Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 5 - Chương 242: Đặc biệt đỏ mắt




Phía trước Quyền Thập Phương ôm quyền lên tiếng nói: “Kim cô nương, hạnh ngộ!”

Xem ra hai người này nhận biết nhau. Cô nương này biết thân phận của Quyền Thập Phương, không thể không nhịn xuống cơn tức, đáp lễ nói: “Quyền sư huynh.”

Kim cô nương? Ba chữ này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó. May mà Quyền Thập Phương cũng không để cho nàng suy nghĩ nhiều, thấp giọng nói: “Vị này chính là Kim cô nương của Tế Thế Lâu, hai ngày trước ta đã đề cập với nàng.”

Ồ, đúng rồi. Hai ngày trước bảo vật rời núi, một cái bị Quyền Thập Phương đoạt được, cái khác đã tìm được lương chủ, hóa ra vị lương chủ kia chính là Kim cô nương trước mắt nàng. Ninh Tiểu Nhàn tựa tiếu phi tiêu ( cười như không cười) nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng ta và cả cái xe ngựa kia hết sức chói lọi, quả nhiên không uổng danh cho cái dòng họ “kim”.

“Nguyên lai bảo vật kia là do nàng ta đoạt được a, quả thật là tuấn mã thường đà si hán tẩu, xảo phụ thường bạn chuyết phu miên (đại ý nói: ngựa tốt lại để người ngu cưỡi, người phụ nữ tài giỏi thường lấy chồng ngốc nghếch vụn về ; nguyên văn 骏马常驮痴汉走妇常伴拙夫眠 trong bài thơ có trong tác phẩm Thủy hử: Tuấn mã thường đà si hán tẩu,Xảo phụ thường bạn chuyết phu miên,Thế gian đa thiểu bất bình sự, Bất hội tố thiên mạc tố thiên.)” Ninh Tiểu Nhàn đè thấp âm lượng, xa xôi thở dài. Chỉ là câu nói này vừa vặn lại lọt vào tai các tu sĩ gần đó.

Lúc chờ thuyền, ai cũng thấy tẻ nhạt. Mắt thấy có náo nhiệt để xem, sao có thể bỏ qua, vì thế các tu sĩ đem toàn lực tập trung về phía này, nghe được câu nói thú vị này của Ninh Tiểu Nhàn, không ít người lén lút xì cười ra tiếng.

Nữ nhân này cùng nàng đã chẳng ưa gì nhau, nàng nhận ra nàng ta, là người đã ở trong cái thành không nhớ tên, muốn lấy năm trăm lạng bạc mua Thất tử. Thù này đã kết, nàng cũng không ngại nháo cho nó lớn lên một chút.

Quả nhiên Kim Mãn Y cười lạnh lẽo: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Kim cô nương đương lúc còn trẻ sao nhĩ lực đã kém vậy \? Ta nói tuấn mã thường đà si hán tẩu…”

Vài chữ sau còn chưa nói ra đã nghe thấy tiếng rống lên: “Câm miệng.” Sau đó một tia điện nhanh như chớp lao tới, nhắm thẳng mặt nàng. Chính là bà vú già ngồi trên ghế con kia nghe không vô, tự chủ trương muốn dạy cho Ninh Tiểu Nhàn một bài học. Phải để cho nữ chủ nhân hả giận. Bà vú này chỉ là hạng thường nhưng lại có tu vi Trúc cơ hậu kỳ.

Đồ Tẫn ánh mắt lấp lóe, đang muốn ra tay thì Quyền Thập Phương đã đưa tay phải ra, ngón cái, ngón giữa lập tức bắn ra, đem sợi điện quang kia đánh bay. Vóc người hắn ngọc thụ lâm phong, lần này lại tiêu sái tùy ý. Chúng nữ tu đứng gần đó nhất thời trong mắt nổi lên từng đợt sóng gợn.

Hắn bước lên trước một bước, che chở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, quay sang Kim Mãn Y nói: “Kim cô nương. Cô nương và bằng hữu của ta hình như có chút hiểu lầm, hiểu lầm nên giải không nên thắt, hà cớ gì lại động tay động chân?” Hắn và Ninh Tiểu Nhàn có một khoảng thời gian tách ra nên dù biết nàng có một thân thần thông cũng theo bản năng luôn cảm thấy nàng vẫn là thiếu nữ kia, tay trói gà không chặt. Có người hướng nàng động thủ, lại trước ở mặt hắn sao hắn có thể nỡ để nàng chịu thiệt?

