Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 215: Vợ huynh đệ, không thể động




Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền

Đúng vậy a, trừ lão Quy Tiên, Trường Thiên học trận pháp cũng rất tinh thâm. Ở chỗ này bố trí trận pháp che dấu hơi thở linh thạch, hẳn cũng không phải là việc khó. Đợi đến khi nàng lông cánh đầy đủ rồi, có bản lãnh rồi, mới trở về khai thác những thứ linh thạch này. Đến lúc đó, đống bảo bối xanh mơn mởn này nhất định sẽ làm cho nàng như hổ thêm cánh!

Dưới sự chỉ đạo của Trường Thiên, nàng bận việc một canh giờ mới đem trận pháp này bố trí tốt. Từ trong kẽ đất bò ra ngoài, cả người nàng toàn bùn và cỏ, nào có nửa điểm tiên gia phiêu dật chứ? Nhưng mà nàng vẫn ngâm nga bài hát mà ra ngoài.

Không nên để ý loại chi tiết tỉ mĩ này nha, được lợi ích thực tế là quan trọng nhất.

Chuyện quan trọng đã xong, thời điểm trên đường về nàng cũng rất nhàn nhã đi chơi.

Từ trong cửa hàng bánh ngọt trên đường mua hai bao điểm tâm, nàng mới từ từ đi dạo về Tề trạch ở Thành Ô Đà. Kể từ khi có kỳ thú để cưỡi đi, từ nay về sau nàng đi đường có thể không cần vội vàng như vậy nữa. Dù sao dùng chân đo đạc thổ địa cùng bay trên trời mà đi, căn bản là hai khái niệm.

Nhưng mới vào một tiểu viện ở Tề Trạch, lỗ tai của nàng giật giật, sau đó núp kỹ phía sau một ngọn núi giả.

Bên cạnh tiểu viện truyền đến tiếng người nói chuyện, nàng vốn không để ý tới , nhưng người bên trong lại nhắc tới các lời nói như “Tề Tam nhi” , “Đáng chết” …., nàng lập tức liền có hứng thú. Tề Bàn Tử hôm qua mới về đến nhà, hôm nay đã có người muốn cho hắn nhập thổ vi an? Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật a, hai người này thương nghị kế hoạch bí mật, quá xem thường “Tiên cô” nàng đi?

Cho nên nàng bày ra tư thế nghe góc tường tiêu chuẩn nhất, vận đủ thính lực, hồn nhiên đã quên cái tư thế của mình bây giờ không tiên phong, cũng không đạo cốt. Nha đầu này một chân bước chân vào tiên đồ rồi, nhưng ngay cả một chút tự giác Tu Chân giả cao quý cũng không có, Trường Thiên vuốt mi tâm. Chỉ cảm thấy rất nhức đầu.

Chỉ nghe được bên trong một nam một nữ đang nói chuyện với nhau.

Một giọng nam thô vội la lên: “Chớ có lên tiếng! Lời kiêng kỵ như vậy mà nói…, ngươi dám ở ban ngày ban mặt nói ra?”

Sau đó là một trận âm thanh kẻo kẹt đẩy cửa, đoán chừng là nam nhân này đi ra cửa phòng xem xét khắp mọi nơi một phen. Thấy trong viện quả thật không ai, mới yên tâm đi trở về. Có điều trong viện không ai, nhưng ngoài viện lại có tai. Hắn không ngờ tới thính lực tu sĩ giỏi như vậy, cách một cái sân lại cách một bức tường kín, còn có thể nghe được hắn và phụ nhân ở trong sảnh nói chuyện.

Phụ nhân cười lạnh: “Ngươi đem tiểu thiếp lão Tam lần lượt từng người ra chơi, chuyện kiêng kỵ như vậy vẫn làm ra được, còn sợ người khác nghe sao?”

“Mấy người thiếp kia cũng giống như canh suông nước nhạt. Chơi không có một chút mùi vị.” Nam nhân cười đến hèn mọn , “Chỉ có Quế Hồng, hắc hắc. Đó là tính tình của con ngựa hoang hung hãn, bị đánh roi còn liều chết không theo. Mỗi lần cưỡi ở trên người nàng nghe nàng vừa khóc vừa la, vốn lại kẹp ta chặt như vậy, mùi kia thật là hứng thú.” Nói xong còn chép miệng một cái. Giống như vẫn còn dư vị.

