Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 187: Nụ hôn phong tình




Editor: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng chán nản: “Đừng nói đùa, ta hỏi là hiệu quả thế nào rồi!”

“Ồ, ngươi nói hiệu quả à.” Hắn đột nhiên cười đến rất gian: “Trăm nói không bằng một thử. Ngươi tự mình thử một lần liền biết.”

Tự mình thử một lần? Nàng trừng mắt, chưa kịp hiểu, đã thấy bên hông căng thẳng, cả người đã bị kéo vào một vòng ôm rộng rãi.

Trong nháy mắt, hắn vươn tay nâng cằm nàng, dịu dàng mà kiên định hôn lên môi nàng.

Lần trước động tác của hắn chậm một bước khiến nha đầu này chạy mất. Lần này tiếp thu bài học trước, không để nàng lại dễ dàng trốn khỏi tay hắn.

Tuấn nhan của hắn đột nhiên phóng đại trước mặt nàng. Da thịt như ngọc, mày kiếm nhập tấn, mũi thẳng, đột nhiên cách nàng thật gần. Mặt Trường Thiên như được điêu tạc, hốc mắt sâu, bình thường mắt đều lộ thần quang mà không mất lãnh lệ. Nhưng bây giờ hắn từ từ nhắm mắt lại, dưới ánh sáng mờ ảo, lông mi thật dày và cong, lưu lại một bóng râm nhỏ thần bí trên mặt, khiến thân là nữ nhi như nàng cũng ghen tỵ không dứt.

Mỹ sắc của nam nhân này còn hơn cả hồ yêu Mịch La không chỉ nửa phần.

Nàng chưa từng tỉ mỉ quan sát hắn ở khoảng cách gần như vậy. Nụ hôn bất ngờ này khiến nàng căng thẳng, xúc giác lại càng mẫn cảm.

Môi Trường Thiên ấm áp, trơn nhẵn, hơn nữa còn mềm mại ngoài ý muốn, mang theo mị hoặc tự nhiên.

Giọng nói trầm thấp của hắn vang bên tai nàng: “Nha đầu ngốc, nhắm mắt lại, mở khớp hàm ra.”

Miệng hắn đang không rảnh sao lại nói được thế? Nàng mơ màng nghĩ tựa hồ Đạm Thai từng biểu diễn một lần truyền âm thuật. Aizz, người có thần thông thật nơi nơi tiện lợi, đến hôn môi cũng chiếm lợi.

Tất nhiên Trường Thiên không biết nàng thất thần. Hắn chỉ cho rằng nha đầu kia quá chấn kinh rồi, răng cũng cắn quá chặt. Khiến hắn không vào được, nhất thời vừa buồn cười vừa giận.

Nhưng hắn tự có diệu pháp.

Hắn khẽ ngẩng đầu, liếm lên cái tai xinh xắn của nàng, hơi thở lướt qua và cảm giác mềm mại bên tai khiến thân thể nàng nhất thời cong lên: “Ngoan chút!” Hắn thổi khí vào lỗ tai nàng dẫn đến một trận run rẩy, sau đó ác liệt khẽ cắn một cái.

“A!” ngay cả đái lòng cũng ngứa ngáy, nàng khẽ hô một tiếng, miệng nhỏ khẽ nhếch. Lúc này rốt cuộc có thể tiến quân thần tốc. Trường Thiên thuận thế chiếm đoạt môi anh đào của nàng, tham lam mút! Hắn trêu trọc lưỡi đinh hương của nàng, thỏa thích hưởng thụ sự luống cuống của nàng, cảm giác ngọt ngào khiến hắn thấy thế nào cũng thiếu.

Lưỡi hắn quá linh hoạt rồi, không ngừng truy đuổi nàng, chơi đùa, dây dưa, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Tên khốn này hôn cũng thật tốt. Không biết luyện được kỹ thuật tốt như vậy cùng ai? Nàng mơ màng nghĩ, lại không tự chủ đáp lại sự mời gọi của hắn, cảm nhận xúc cảm tuyệt vời của việc răng môi gắn bó.

Nàng không biết bọn họ hôn môi bao lâu, nhưng trước lúc Trường Thiên kết thúc nụ hôn này nàng rốt cuộc nếm được hương vị linh lộ Chén Nguyệt Quang ngưng tụ ra. Toàn miệng thơm ngát lại mang theo vị ngọt mật ong, vì trong miệng Trường Thiên toàn hương vị như vậy.

Hắn nhướn một bên mày, hăng hái bừng bừng hỏi: “Mùi vị thế nào, hử?” Nha đầu kia mềm nhũn ngã trong ngực hắn. Sắc mặt ửng hồng, hơi thở như lan, khiến hắn rất muốn lại khi dễ nàng.

“Mềm.” Nàng mơ mơ màng màng nói. Kỳ thực nàng muốn nói là … ngọt nhưng môi và lưỡi Trường Thiên đều rất mềm.

Hắn bất mãn nói: “Đáp sai rồi, ngươi muốn nếm thử nữa không?” Nói thật giống người bán cam quýt bên đường thường nói: “Không ngọt, ngươi nếm lại đi?” nhưng môi hắn lại thành thực không khách khí hạ xuống.