Hắn che chở hiển nhiên khiến Kim Mãn Y kinh ngạc. Cô nương này ngẩng cằm, lạnh lùng nói: “Là nàng ta vô lễ với ta trước. Muốn ta tha cho nàng ta thì nàng ta phải giao con chim trắng kia ra.”

Quyền Thập Phương không nói gì, Ninh Tiểu Nhàn đã cười khúc khích, một âm thanh phía sau tự nhiên truyền tới: “Chim khôn chọn cành mà đậu, sáu chữ này Kim cô nương không hiểu rõ sao?” Đồ Tẫn và Quyền Thập Phương đều đứng về phía Ninh Tiểu Nhàn. Hơn nữa Thất tử sắp lên cấp đại thành hậu kỳ lại vừa mới tiêu hoá Yêu đan Bác Thú nên hiện tại nàng đã không sợ nữ nhân này.

Lúc này Kim Mãn Y cũng không tức giận. Con ngươi đảo một vòng: “Chim ngôn còn biết chọn cành mà đậu cớ sao cô nương lại không biết chọn lời hay mà nói? Ngươi có biết, ngươi đang đứng trên địa bàn của ta không?”

Bến đò này là của Tế Thế Lâu mà nàng ta lại chính là đại tiểu thư của Tế Thế Lâu!

“Chuyện làm ăn của nhà ta, không hoan nghênh ác khách như ngươi!” Kim Mãn Y nâng cằm, liếc xéo Ninh Tiểu Nhàn một chút: “Truyền lệnh ta xuống, bến đò này không có chỗ cho cô ta!”

Nàng ta nhìn sang Quyền Thập Phương lại nói: “Nếu Quyền sư huynh muốn qua sông thì có thể tự mình lên bè trúc.” Lệnh này vừa ra, ngay bên đò đã có vài người lên tiếng đáp ứng. Lệnh của đại tiểu thư thủ hạ tự nhiên phải tuân theo.

Mấy ngày nữa là đến ngày đại điển của Quảng Thành Cung, mấy người Ninh Tiểu Nhàn phải vượt qua Nhược Thủy, nếu đi đường vòng nhất định sẽ bỏ lỡ một hồi thịnh hội.

Không có chỗ cho nàng? Nàng ta đúng là đại gia, Ninh Tiểu Nhàn ở trấn nhỏ Trung Hoa sững sờ mười năm, còn không thấy taxi từ chối chở đâu, hiện tại cô ta lại từ chối chở nàng? Nữ nhân này quả thật rất nhỏ mọn.

Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh: “Không chở thì không chở, bà cô đây không thèm!” Cùng lắm là không thể đến được đại điển, chuyện trọng đại trong thiên hạ rất nhiều, nàng ta nghĩ rằng chuyện này thật sự quan trọng với nàng sao? Nàng quay sang Quyền Thập Phương nói: “Quyền sư huynh, chúng ta cứ từ biệt tại đây, hẹn tái ngộ cùng huynh ở Quảng Thành Cung.” Quyền Thập Phương mang sứ mệnh trong người, cần phải đến Quảng Thành Cung đúng thời hạn, nàng cũng không thể mặt dày mà để lỡ chuyện của người ta.

Nhưng Quyền Thập Phương lại lắc lắc đầu, ôn hòa nói: “Ninh cô nương, ta nguyện đồng hành cùng nàng.”

Thái độ này của hắn làm Ninh Tiểu Nhàn nhất thời cảm thấy giữa ngực dâng lên luồng ấm áp: “Nhưng kỳ hạn của huynh…?”

“Khi về ta sẽ tạ lỗi cùng sư tôn.” Hắn cười cợt, lộ ra hai hàm răng trắng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Aizz, đứa nhỏ Quyền Thập Phương này thực sự là một người rất tình cảm. Một lần nữa hắn lại khiến nàng cảm động, xem ra lần này nàng đã liên lụy hắn rồi.

“Được thôi, cùng đi.” Nàng giương mắt nhìn sang Kim Mãn Y lần hai, hừ lạnh: “Đừng có xem nhẹ anh hùng thiên hạ, ngươi cho rằng chuyện làm ăn này nhà ngươi độc quyền thâu tóm ư, không sớm thì muộn cũng sẽ có người cùng ngươi tranh chấp quyền lợi.”