“Đáng tiếc chơi không được hai ba lần. Nàng đã uống thuốc độc tự vận.” Hắn đại khái là liếc phụ nhân bên cạnh một cái, “Ngươi còn nhìn có chút hả hê? Bản thân ta sụp đổ, ngươi giống nhau cũng chạy không được. Đừng quên roi trên người Quế Hồng chính là ngươi đánh đấy, thời điểm ta chơi mấy người thiếp, ngươi ở bên cạnh cũng không ít giày vò!”

Đậu đen xanh đau má ! Ba P! Ninh Tiểu Nhàn đang vịn tường nghe lén không nhịn được móc móc lỗ tai. Nếu nói vợ huynh đệ, không thể đụng. Tề gia này bất quá là nhà giàu mới nổi, trong hậu trạch lại bắt đầu xuất hiện chuyện dơ bẩn như vậy nữa? Vẫn là tu tiên tốt tu tiên tốt. Không có nhiều chuyện bẩn thỉu thế.

Nói tới đây, nam nhân thở dài: “Hắn đã biến mất hai ba năm. Cả nhà đều cho là hắn đến xương cũng bị chó hoang gặm sạch sẽ, nào biết còn có thể còn nguyên đai nguyên kiện mà trở lại, lúc trở lại còn bám lấy hai tiên nhân?”

Hắn nghiến răng keng két: “Lão tổ tông vốn là sủng hắn nhất, hiện tại lại có tiên nhân cho hắn tăng thêm thanh thế, mấy suất huynh đệ của ta vừa phân tới tay còn chưa kịp thổi nguội, mắt thấy sẽ phải giao đi ra. Chuyện tốt như thế, sao không tới trên đầu ta?”

“Tầm hoa vấn liễu ngươi lành nghề, làm chính sự, làm thế nào hoàn thành?” Phụ nhân cười khanh khách nói, “Hắn có thể mất tích một lần, cũng có thể mất tích hai lần. Tiên nhân càng lợi hại, cũng sẽ không ở chỗ này lâu dài. Trong mấy năm này thủ hạ của Tề Tam Nhi không phải các ngươi đã dọn dẹp sạch sẽ sao? Hiện tại hắn là người cô đơn ở trong đại viện này, nếu gặp gỡ tam trường lưỡng đoản, aizz, lão tổ tông lại muốn đau lòng thêm nữa rồi.”

Nàng nói lời này xong hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, hiển nhiên trong ngày thường chuyện như vậy làm không ít. Hai người lại nói một lát, nam nhân lại bắt đầu hạnh kiểm xấu, nhưng ngay sau đó nghe được phụ nhân cười hì hì hai tiếng, tiếp theo liền uyển chuyển than nhẹ , hiển nhiên muốn làm chuyện trong khuê phòng.

Ninh Tiểu Nhàn cũng không hứng thú nghe bọn hắn tuyên dâm ban ngày. Tề trạch này thật sự không nhỏ, nàng lại là dân mù đường, vòng vo hai vòng mới tìm được Tề Bàn Tử.

Bàn Tử này đang sống ở trong thư phòng, tính toán sổ sách, nhìn thấy tiên nhân tới cửa, nụ cười trên mặt còn chưa bưng lên, đã nghe đến Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Ngươi không phải là có một tiểu thiếp gọi Quế Hồng sao?”

Mặc hắn ngàn tính vạn toán, cũng coi như không nghĩ ra tiên cô mở miệng nói câu đầu tiên, dĩ nhiên là câu này. Hắn mờ mịt trả lời: “Quế Hồng? Nàng không phải là tiểu thiếp của ta, chẳng qua là nha đầu thông phòng của hồi môn. Về nhà lần này, chỉ nghe nói nàng theo người đánh xe bỏ trốn.”

