Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 190: Độc từ đâu




Quả nhiên Tiếu Tử vào cửa, câu đầu tiên là trầm giọng nói: “Có người nói có người ăn đan dược trúng độc, tới tìm Đặng đầu lĩnh.”

Đan dược của nàng có thể khiến người ta trúng độc? Ninh Tiểu Nhàn trố mắt nhìn, đứng lên. Cùng Kỳ trong Thần Ma ngục càng bật cao ba thước, nếu nó là vật sống, hiện tại sợ rằng đã tức đến thổ huyết ba lít: “Đan dược Cùng Kỳ đại gia ta luyện lại có thể độc chết người? Vương bát đản nào có can đảm nói bậy thế?”

Nàng tất nhiên có lòng tin với dược vật xuất ra từ tay mình. Phúc vũ đỉnh là pháp khí cường đại cỡ nào, dược vật luyện ra lại có thể chết người? Người nọ là yếu không thể bổ sao?

Phản ứng đầu tiên của nàng là Hạ Bán Hoa lại giở trò quỷ. Nhưng khi nhìn hành vi của người này, vốn không phải hạ quyết tâm chỉ gây chút chuyện nhỏ sao? Dù sao sau này còn là đồng liêu, đâu phải hạ thủ ác độc như vậy? Cho nên nàng bỏ qua suy nghĩ này.

Nàng bình tĩnh nói: “Đi thôi.” Với năng lực bây giờ, luôn có thể tra ra chút manh mối.

Nàng và Tiếu Tử vừa mới ra đường lớn, nhận được lệnh của Trường Thiên, Đồ Tẫn đã âm thầm đi ở phía sau nàng. Tiếu Tử nhìn hắn một cái, mới giải thích với Ninh Tiểu Nhàn: “Chuyện xảy ra ở Trần phủ. Chạng vạng hôm qua Trần lão gia cho người hầu đi mua hai viên thuốc về, sáng sớm hôm nay sau khi dùng thì phát bệnh cấp tính. Trần phủ mời đại phu đến khám chữa, lại không có bao nhiêu khởi sắc, có người nói Trần lão gia hiện tại đã thở nhiều hít vào thì ít.”

“Sao biết đan dược là từ chỗ ta?”

“Người Trần gia nghĩ tới nghĩ lui, lão gia nhà mình sáng sớm chỉ uống một viên đan dược mới, những cái khác đều như thường, vì vậy mới tìm dược hành. Dược hành khai nguồn cung là Đặng đầu lĩnh. Hiện tại Đặng đầu lĩnh đã vào Trần phủ, phân phó ta đi tìm ngươi hỗ trợ.” Hắn ngừng một chút rồi nói: “Trần thị ở thành An Bình là nhà giàu, việc này đã kinh động quan gia. Phủ quận vương của quận Lôi Châu lại được lập trong thành An Bình, thế lực quan gia ở đây không thể khinh thường.”

Đan dược trong tay Đặng Hạo đã sớm bán hết. Hai ngày nay nếu cung cấp thuốc cho dược hành thì chỉ có thể là dược vật lấy từ tay Ninh Tiểu Nhàn.

Vì yêu, tiên thế lực quá lớn, thế giới loài người còn chưa chân chính thành lập quốc gia đúng nghĩa. Thiên hạ tổng cộng chia thành ba trăm sáu mươi châu, nàng nghe nói phương bắc có châu quận đều thuộc về tiên phái hoặc yêu tông, triển khai chiếm đoạt địa khu khác, nhưng chuôi chiến hỏa này còn chưa đốt đến nam bộ, tây bộ của Nam Chiêm bộ châu. Bởi vậy trước mắt trong châu nàng ở, quận vương có quyền thế cực lớn, ngang ngược.

Người thế tục sẽ chịu ước thúc thế tục. Dù nàng hiện tại đã một bước đặt chân vào tiên đồ, nhưng Đặng Hạo và thương đội Vân Hổ lại không. Trước khi Tiếu tử xuất môn tìm nàng đã làm điều tra, có người nói thứ nữ của Trần lão gia gả làm thiếp cho con của quận vương. Cho nên việc này làm không tốt sẽ nháo đến phủ quận vương.

Cửa hàng Khánh Phong tuy rằng thế lớn nhưng cường long khó áp địa đầu xà, việc này nếu Đặng Hạo xử lý không tốt, về sau còn muốn đi thương dưới danh nghĩa chi nhánh tại Lôi Châu, rất khó!

Ninh Tiểu Nhàn hiểu. Đặng Hạo tìm nàng giúp chuyện này là cứu tính mạng Trần lão gia về. Mạng có thể nhặt về, những cái khác đều dễ nói.

Trần phủ ở thành An Bình quả nhiên cũng là nhà giàu, mặt tiền mặc dù không bạo phát như nhà giàu mới nổi xanh xanh vàng vàng rực rỡ mà cao đoan đại khí ở đẳng cấp trên, trong đình cầu nhỏ nước chảy, kỳ hoa dị thảo, cũng xử lý vô cùng tinh xảo. Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn vật trong sân, tất cả đều có chút hứng thú, lòng thầm than một tiếng.

