Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 197: Huyết Nguyệt




Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền

Nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên Trường Thiên nhìn thấy Tiếu Tử  đã nói tư chất linh căn của hắn không tệ. Thì ra đây là nguyên nhân vì sao hắn thân có linh căn, lại không thể tu hành . Ninh Tiểu Nhàn trầm mặc một hồi lâu nói: “Nếu ngươi đã ẩn núp rất nhiều năm rồi, vì sao hiện tại lại muốn lấy Ngọc chủng ra?”

“Tổ huấn nhà ta yêu cầu, tử tôn phải giữ gìn kỹ ngọc chủng này, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người ngoài.” Tiếu Tử nhìn về phòng bếp, trong mắt rốt cục lộ ra thần sắc ôn nhu, “Nhưng ta chạy trốn lâu như vậy, đã mệt chết đi rồi. Mà ta rốt cục cũng gặp được Thanh Hà, ta hy vọng có thể cùng nàng vượt qua cuộc sống yên ổn.”

Tổ huấn là chết, người là sống. Tiền đồ, tánh mạng, hôn nhân, con nối dòng. . . . . . vì gia tộc hắn đã hy sinh  quá nhiều, hơn nữa thời gian chạy trốn mãi mãi không có điểm cuối cùng, hôm nay hắn đã cảm giác được cả người đều mệt rồi.

Nàng chỉ vào ngọc chủng ở trên bàn nói: “Ngươi tính toán  đem nó. . . . . . ?”

Tiếu Tử gật đầu, giọng nói cực bình tĩnh: “Không sai. Nếu ta bị kẻ đối đầu tìm được, ta liền giao ngọc chủng này cho bọn họ, đổi lấy bạc để cuộc sống nửa đời sau của ta và Thanh Hà an ổn.” Hắn đã quyết định, không hề chạy nữa.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, trong lòng có chút bội phục. Người chân chính lấy lên được, thả xuống được, cõi đời này thật ra không nhiều lắm.

Tiếu Tử đột nhiên cười khổ một tiếng nói: “Tổ Tiên tiên nhân Dương thị, ở trên đá ngũ thải thần trồng ra ngọc chủng này. Nhưng nhà ta không có ngọc chủng, càng không có đất thần thích hợp trồng nó. Từ khi còn trẻ đến nay ta vẫn muốn tìm được đất thần trồng ra Ngọc chủng, dùng để tu bổ linh căn bị hủy, đáng tiếc vẫn chưa được như ý. Bản thân có bảo vật nhưng nó lại không cứu được mình, cảm giác này thật ra cũng rất khổ sở.” Hắn ôm trong lòng giấc mộng này, tiêu tốn thời gian từ thiếu niên đến tuổi xây dựng sự nghiệp. Rốt cục đã hoàn toàn tuyệt vọng. Lấy ngọc chủng đưa ra, cũng quyết định đoạn tuyệt với mộng tưởng của mình.

“Ta đưa ngọc chủng này cho ngươi, cũng là chứa mấy phần không cam tâm. Tiên phái cơ hồ làm hại ta nhà tan cửa nát, ta không muốn họ độc hưởng bảo vật này. Dù sao ngươi cũng lập tức rời khỏi thành An Bình, bọn họ muốn tìm được ngươi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Hắn giương mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn một chút, trong lòng còn có câu không nói ra , trực giác của hắn cho là trên người cô nương này không ít bí mật, có lẽ cũng không kém.”Aizz. Nếu ngươi ngại mang theo bảo bối này quá nguy hiểm, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.”

“Không nguy hiểm. Lễ vật này ta rất thích, đa tạ.” Đôi môi đỏ mọng của nàng giương lên. Quả nhiên lộ ra vẻ hết sức vui mừng. Có Tức nhưỡng trong tay tỷ lệ trồng ra Ngọc chủng thật lớn, ngọc chủng này rơi vào trong tay nàng mới sẽ không phải là minh châu quăng vào bùn lầy. Hơn nữa tác dụng của ngọc chủng là cái gì? Là cung cấp linh lực dư thừa ! Linh lực ai mà không thiếu a?