Nàng ở trong lòng cảm thán một tiếng, thật là cô nương đáng thương, thế nhưng trên mặt lại không biểu lộ: “Sau khi ngươi mất tích, nam nhân ở tại Mai viên ăn hiếp thiếp của ngươi. Chỉ có Quế Hồng không chịu nổi lăng nhục, uống thuốc độc tự vận.” Nàng trước khi đi, nhìn một chút bức hoành phi bên trên vườn kia.

Tề Bàn Tử biến sắc, đầu tiên là khó có thể tin, sau đó mặt tròn luôn cười híp mắt đã chầm chậm hiện ra dữ tợn : “Mai Viên? ! Đó là chỗ ở lão Nhị! Hắn dám can đảm. . . . . . Hắn dám. . . . . .”

“Có dám hay không, hắn cũng đã làm như vậy rồi.” Ninh Tiểu Nhàn ngắt lời nói, “Thủ hạ của ngươi bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, hiện tại đang chuẩn bị chờ sau khi ta đi để ngươi biến mất một lần nữa.”

Chuyện nhà người ta nàng không muốn lẫn vào, nếu không nàng lộ ra vẻ quá gà mẹ rồi, Bàn Tử này nàng chỉ xem như một người đi đường, chết sống cũng không tương quan . Nhưng lòng người chính là kỳ diệu như vậy, sau khi nàng trong Đàn Luân Hồi cứu ra quá một người, liền không hy vọng trơ mắt nhìn hắn chết lần nữa. Huống chi Bàn Tử này cũng thật là có tài , nếu như chết ở bên trong dạng gia đình nội đấu nhàm chán này, thật là lãng phí.

Tề Bàn Tử đối với lời của nàng rất tin không nghi ngờ. Tiên nhân tự có thủ đoạn của tiên nhân, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến hỏi nàng có thể có chứng cớ. Lời tiên nhân nói…, chính là khuôn vàng thước ngọc! Tiên nhân nói ở trong Mai Viên  lão Nhị ức hiếp thiếp của hắn, muốn mạng của hắn, vậy thì tuyệt đối sẽ không có sai.

Đem thủ hạ của hắn dọn dẹp sạch sẽ, còn chuẩn bị để cho hắn chết yểu, biến mất một lần nữa? Tề Bàn Tử đem răng nghiến đến kẽo kẹt, đột nhiên bước đi đến trước mắt Ninh Tiểu Nhàn, vái chào thật sâu : “Ân cứu mạng hai lần của Tiên cô, Tề Tam làm sao có thể báo?”

“Chuyện trong Tề trạch của ngươi, ta sẽ không nhúng tay.” Ninh Tiểu Nhàn không đáp lời của hắn, chẳng qua là nhẹ nhàng nói, “Ta còn ở lại chỗ này bốn ngày.” Kể từ sau khi tu tiên, lòng của nàng cũng chầm chậm cao xa. Nàng vô tâm quản, cũng không nên quản chuyện nhà của phàm nhân.

Tề Bàn Tử thật là mừng rỡ. Ý của Tiên cô đã rất rõ ràng rồi, còn có thể trấn giữ bốn ngày ở Tề trạch của hắn! Trong bốn ngày này, chỉ sợ hắn ở trong Tề trạch nhấc lên sóng biển kinh thiên, có tiên cô ở chỗ này, người trong nhà ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái.

Tiên cô nói rõ mấy ngày nay sẽ khoanh tay đứng nhìn, mặc hắn làm. Nếu hắn không thi triển thủ đoạn dọn dẹp đám khốn kiếp đáng chết này, không chỉ thật xin lỗi cái mạng nhỏ của mình, cũng cô phụ tiên cô coi trọng.

Hắn nhe răng cười một tiếng, trên mặt vốn là giống như bánh bao trắng nõn, cũng lộ ra vẻ mặt khát máu.”Tiên cô yên tâm mà xem kịch vui là được!”

Hắn có một loại dự cảm, chỉ cần đem chuyện hư hỏng gia đình này làm tốt rồi, ở phía sau còn có chỗ tốt cho hắn cầm. Cảm giác này không thể chứng nhận, nhưng lại rất đúng, là bản lãnh hắn làm thương nhân nhiều năm luyện ra, hắn rất tin.