Nàng xoay người, ngay lúc nàng định rời đi, không ngờ phía sau truyền đến tiếng cười gằn của Kim Mãn Y: “Cùng nhà ta tranh chấp? Nực cười, chuyện làm ăn trên Nhược Thủy đã tồn tại hơn 300 năm, chưa từng có ai có thể cùng nhà ta chia một chén canh! Ngươi nói đúng, thiên hạ này anh hùng, kỳ tài rất nhiều nhưng thế thì đã sao?”

Lời này của nàng ta có chút lỗ mãng, sắc mặt tu sĩ gần đó lập tức khó chịu, có người to gan lớn tiếng nói: “Tiểu cô nương, nếu ngươi có biện pháp khiến nữ nhân này tự biết bản lĩnh anh hùng trong thiên hạ, ta tự nguyện lấy 100 linh thạch tạ ơn!”

Hắn nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây, lập tức nhanh chóng có người khác phụ họa thêm: “Nói hay lắm, ta nguyện lấy 70 linh thạch tương trợ.”

“Ta nguyện ra giá 300 linh thạch, khiến nữ nhân này sắc mặt xám đen.”

“Ta nguyện ra 200 linh thạch!”

“Ta nguyện ra 100 linh thạch!” . . .

Mọi người dồn dập lên tiếng, sắc mặt Kim Mãn Y nhất thời khó coi. Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút ưu phiền, mấy tháng nay nàng luôn vác cái bộ dạng kiêu căng tự mãn ra gặp người, nếu cứ như vậy mà rút lui chỉ e quá mất mặt.

“Ninh cô nương, việc này chỉ e hơi khó, hay là ta buông…Chúng ta rời đi ngay là được rồi.” Quyền Thập Phương cũng biết việc này quả thật là không thể, giờ khắc này hắn chỉ mong cho nàng bậc thang để nàng thoát thân dễ dàng, nhưng lại thấy mi tâm Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhúc nhích, sắc mặt tràn đầy ý cười vút qua.

Một lần nữa nàng nhìn thẳng Kim Mãn Y, giữa tiếng nghị luận của mọi người, nàng nói: Nếu đã như vậy, chúng ta hãy đánh cuộc đi. Nếu ta giải quyết được bí ẩn của Nhược Thủy, ngươi sẽ đưa ta cái gì đây?” giọng của nàng lanh lảnh, át cả tiếng của mọi người. Nghe xong câu này, xung quanh dường như yên tĩnh lại.

Cô nương này thật sự dám đánh cược, có trò hay để xem a!

Kim Mãn Y lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nàng ta không ngờ trên đời này lại có kẻ ngu xuẩn đến vậy, sau đó nhân tiện nói: “Nếu ngươi giải được bí mật của Nhược Thủy, ta liền bồi ngươi hai ngàn linh thạch!”

“Nếu không giải được…” Nàng ta trên dưới đánh giá Ninh Tiểu Nhàn, lại cười nhạo nói: “Nửa đời sau của ngươi phải làm nô tỳ cho ta mặc ta sai bảo.”

“Ha, ha ha ha!” Nàng vừa dứt lời, Ninh Tiểu Nhàn liền cười dài.

Cô nương này cười quá càng quấy! Kim Mãn Y nhất thời sắc mặt trầm xuống.

“Cả gia tộc ngươi dựa vào chuyện làm ăn này mấy trăm năm qua kiếm lời ít nhất mấy trăm vạn linh thạch. Ta thua thì sẽ làm nô tỳ mặc ngươi sai bảo thắng lại chỉ được 2000 linh thạch?” Ninh Tiểu Nhàn liếc xéo nàng ta, tiếng nói tuy ôn nhu nhưng ai nghe qua cũng có thể thấy rõ ý giễu cợt trong đó: “Kim đại tiểu thư, ngươi cho rằng lợi ích trong thiên hạ bị ngươi một mình chiếm hết ư? Ngươi chiếm không hết lại đến gia tộc ngươi đoạt hết ư? Hai ngàn linh thạch ta không thèm khát gì, ngươi cứ cút đi, bà cô ta không hiếm lạ gì nó!” Thu liễm lại nụ cười, nàng quay đầu nói: “Quyền sư huynh, chúng ta đi thôi!”

Quyền Thập Phương chỉ chờ câu nói này của nàng, nghe nàng nói vậy hắn lập tức xuất ra thuyền ngọc, Kim Mãn Y vội vàng nói: “Khoan đã.”