Lưu Luyến cáo biệt vợ chồng Tiếu Tử. Lại thay nàng nói lời tạm biệt với Đặng Hạo. Ninh Tiểu Nhàn trở lại khách sạn ngủ, xoay người vào tầng thứ năm của Thần Ma ngục.

“Tức nhưỡng có thể thôi phát cái  hạt giống này sao?” Nàng nhìn ngọc chủng trên tay, bề ngoài rất đáng nghi ngờ rồi, “Nghe nói phải trồng trên đá thần năm màu đúng không?” Nàng hỏi Trường Thiên: “Trước kia ngươi đã nếm qua mùi vị ngọc chủng chưa?”

“Nếm qua, vị giống mùi rượu.” Hắn không có nói nhiều hơn nữa, chỉ nói, “Ngoại trừ cây ‘không làm thì không có ăn’, còn chưa từng nghe nói hạt giống nào tức nhưỡng không trồng được. Ngươi thử xem đi.”

Hắn từng nếm qua Ngọc chủng. Nói rõ hắn là thần tiên ở thời kỳ thượng cổ, địa vị nhất định không thấp. Đáng tiếc người này quá cơ trí. Nàng thử dò xét tin tức cũng không tiến thêm một bước nào. Bí mật thượng cổ như vậy, làm nàng thật sự quá hiếu kỳ rồi!

Trong khi đang suy nghĩ, nàng đã ném hòn đá nhỏ cho tức nhưỡng. Đáng tiếc Ôn Lương Vũ không có ở đây, nếu không nhất định có thể tính toán chính xác tỉ lệ pha trộn cân đối thời gian và thần lực tốt nhất dùng để trồng ngọc chủng này. Chỉ thấy ngọc chủng chìm vào trong đất thần có màu đỏ nhạt như thạch rau câu, bên ngoài của hòn đá dần dần rút đi, lộ ra ánh sáng rực rỡ ấm đang chuyển động bên trong.

Tức nhưỡng quả thật là thần thổ số 1 trên đời, ngay cả Ngọc chủng cũng có thể trồng ra !

“Đây mới là màu sắc vốn có của Ngọc.” Nàng nhẹ nhàng khen ngợi một tiếng. Tức nhưỡng tặng lại tin tức cho nàng, là ngọc chủng muốn phát triển cần hai mươi ngày, mới có thể trưởng thành mà cung cấp Ngọc chủng để ăn. Khi đó nàng đã sớm rời khỏi thành An Bình thành.

Mà thôi, sau này có cơ hội trở về một chuyến, đưa Ngọc chủng cho Tiếu Tử, có lẽ có thể chữa trị linh căn trong cơ thể hắn.

Một ngày kia chạng vạng tối, Đồ Tẫn đi ra ngoài đã lâu trở lại, mang về tin tức tốt: “Đi về hướng Bắc năm trăm dặm người ở thưa thớt, ta tìm một chỗ đỉnh núi, là nơi thích hợp nghênh đón Đế Lưu tương.”

Thời gian không nhiều lắm, nàng nên lên đường.

Cưỡi kỳ thú phóng lên cao, tràng diện này quá kinh hãi thế tục, không thích hợp trình diễn ở bên trong thành An Bình, cho nên nàng vẫn đàng hoàng mà cùng hình người của Đồ Tẫn, đi ra khỏi chỗ quận phủ ở thành thị Lôi Châu này.

Lúc này, đi qua cửa thành An Bình người dân ra vào đã rất ít rồi, đa số mọi người đều tính toán ở trong ngày Đế Lưu tương đóng cửa không ra.

Nàng xoay người nhìn lại, trong lòng hơi có chút phiền muộn. Nơi này nàng có rất nhiều bằng hữu, có lẽ sau này không thể gặp lại rồi.

Trường Thiên hiểu rõ tâm tình của nàng, lên tiếng an ủi: “Chớ suy nghĩ lung tung, đợi ta thoát khỏi Thần Ma ngục, thiên hạ to lớn này, nơi nào không thể đi được? Đến lúc đó liền dẫn nàng tới gặp bọn họ, được không?”