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, xoay người rời đi.

Lòng tốt của nàng bị lạm phát một lần, nhưng đến đây cũng nên chấm dứt. Nàng đã vạch trần chuyện xấu trong Tề trạch, kế tiếp Tề Bàn Tử làm thế nào, không có liên quan chút nào đến nàng.

Nàng vừa bước vào tiểu viện của mình, gió thổi qua cây cỏ, nhấc lên một trận âm thanh.

Nếu trong đầu không quan tâm chuyện đâu đâu, chính là mùa tốt của nhân gian.

Hai ngày này nàng tiếp xúc với người Tề gia, rốt cuộc hiểu rõ tâm tình của đa số tu sĩ khi đối mặt người phàm. Nếu nàng không bước vào tiên đạo, trong mắt của người phàm làm sao có kính sợ mình chứ?

Đang định cất bước về viện, bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng Trường Thiên  nói nhỏ: “Sau nhà có động tĩnh.”

“Có mùi máu tươi.” Hắn do dự một chút, giống như là xác nhận cuối cùng, “Có yêu khí rất nhạt. Yêu quái này tựa hồ dùng thuật giấu hình dạng, nếu không phải mùi máu tươi hơi nồng, thì ngay cả ta cũng cơ hồ giấu diếm được.”

Thậm chí có yêu quái đuổi theo nàng tới nơi này? Lông măng sau lưng nàng dựng lên, Răng Nanh lặng lẽ trượt vào trong tay. Từ sau khi có thần lực, đối với chủy thủ này nàng vẫn thu ở trong cơ thể ân cần săn sóc, làm giống tuyệt đại đa số tu sĩ và yêu tộc.

Nhận được Trường Thiên ra lệnh, Đồ Tẫn cũng từ ngoài viện nhanh chóng trở lại, che ở phía trước Ninh Tiểu Nhàn.

“Vị trí nào?” Nàng truyền âm hỏi Trường Thiên.

“Sau phòng, trong bụi hoa Diên Vĩ.”

Đồ Tẫn cũng không lên tiếng, cong ngón tay búng ra. Một luồng hàn quang bắn về phía bụi hoa Diên Vĩ, đem bụi hoa cao cách mặt đất hơn một thước cắt trụi. Chiêu thức “Đánh rắn động cỏ” mặc dù phá hỏng phong cảnh, cũng là cách làm sáng suốt nhất. Hai người bọn họ cũng sẽ không ngốc hồ đồ mà nhảy vào trong bụi cỏ để bị phục kích.

Chẳng qua là lần này đánh ra, vừa không có tiếng rống giận cũng không có máu tươi, trong bụi hoa lại lộ ra một đôi mắt lòe lòe hồng quang, nhìn về phía hai người.

Đôi mắt này giống như trên Hồng Mã Não tốt nhất, ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc, trong suốt ôn nhuận, chẳng qua là tràn đầy thần thái sắp chết, tựa hồ chủ nhân đã hấp hối. Song quét qua hai người trước mắt, đôi mắt này không khỏi cả kinh, bỗng nhiên trợn to.

Ninh Tiểu Nhàn cũng đã nhìn rõ sinh vật trước mắt. Hóa ra là một hồ ly lớn bằng con mèo nhà bình thường, hai lỗ tai hơi tròn, mũi miệng rất ngắn, từ đầu tới đuôi một thân tuyết trắng, không có nửa điểm tạp sắc, duy có một đôi mắt giống như huyết ngọc, hiện ra ánh sáng sâu kín.

Nếu không nhìn màu mắt này, sẽ rất giống nàng gặp được cáo Bắc cực, cũng là bộ dáng thuần trắng vừa đáng yêu như vậy.

Thế nhưng con hồ ly này hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, bụng nó đang chảy máu tươi đầm đìa, chân trước cũng cong một góc độ mất tự nhiên, xem ra là đã bị bẻ gãy. Hiện tại nó chỉ có thể gục trên mặt đất thở mãnh liệt, đoán chừng là mới vừa rồi tránh một kích của Đồ Tẫn, đã dùng xong một sức lực cuối cùng.