Muốn nhìn chủ nhân một phủ có thưởng tức cao hay không, nhìn bày trí trong viện sẽ biết. Trần phủ này xem ra không chỉ là phú thân ở địa phương, còn là vọng tộc. Nếu đan dược của nàng thực khiến Trần lão gia ăn vào mà chết, nàng phủi mông một cái rời đi cũng không ai cản được, nhưng cuộc sống của thương đội Vân Hổ sau này thật khó mà qua.

Bọn họ được hạ nhân dẫn đường, vào chính sảnh Trần phủ, còn chưa bước đến cánh cửa chợt nghe trong sảnh có tiếng nữ tử khóc hu hu, xen lẫn vào đó là tiếng trầm thấp của Đặng Hạo: “Việc này tất có kỳ quặc, mời Trần bộ tào thư thả chút thời gian, Đặng mỗ tất sẽ tra ra chút manh mối.”

Trong Trần phủ này còn có một bộ tào! Ninh Tiểu Nhàn trầm xuống. Bộ tào chưởng quản công văn cho quận vương, là quan văn trọng yếu, có quan hệ mật thiết với chủ thượng. Sau đó chợt nghe giọng nam tử trung niên cố nén giận vang lên, phỏng chừng là vị Trần bộ tào: “Thuốc này khiến cha ta trúng độc, bây giờ tính mạng bị đe dọa. Đặng Hạo, ngươi khai người chế thuốc ra, hoặc là việc này liền do thương đội của ngươi gánh?”

Đặng Hạo do dự, trầm giọng nói: “Người chế thuốc đang trên đường đi tới. Đan dược nàng luyện ra tuyệt đối không có vấn đề, Trần lão gia trúng độc tất có khác thường. Ta chỉ cần ba ngày, không, hai ngày liền có thể tra rõ!”

Một phụ nhân canh giữ bên người Trần lão gia the thé quát: “Hai ngày, chờ nổi hai ngày sao? Lão gia nhà ta hôm nay nhất định phải khôi phục, bằng không toàn bộ các ngươi đều ngồi tù đi!” Phỏng chừng đây là chính thê của Trần lão gia, mẫu thân của Trần bộ tào.

Ninh Tiểu Nhàn nghe Đặng Hạo đến điểm mấu chốt còn che chở cho mình, không khỏi rất cảm động. Lại nói nàng và Đặng Hạo cũng không có nhiều giao tình thâm hậu, chỉ là bèo nước vô tình gặp gỡ, sau đó đi cùng một đoạn thời gian mà thôi. Người này quả nhiên rất trượng nghĩa, thảo nào thương đội Vân Hổ người người kính phục.

Lúc này mấy người dẫn Ninh Tiểu Nhàn vào ghé sát bên tai Trần bộ tào nói một câu, nam tử này liền nhìn về phía nàng, mắt bốc lệ quang nói: “Đan sư tới? Mời hiện thân!”

Một giọng nữ thanh thúy đáp: “Ta ở đây.” Ninh Tiểu Nhàn liền từ sau đoàn người bước ra. Nàng đi đến đâu, một nhu kình khẽ đẩy người trước mặt ra.

Trần bộ tào nhìn thấy đan sư của thương đội Vân Hổ là một cô nương trẻ tuổi như vậy, không khỏi ngẩn người, sau đó giận dữ: “Hồ đồ! Nào có nữ tử trẻ tuổi lại có thể làm đan sư?” Trách không được phụ thân trúng độc, nhóc con như vậy luyện chế đan dược, ăn vào không xảy ra chuyện mới là lạ.

Nghĩ đến đây liếc nhìn Đặng Hạo.

Ninh Tiểu Nhàn không kiêu ngạo không siểm nịnh, ôn hòa nói: “Anh hùng không hỏi tuổi tác. Nếu thật là đan dược ta luyện chế có vấn đề, ta sẽ chịu phạt, việc này không liên quan đến thương đội Vân Hổ.” Nàng thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng giọng nói trầm ổn, tự có một lực lượng an ổn lòng người, người của thương đội Vân Hổ phân nửa biết bản lĩnh của nàng, thấy nàng đến liền thở phào một hơi, mọi người trong Trần phủ vô hình trung liền nhắm đầu mâu vào nàng.

Nhưng trên mặt cô nương trước mặt này nào có nửa điểm sợ hãi: “Xin hỏi Trần đại nhân, ngài nói đan dược của ta làm hại Trần lão gia, có thể có chứng cứ không?”

Trần bộ tào còn chưa mở miệng, phụ nhân trên đất đã rơi lệ nói: “Lão gia nhà ta sáng nay trừ lượng cơm như mỗi ngày ra cũng chỉ ăn đan dược của ngươi, ngoài ra không có vật gì khác nữa, sau đó liền ngã bệnh, không phải đan dược của ngươi có độc thì còn vì cái gì?” Giọng nói chứa đầy đau thương, lên án, khiến nét mặt mọi người trong Trần phủ càng bi thương.