Trong giọng nói của hắn tràn đầy an ủi. Ninh Tiểu Nhàn nhe răng cười một tiếng, đem sầu tư trong lòng ném đi: “Tốt, một lời đã định!”

Nàng đi khỏi rất xa, mới để cho Đồ Tẫn biến trở về kỳ thú, chở nàng bay đi.

Kỳ Thú bay rất cao, bởi vì nàng có thể tu luyện, nên thuật pháp yêu cầu học tập hàng đầu sau này, chính là đem yêu lực phân bố đều ở xung quanh thân thể, tạo thành lá chắn hộ thể, để ngừa gió lớn và lạnh giá xâm nhập. Cái bản lãnh này cũng không tiêu hao bao nhiêu yêu lực, cho nên hiện tại nàng mới có thể nhận thức cảm thụ  bồng bềnh ở trên không, mà không giống như lúc đầu , dính đầy bụi đất như vậy.

Kỳ thú đi qua rất nhiều nơi, mặt đất đều truyền đến tiếng huýt gió đe dọa. Nàng biết, đây là nhóm yêu quái đã phân chia địa bàn tốt, đối với  kỳ thú bực này là khách không mời mà đến họ không quá hoan nghênh, vì vậy lên tiếng cảnh cáo.

May là bọn họ bay đủ cao, cũng may là bữa đại tiệc Đế Lưu tương sắp tới, nhóm yêu quái cũng ổn định tinh thần lại đợi chờ cái ngày trọng đại xuất hiện, nên không ai muốn sinh sự thêm.

Hơn một canh giờ sau, bọn họ rốt cục chạy tới đích. Đỉnh núi ở chỗ này là chỗ cao nhất của dãy núi, trụi lủi mà tạo thành đỉnh núi đá, không có bất kỳ chạc cây chống đở, vô luận là hấp thu Nguyệt Hoa hay là nhìn địch nhân từ xa, đều vô cùng dễ dàng. Quả nhiên là hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa hơn mười dặm bên trong ngay cả tiếng côn trùng kêu vang hay thú rống cũng không có.

Đồ Tẫn giải thích, nơi này vốn có hai con yêu quái láng giềng ở bên cạnh, nhưng hắn nhìn thấy chỗ này không tệ, cho nên dẫn nàng tới đây.

Nàng không có hỏi chủ nhân nơi này, đoán chừng không phải bị hắn cưỡng chế di dời chính là tiện tay giết.

An Tĩnh chờ đợi hai ngày, chiều nay bữa tiệc Đế Lưu tương rốt cục cũng đến.

Cho tới bây giờ không ai nói với nàng, vào ngày Đế Lưu tương, trăng sáng là màu đỏ ! Nàng nhìn chằm chằm hướng đông dâng lên vòng sáng đỏ của mặt trăng, tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, đường kính mặt trăng lớn hơn một phần ba so với ngày thường, thoạt nhìn vừa dữ tợn vừa không tốt.

Thời khắc Yêu tộc mở tiệc vui vẻ đã tới rồi.

Nàng hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra chén Nguyệt Quang đặt ở trên mặt đất. Cái chén này chỉ nhận Trường Thiên làm chủ nên lập tức trung thực thực hiện sứ mệnh của mình, màu hồng  ánh trăng không ngừng phân ánh sáng màu đỏ máu ra rót vào trong chén này, nếu nói trước kia chén Nguyệt Quang hút tụ cũng chỉ là loại Nguyệt hoa như tơ mỏng, như vậy giờ phút này bọn chúng phấn đấu quên mình mà xông vào trong chén, xem miệng chén giống như con rắn lớn! Đây là do nguyệt hoa ngày Đế Lưu tương không giống bình thường.

Những Nguyệt hoa ở trong chén vòng vo vài vòng mới dàn xếp tốt chính mình, biến thành một huyết châu thật nhỏ.

“Thời cơ khó được, nàng hãy nắm chặc, đừng chỉ cố xem náo nhiệt.” Trường Thiên nhắc nhở nàng, trong giọng nói có bất mãn nhàn nhạt. Nha đầu này, sao vào thời khắc quan trọng này lại thất thần?