Nàng luyện tập điều khí thuật lâu, khí tức dài như vậy, chắc chắn không còn cảm giác hít thở không thông, hắn rất yên tâm.

Ninh Tiểu Nhàn có thể cảm giác được nụ hôn này khác lần trước. Trước nếu là cẩn thận tỉ mỉ, nhẹ nhàng yêu thương, thì lần này Trường Thiên có chút vội vã, có chút hung mãnh, tựa hồ trải qua lần đầu nếm thử đã có chút mang ý xấu. Đầu lưỡi hắn xâm nhập càng sâu, mang theo ý xâm phạm, bắt đầu lưỡi nàng cùng múa, vậy mà nàng không có nổi một chút kháng cự trong đầu. Có thể thân thể nàng cũng đợi nụ hôn này, lâu lắm rồi.

Cho nên nhắm mắt lại, mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Hắn cảm giác được nàng theo bản năng giơ cánh tay ngọc, nhẹ nhàng quàng lên cổ hắn. Hành động này khích lệ hắn, làm hắn cố sức kéo tiểu nha đầu này vào ngực mình, càng thêm tùy ý chiếm đoạt. Hắn chỉ cảm thấy đáy lòng có con dã thú tên là dục vọng, theo  sự triền miên này càng ngày càng bành trướng, rít gào bức bách hắn muốn thực thi bước tiến công tiếp theo. Hắn không muốn cúi đầu trước nguyện vọng dưới đáy lòng, nhưng cảm giác mà nàng đem lại thực quá tốt đẹp, đến nỗi khiến hắn muốn ngừng mà không được!

Được rồi, thấy tốt nên thu! Nếu có cử động tiến thêm một bước nữa, hắn lại dọa sợ nàng. Trường Thiên dùng hết khả năng tự chế, mới  buộc kết thúc nụ hôn này. Từ trong miệng nàng kéo ra một tia nước miếng mảnh mai trong suốt, tràn dầy vị dục vọng, khiến tiểu phúc của hắn căng thẳng, dục niệm dâng lên, kém chút là làm ra chuyện ác liệt hơn. Hơn nữa hai mắt nha đầu kia mơ mang, một bộ dáng mặc người hái, khiến hắn hối hận sao mình lại phải quân tử như vậy!

Ninh Tiểu Nhàn rốt cuộc phục hồi tinh thần, đồng thời như dự liệu của Trường Thiên, trong nháy mắt xấu hổ không chịu nổi, muốn rời đi, lại bị hắn ôm chặt trong ngực, không thể động đậy.

Hắn áp cái đầu nhỏ của nàng vào ngực mình, thấp giọng cười nói: “Nàng muốn đi đâu?” Hiện tại thả nàng chạy, tiếp theo hai ba ngày nàng sẽ kiểm đủ loại lý do không tiến vào Thần Ma ngục, hắn rất hiểu nàng.

Nàng không nói gì. Qua thật lâu, giọng buồn buồn từ ngực hắn truyền ra: “Vì sao hôn ta?” Giọng nói có vài phần ủy khuất.

“Ta nói rồi, sổ sách cần tính từng khoản một.” Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu nàng. Với chiều cao của hai người, hắn phải hơi khom lưng mới có thể làm được động tác này. Nhưng không sao, hắn không ngại cực khổ một chút: “Chuyện nàng bướng bỉnh, hôm qua thanh toán xong. Chuyện nàng giúp ta giải quyết vấn đề thần lực, vừa rồi cũng thanh toán xong.”

Nàng buồn bực: “Mấy cái đó nếu ngươi muốn cảm tạ ta. Vì sao còn muốn ta chịu thiệt?”

Hắn không nhịn được cười nói: “Không phải nàng vẫn thường nói  sao? Chịu thiệt đôi lúc cũng chiếm lợi.” Hai người lúc này yên lặng thân mật, thân thể nàng vừa nhỏ lại ấm, khiến tim hắn tự nhiên sinh ra một tia cảm giác vui vẻ.

Hắn rất ít khi trêu trọc nàng như vậy. Nàng không nhìn thấy nụ cười của hắn, nhưng có thể cảm giác được ý cười khiến lồng ngực hắn rung động rất khẽ. Nàng có chút xấu hổ, vì vậy ngón tay vô sự tự thông nhéo hông hắn, cố sức nhéo một cái.

Điểm đau đớn nho nhỏ đó hiển nhiên không khiến Trường Thiên để ý. Hắn thả cô gái trong lòng ra, hai tay đặt lên vai nàng, hai mắt nhìn thẳng, nghiêm mặt nói: “Nam nữ hoan ái, thiên kinh địa nghĩa, diệc hợp thiên đạo. Sao nàng lại sợ?” Hắn có thể cảm giác được sự bàng hoàng và do dự của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc nhớ ra người trước mắt không phải nam nhân thông thường. Nàng phải giải thích chuyện thiếu nữ ôm ấp tình cảm với một thần thú như thế nào? Đôi con ngươi màu vàng của hắn rạng rỡ sinh huy, trong suốt không gì sánh được, hiển nhiên trong lòng bằng phẳng, nhiệt độ của nó quả thực có thể thêu đốt nàng.

