu yếu ớt, chỉ dẫn ánh mắt hắn.

Hắn vận dụng tất cả lực lượng, tận dụng tối đa thị lực. Lúc này trong mắt hắn những điểm sáng này đều là hồn phách nhân loại, có mọi người trong Điện Vân Tiêu, cũng có cư dân trong trấn nhỏ dưới núi Thanh Tịnh, mỗi hồn phách đều độc nhất vô nhị, hắn muốn tìm ra Ninh Tiểu Nhàn từ trong gần hai vạn hồn phách phụ cận nơi này!

Hắn nhớ rõ hồn phách ba động đặc biệt của cô nương này. Lúc này hắn bỏ qua thân hình, diện mạo, ngụy trang, hắn muốn từ hồn phách ba động chân thật tìm ra vị trí của nàng!

Thần thông của Đồ Tẫn cường đại cỡ nào chứ, nhưng hắn quét qua nhiều lần vẫn không tìm được vị trí hồn phách của cô nương này.

Điều này sao có thể! Nàng chỉ là một người phàm, dù chạy trốn mau đi nữa thì một khắc này cũng không thoát khỏi phạm vi núi Thanh Tịnh! Chẳng lẽ được người đón đi?

Hắn bay lên trời nhanh chóng bay một vòng quanh núi Thanh Tịnh, lần thứ hai mở rộng phạm vi tìm tòi. Nhưng hai khắc sau, kết quả vẫn là không thấy.

“Tần Tố Hà, Ninh Tiểu Nhàn, hừ!” Hắn vô cùng phẫn nộ, thầm nghĩ nữ nhân trong thiên hạ sao đều khó chơi như vậy?

May là ông trời rốt cuộc mở mắt, giữa lúc hắn khổ công tìm kiếm không kết quả, hắn rốt cuộc cảm ứng được, ở lối vào của bí cảnh, Ninh Tiểu Nhàn hiện thân.

Sự xuất hiện của nàng cũng giống lúc đột ngột biến mất. Nhưng có sao đâu? Hắn chỉ muốn lấy lại cái chén từ trong tay nàng, lấy lại tự do là được. Những thứ khác, hắn đều không quan tâm.

Hắn gần như trong nháy mắt chạy tới phía sau núi Thanh Tịnh, quả nhiên thấy tiểu cô nương xinh xắn đứng dưới ánh trăng, trong tay đang cầm không phải Chén Nguyệt Quang mà hắn tâm tâm niệm niệm sao?

Hắn trầm giọng nói: “Đưa cái chén cho ta.” Thanh tuyến của kỳ lân rất trầm.

Ninh Tiểu Nhàn buồn bực thở dài nói: “Ngươi đã nói không giành chén với ta, nhưng lại nuốt lời, nam nhân quả nhiên đều là kẻ không giữ lời.”

Hắn hơi cứng lại. Đồ Tẫn hắn tuy rằng hung ác, nhưng thái độ làm người giữ chữ tín, hiện tại muốn hắn lật lọng, trong lòng cũng có chút hổ thẹn, bằng không với tính cách của hắn, cứ giành cái chén là xong không cần nói lời vô ích với nàng.

“Ta có cái khác bồi thường cho ngươi.” Hắn thấp giọng nói, túm lấy Chén Nguyệt Quang.

Nhưng kết giới trên chén lần nữa phục hồi, dù hắn dùng lực thế nào cũng không chạm vào thân chén được.

Hắn vừa sợ vừa giận: “Chẳng lẽ ngươi đã luyện hóa Chén Nguyệt Quang?!” Vươn tay muốn túm lấy Ninh Tiểu Nhàn. Hắn giờ là kỳ lân  một chưởng này vỗ ra dù nàng có Ô Lân bảo giáp hộ thân cũng bị đập đến không thổ huyết không được.

Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì, nào có nửa phần biểu tình sợ hãi chứ? Quả nhiên cự chưởng của hắn mới giơ trên đầu nàng đã không cách nào vỗ xuống, tình hình này giống hệt việc hắn không chạm vào được Chén Nguyệt Quang.