“Ngươi muốn thế nào? Nói điều kiện của ngươi đi!” Nữ nhân này quả nhiên quá đáng ghét, nàng ta càng kiêu ngạo, nàng càng muốn giữ nàng ta lại hành hạ thỏa thích. Chỉ có đem cái tính khí cao ngạo kia chèn ép đến mức nửa điểm cũng không còn trong lòng nàng mới có thể thỏa mãn.

Vị đại tiểu thư này, quả nhiên không chịu nổi một kích, Ninh Tiểu Nhàn cũng chỉ chờ câu nói này của nàng ta. Nàng lạnh lùng nở nụ cười: “Vậy phải để ta coi thử đại tiểu thư có thành ý gì?”

Kim Mãn Y chuyển động con ngươi: “20 vạn linh thạch.”

Ninh Tiểu Nhàn xoay qua chỗ khác: “Tạm biệt!” Bản thân nàng chả lẽ còn cần đến con số này mà bán mạng? Đấu với cường hào phải để cường hào trị!

“. . . 50 vạn linh thạch!”

Ninh Tiểu Nhàn vẫn tiến về phía trước, bước chân không hề gián đoạn.

“70 vạn linh thạch, không thể nhiều hơn nữa rồi !”

“Quyền sư huynh, thuyền ngọc.” Ngay cả một cái quay đầu nàng cũng không thèm cho nàng ta, không hề quay lại, liếc mắt ra hiệu cho Quyền Thập Phương lấy thuyền ngọc ra, nhẹ nhàng đứng lên trên.

“Chậm đã!” Kim Mãn Y cắn cắn môi, đột nhiên nổi nóng nói, “Ta lấy bến đò này làm thế chân!”

Lời này vừa nói ra khỏi miệng khiến đám tu sĩ xung quanh bị dọa một trận. Mỗi ngày bến đò Nhược Thủy đều đem lại lợi nhuận vô cùng to lớn, Kim Mãn Y lại dám lấy nó ra làm tiền đặt cược, ngoại trừ tài địa khí thô bên ngoài, nàng ta dám chắc bí mật này Ninh Tiểu Nhàn không thể phá giải.

Vậy mà Ninh Tiểu Nhàn lại thở dài một hơi: “Kim đại tiểu thư, ngươi không nên suy bụng ta ra bụng người, ngươi cho rằng ai cũng đần độn như ngươi ư?” Không chờ Kim Mãn y nổi giận, nàng nhanh chóng tiếp lời: “Ta nói phá giải bí ẩn Nhược Thủy, chuyện làm ăn này tất nhiên ta cũng có thể làm, ngươi lại nghĩ rằng có thể dùng nó để biếu tặng ta sao?”

Bốn phía lại lâm vào yên tĩnh. Mọi người đều đang nghĩ, đúng vậy a, nếu cô nương này có thể tự mình phá giải bí ẩn Nhược Thủy, bản thân nàng ta cũng có thể tự mình làm ăn, cần gì phải lấy nửa đời sau của mình ra đánh cược với Kim Mãn Y?

Kim Mãn Y nhất thời nghẹn lời, không biết phải làm gì cho phải.

Đúng lúc này, giữa đường đột nhiên vang lên âm thanh vui vẻ lại êm tai của nam tử đang tươi cười: “Nói hay lắm! Nói đúng lắm!”

Nghe được câu này, Kim Mãn Y đỏ mặt lên, nhưng hai vai Ninh Tiểu Nhàn lại xụ xuống. Hai người các nàng đều nhận ra chủ nhân của âm thanh này.

Yêu nghiệt kia, sao có thể xuất hiện ở đây? Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn âm thầm mắng một tiếng, mới xoay người đối mặt với âm thanh đang tới.

Quả nhiên là một chiếc xe ngựa hòa hoa phú quý, cửa xe mở ra, mọi người nhất thời nhìn thấy một người nghiêng người dựa vào thành xe, diện mạo như ngọc, tuấn nhan hoàn mỹ, môi mỏng, ánh mắt sắc bén, trên người là một bộ cẩm bào màu hồng rực hoa văn thêu thủ công buông thả hai bên. Y phục này mặc trên người hắn lại mang phong vị khác người, nếu người khác mặt thì quá khoa trương nhưng mắc trên người hắn lại khiến đối phương cảm thấy: “Đúng là như thế!”

Không phải là Mịch La thì có thể là ai đây?