“Ngươi không hiểu.” Nàng khó khăn nuốt nước miếng một cái: “Nếu ta thích một người vậy liền yêu cầu một đời một đôi người! Nhưng, nhưng cuối cùng ta vẫn phải trở về!” Nàng không tự chủ bị hắn hấp dẫn, lại không hi vọng chỉ là khách qua đường trong cuộc đời hắn, là tình nhân giúp đỡ lẫn nhau trên đường tây tiến. Nhưng, lòng nàng lại hoài niệm cố thổ. Thế giới kia còn đang chờ nàng.

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng: “Đây là suy nghĩ trong lòng nàng?”

“Ừ.” Nàng gật đầu. Người này đẹp đến đáng sợ, nhìn nhiều thêm hai lần liền khiến nàng thất thần, nhưng để thể hiện quyết tâm của mình, nàng vẫn giương mắt nhìn thẳng hắn.

Trường Thiên thấy được sự mong mỏi trong mắt nàng, một chữ “Được” thiếu chút nữa thốt lên. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhẹ vuốt tóc nàng khẽ nói: “Ta hiểu được. Nàng rất nhanh liền biết thái độ của ta.”

Nàng có chút khổ sở, vì rốt cuộc nhớ tới việc bản thân không thuộc thế giới này. Giấc mộng về nhà lại xa xôi như vậy, xa đến nỗi nàng lập một mục tiêu vĩ đại nhất, cũng chỉ là bình an sống đến khi hình trình đi về phía tây kết thúc mà thôi. Nhưng, sau đó thì sao? Hắn được tự do, nàng được vé khứ hồi về nhà, đây chẳng phải là điều hai người đã thương lượng ngay từ đầu sao, vì sao bây giờ nàng lại cảm thấy trong lòng phiền muộn, tâm tình khó xử?

Rồi sẽ có ngày hắn có thể lần nữa tiếu ngạo giữa thiên địa này. Thế giới này đặc sắc như vậy, hắn dựa vào gì mà toàn tâm toàn ý đối với nàng? Huống chi lúc đó có thể nàng đã không còn ở đây.

“Sao lại khóc?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, nàng mới phát hiện quả nhiên mình rơi nước mắt. Trường Thiên vươn ngón tay ra, lau giọt lệ cho nàng, đút tay vào miệng nếm thử, cười nói: “Thật mặn.”

Động tác này quá thân thiết, nàng nhịn không được đỏ mặt nói: “Nước mắt đương nhiên phải mặn. Ngươi chưa từng thử sao?”

“Chưa từng. Ta không giống nàng thích khóc nhè như vậy.” Hắn chỉ từng chảy máu, chưa từng rơi lệ.

Nàng vốn muốn hỏi hắn, có từng nếm thử nước mắt của nữ nhân khác không, lời đến khóe miệng liền nuốt xuống, vì trong lúc bất chợt knàng hông hề muốn biết đáp án.

Hắn thấy được vẻ phiền muộn trong mắt nàng, cho nên khuyên nàng: “Có một tin tốt nàng chờ đã lâu, muốn nghe không?”

Nàng vội gật đầu.

“Thể chất nàng cơ bản đã luyện xong.” Nói đến chuyện đứng đắn, nụ cười trên mặt hắn liền thu liễm, lại biến thành Trường Thiên tỉnh táo: “Theo ta tính toán, tối đa năm ngày nữa nàng liền có thể thử tu luyện thần thông pháp môn.”

Mặt nàng đỏ lên, lúc này là kích động đến đỏ mặt. Rốt cuộc nàng cũng có sức tự vệ!

“Trả lời vấn đề nàng vừa hỏi. Chén Nguyệt Quang mỗi ngày ngưng kết linh lộ, cũng đủ bổ sung lực lượng Thần Ma ngục rút ra, không còn dư thừa cho ta. Nếu vận dụng tốt, có thể còn khiến nàng cung cấp trợ lực cho ta.” Hắn hôn nhẹ một cái lên trán nàng: “Mười bốn ngày nữa là mười lăm tháng mười một, là lúc Đế Lưu Tương đại thịnh, dù là yêu quái nào cũng không bỏ qua cơ hội hấp thụ ánh trăng. Nàng có thể lấy được Chén Nguyệt Quang trước lúc đó cũng là giúp đỡ ta rất nhiều.”

Trường Thiên đây là cảm tạ nàng. Nàng mím môi cười nói: “Ngày Đế Lưu Tương đó ngươi có thể hấp thụ bao nhiêu ánh trăng?”

“Không ít.” Khóe miệng hắn nhếch lên, hiển nhiên nghĩ đến đây tâm tình rất tốt: “Yêu quái bình thường một đêm có thể tương đương trăm năm. Lần trước ta hấp thu ánh trăng Đế Lưu Tương, tăng trưởng hơn một nghìn sáu trăm năm đạo hạnh. Trong chuyện này thần thú chiếm lợi một chút.”