Ninh Tiểu Nhàn lẳng lặng nói: “Nếu là vậy, ta muốn nhìn Trần lão gia, xem ông ta trúng độc thế nào?” Nàng không nói: “Xin cho ta gặp Trần lão gia một lần.” Mà áp dụng giọng nói cường ngạnh như vậy. Mọi người trong Trần phủ lúc này tâm tư không ổn định, không ít đàn ông ánh mắt đã chuyển đỏ, nàng có vẻ càng nắm chắc mới càng an toàn.

Nàng yêu cầu hợp tình hợp lý, cho nên lập tức có người dẫn nàng vào phòng ngủ của Trần lão gia. Đồ Tẫn cũng muốn vào theo, hạ nhân cản hắn lại, Ninh Tiểu nhàn quay đầu nói: “Đó là trợ thủ của ta, hắn cũng phải vào.”

Đặng Hạo nhân dịp này, nói rất nhanh bên tai nàng: “Ninh cô nương, ta không nghi dược hoàn của cô nương, chỉ  mời cô nương đến tìm đầu sỏ ra!”

Trong lòng nàng ấm áp, nhẹ giọng nói: “Ta biết!”

Trần lão gia quả nhiên trúng độc, đại khái đại phu đã kê đơn, hiện tại tính mạng còn treo lơ lửng, hôm mê chưa tỉnh, mặt sưng phù. Bên giường ông ta được vây quanh bởi một vòng nữ nhân, đều lấy khăn lau nước mắt lưng tròng.

Theo lời hạ nhân hầu hạ, sáng nay Trần lão gia sau khi tự mình uống thuốc liền đau bụng, không quá hai khắc liền tứ chi vô lực, cơ mặt co giật, ngã thẳng vào ghế. Lại qua một lát, còn có thể nghe người khác nói chuyện, vì mí mắt có thể nhích tới nhích lui, ánh mắt lại sưng không mở ra được.

Thiếp thân sai vặt mồm mép nhanh nhẹn, miêu tả tình huống Trần lão gia ngã xuống rất sống động, phụ nhân nghe xong liền đỏ mắt.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng ta một cái: “Trước không vội, thuốc kia còn dư không? Đưa ra đây.”

Có hạ nhân nhanh chân chạy đi mang một hộp gấm tới. Nàng mở ra, bên trong còn dư bốn viên, nhìn bề ngoài đúng là xuất ra từ tay mình, à không, là từ Cùng Kỳ. Nàng giơ hộp gấm lên tinh tế nhìn, trên thực tế là để đan dược gần ma nhãn đeo trước ngực hơn, tiện cho Trường Thiên và Cùng Kỳ kiểm nghiệm.

Kết quả một người một thú đều nói: “Quả thực là dược vật của chúng ta, không có thêm độc dược gì khác.”

Trường Thiên trầm ngâm nói: “Ta vốn còn tưởng thuốc bị người trong phủ này trộn lẫn độc vật vào thuốc của chúng ta, nhưng mấy viên thuốc này mùi vô cùng thuần khiết, vẫn chưa có độc.” Nghĩ một chút lại nói: “Nếu có hạ nhân hạ độc, chắc sẽ không chỉ hạ ở viên kia, cho nên hộp thuốc viên này đều sạch sẽ.”

Nhưng như vậy thật gay go. Trên thuốc không bị hạ độc, vậy độc đó đến từ đâu? Nếu nói Trần lão gia vốn đã trúng độc, vì sao ăn đan dược của nàng lại đột nhiên phát tác? Loại chuyện này đừng nói người Trần gia, đến chính nàng cũng không tin.

Phải làm thế nào đây?

“Đừng sợ.” Trường Thiên trấn an nàng, trong giọng nói hàm chứa sự ôn nhu không nói ra. Từ lúc hôn nàng, Ninh Tiểu Nhàn gần đây làm bộ như tất cả vẫn bình thường nhưng hương vị ái muội giữa hai người bắt đầu âm thầm khởi động: “Để Đồ Tẫn kiểm tra tình huống cơ thể ông ta một chút. Loại độc này không hạ trên thuốc của chúng ta, ta sẽ giúp nàng!” Lúc này nàng nghe được lời Trường Thiên, cảm thấy tâm trạng tỉnh táo hơn.

Nàng phân phó Đồ Tẫn: “Kiểm tra độc.” Người sau gật đầu, mở mí mắt bệnh nhân ra nhìn, sau đó duỗi tay đặt trên động mạch cổ của Trần lão gia, khẽ xoa bóp vài cái sau tai, thoạt nhìn như đang bắt mạch. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết, người này đâu phải đại phu, hắn chỉ thuận theo mấy động tác này đưa một luồng hắc khí lặng lẽ từ tai vào cơ thể Trần lão gia.

Hắn là hồn tu, thần thông rất tà môn, hắn chỉ mới tới Hóa Thần Kỳ đã có thể xuất hồn khỏi thân thể. Đến kỳ lân cũng trúng chiêu của hắn huống chi một Trần lão gia đã hôn mê bất tỉnh?