Kỳ Thú bên cạnh đã sớm bắt đầu phun ra nuốt vào Nguyệt Hoa rồi. Linh hồn tu luyện thì điểm này là chỗ tốt, chiếm cứ thân thể yêu quái sau, cũng có thể sử dụng yêu lực dựa vào yêu thân để tu luyện. Lúc này tu vi của Ninh Tiểu Nhàn quá nhỏ bé, Đồ Tẫn sớm biết nhận nhiệm vụ này là phải bảo vệ nàng hoặc làm tay chân cho nàng, thể xác kỳ thú này da dày thịt béo, cũng có thể đảm nhiệm, cho nên rất chịu khó tu luyện.

“Ah? Tốt!” Nàng cũng vội vàng ổn định tâm tình, đưa nội đan ra ngoài. Quả nhiên chỉ trong chốc lát, dưới ảnh hưởng của Huyết Nguyệt, ánh sáng màu của viên đan tròn này từ màu xanh nhạt chuyển hướng thành xanh đậm, hơn nữa có khuynh hướng tiếp tục biến đổi.

Sáu mươi năm mới có một ngày Đế Lưu tương, hiệu quả dĩ nhiên phi phàm, chiều nay Nguyệt Hoa hút được, bằng yêu quái tầm thường trăm năm khổ tu.

Chiều nay, mọi âm thanh yên tĩnh, yêu quái hung mãnh nữa, cũng sẽ không chọn vào lúc này phát động tiến công với cừu địch, vì vậy ngược lại giống như cõi đời này đây là đêm thái bình duy nhất.

Đợi nàng từ trong cảnh giới huyễn hoặc khó hiểu lui ra ngoài, chân trời đã bắt đầu lộ ra ánh sáng. Trời cao ban ân kết thúc.

Lúc này, nội đan của nàng đã biến thành màu tím nhạt, khẽ tỏa sáng, trong suốt, bề ngoài cũng không kém giống như mấy ngày trước đây. Kỳ thú bởi vì vốn đạo hạnh không thấp, cho nên nội đan ngược lại không có biến hóa.

Nàng bưng chén Nguyệt Quang cho Trường Thiên. Không giống với ngày trước, cái chén lúc này đầy đến sắp tràn ra, hơn nữa linh lộ bên trong hôm nay không giống Nguyệt Hoa trước đây, là màu máu tươi nồng đặc diêm dúa lẳng lơ, đồng thời tỏa ra một mùi tanh mơ hồ.

“Thu hoạch một đêm, bằng cả trăm năm khổ tu.” Hắn nếm một ngụm linh lộ đỏ sẫm như máu, quét nhìn nàng một cái, “Khoản nửa tháng nữa, thì nàng có thể thử nhích tới gần Hóa Yêu Tuyền rồi.”

Đôi môi Trường Thiên vẫn có chút tái nhợt, giờ phút này bị huyết sắc của linh lộ thấm vào, kết hợp với mắt phượng mày ngài của hắn , đột nhiên tăng thêm ra ba phần đẹp đẽ, làm cho nàng không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt.

Sắc đẹp có thể ăn được, chính là như vậy sao?

Hắn thấy nàng đang đứng trước mặt mình cầm cái chén ngẩn người, cho là nàng cũng muốn thử một chút, cho nên đưa cái chén qua: “Nàng muốn nếm thử sao?”

“. . . . . . Ừ.” Không thể để cho hắn biết nàng vừa nổi lên tâm tư sắc nữ, Ninh Tiểu Nhàn vội vàng nhận lấy, vì che dấu nên tính uống một ngụm lớn, kết quả thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Đậu xanh rau má, vừa tanh vừa hôi, quả thực giống như một loại uống máu! May là nàng còn nhớ rõ vật này trân quý, không dám thật phun ra. Dĩ nhiên nguyên nhân lớn nhất là Trường Thiên đang cau mày nhìn nàng, tự tiếu phi tiếu nói: “Mùi vị ngon chứ? Nuốt xuống, nửa giọt cũng không cho lãng phí!”