Cho đến giờ Đồ Tẫn vẫn không hiểu? Tuy hắn không hiểu vì sao Ninh Tiểu Nhàn thân là người phàm cũng có thể khống chế hành động của hắn. Hắn cụt hứng, buông cự chưởng xuống.

Ninh Tiểu Nhàn đọc được nản lòng thoái chí trong mắt hắn, cười nói: “Luyện hóa cái chén là người khác, ngươi đừng phản kháng, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.”

Hắn cười khổ. Hắn thật muốn phản kháng a, nhưng trong chỗ u minh có người hạ lệnh, cho nên hắn hiện tại đến đuôi kỳ lân cũng không nhúc nhích được, muốn phản khác thế nào?

Chỉ thấy tiểu cô nương này xòe bàn tay ra, khinh đặt trước chân hắn.

Tiếp theo một cái chớp mắt, hắn tiến nhập vào một thiên địa hoàn toàn mới.

===============

Trải qua rung động ban đầu, lòng Đồ Tẫn rất nhanh bình phục. Dù sao hắn cũng là tu sĩ tu vi Hóa Thần Kỳ, công pháp tu luyện cũng là một trong những loại kinh hãi thế tục nhất, không phải dế chũi không có kiến thức.

Hắn gục đầu xuống. Nam tử áo đen trước mắt đủ cường đại, cường đại đến mức cho dù không có cấm chế của Chén Nguyệt Quang, cũng đủ khiến hắn cúi đầu. Chỉ là bị nữ nhân kia sắp đặt một phen, tự do chỉ có một thoáng, hắn thật không cam lòng!

Mắt Trường Thiên lóe lên tia tán thưởng. Mặc dù một thân bản lĩnh đã mười phần mất đi tám phần, nhưng hồn tu trước mắt hắn có thể thong dong như vậy, đúng là không dễ dàng.

Qua thật lâu, gian phòng đá đen trống trải rốt cuộc vang lên tiếng Ninh Tiểu Nhàn: “Đồ Tẫn, có thể nói tiền căn hậu quả việc này cho chúng ta không?”

Nàng tuy nói khách khí nhưng Đồ Tẫn lại không nhìn nàng, chỉ phủ phục thân kỳ lân xuống, cung kính nói với Trường Thiên: “Vâng!”

Hắn vốn tên là Đồ Vũ Sinh, khi còn nhỏ gia đình nghèo khổ, năm mười tuổi được chọn gia nhập Điện Vân Tiêu. Vốn cho là từ nay về sau mình có thể một bước lên mây, khác người phàm một trời một vực, nhưng vào tiên phái mới biết, tiên căn của hắn tư chất quá kém, đồng thời khi còn nhỏ vì phải theo người nhà lang bạt giang hồ, thể chất cũng không tốt, lúc bái nhập Điện Vân Tiêu, cũng chỉ có thể làm việc vặt cho các sư huynh đệ, làm việc nặng nhọc, mệt mỏi.

Kỳ thực trong loạn thế, có một chỗ an thân vốn cũng không gì không tốt. Nhưng số phận trêu ngươi, hắn lại thích người không nên thích – con gái một của chưởng môn đời thứ hai Điện Vân Tiêu Tần Thời Vũ – Tần Tố Hà. Tần Tố Hà tiên căn tư chất tốt không cần phải nói, huống chi từ nhỏ nàng đã có thiên phú dị bẩm, với ngộ đạo kết giới đúng là thiên thành. Mười ba tuổi, nàng đã nổi danh ở Nam Chiêm Bộ Châu “Tố Hà tiên tử”!

Lúc này Đồ Vũ Sinh vẫn chỉ là một người tạp dịch phổ thông trong môn phái, chỉ có thể yên lặng nắm chặt tay hâm mộ khi những đệ tử khác khổ luyện. Nếu cứ như vậy đời này hai người sẽ không cùng xuất hiện. Nhưng ông trời rốt cuộc buông xuống nửa phần thương hại hắn, trong lúc vô ý Đồ Vũ Sinh chiếm được phương pháp hồn tu, từ đó lén sau lưng sư môn, đi lên một con đường tu hành kỳ lạ.