Nịnh Vương

Chương 11




Bạch Giai Thanh không nghĩ tới Triệu Huyền Thần làm việc nhanh nhẹn như thế, rất nhanh đã tìm được một vị trí tốt nhất trên đường phố phồn hoa ở Hoàng Đô để xây dựng cửa hàng đầu tiên của Khánh Dục phường tại Thiên Tước quốc.

Hơn nữa, không chỉ có cửa hàng, ngay cả trang hoàng bên trong, người làm thuê, trong vòng hai ngày hắn đều vì nàng an bài thỏa đáng, cho dù nàng muốn cự tuyệt những “ý tốt” của hắn, những người được phái tới cực kỳ khó xử nói với nàng: “Đây là Vương gia phân phó, xin Phò mã đừng làm khó tiểu nhân.” Một câu nói này liền chặn tất cả lời nói của nàng, bởi vì nàng biết trong mắt những người này tràn đầy lo âu và sợ hãi.

Haiz, chỉ vì nàng trêu chọc yêu nghiệt này.

Theo như mệnh lệnh của hắn, mỗi ngày nàng phải đến Vương phủ “bái kiến” hắn, có lẽ là không muốn chọc giận nàng, tạm thời biểu hiện của hắn coi như bớt phóng túng, đại đa số thời điểm hắn gặp nàng trong phủ đều có những người khác bên cạnh, đứng xa xa bày cho nàng một khuôn mặt tươi cười, hàn huyên đôi câu, người bên cạnh tuyệt đối không nhìn ra bọn họ đã từng có nhiều thân mật.

Thỉnh thoảng hắn khi gặp nàng một mình, những lời hỏi thăm cũng đều là chuyện đứng đắn, hoặc là buôn bán ở Đông Nhạc, muốn nghe mấy khó khăn trở ngại trong chuyện làm ăn của nàng hoặc là Thiên Tước có vấn đề gì khó khăn thì trưng cầu ý kiến của nàng.

Nàng có thể trả lời thì sẽ trả lời chẳng qua là nàng có một vấn đề muốn hỏi hắn nhưng từ đầu đến cuối không thể mở miệng—— tại sao một mặt hắn lại có biểu hiện quyến luyến không tha đối với nàng như thế, mặt khác, lại lạnh nhạt với nàng ba năm mà không quay trở lại tìm nàng?

Ban đầu nàng tưởng rằng hắn sẽ giải thích cho nàng nghe, nhưng hắn không nói gì giống như hắn tự mình nhận định còn thiếu một tháng mới tròn ba năm, chỉ cần thời hạn cuối cùng chưa tới, nàng không được chỉ trích bất kỳ hành động bội ước nào của hắn.

Hắn luôn luôn đối đãi với người xung quanh theo cách của mình, khó trách, người người luôn kính sợ hắn, người hận hắn cũng vì thế mà nhiều hơn.

Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể làm chuyện cam tâm tình nguyện, chỉ cần làm tất nhiên sẽ đắc tội với người.

Những ngày này, nàng lại theo thời gian quy định tới gặp hắn, thấy vẻ mặt bực mình của hắn khi nghe các thần tử báo cáo chính sự, nàng chỉ yên lặng ngồi một bên, thỉnh thoảng trộm liếc hắn một cái, đã có lúc không cẩn thận bắt gặp ánh mắt hắn. Nhưng mà hôm nay có lẽ hắn quá mệt mỏi, ánh mắt nhìn nàng cũng không sắc bén như trước nữa.

Rốt cục chờ tất cả mọi người ra ngoài, hắn mới chậm rãi nói chuyện với nàng, “Dường như nàng rất vui khi nhìn lén ta nhưng ta cho nàng cơ hội nhìn thẳng nàng lại không muốn.” Khẩu khí hài hước, trêu ghẹo trước sau như một.

“Ngươi. . . . . . Nhất định phải làm cho người ta chán ghét căm hận như thế sao?” Nàng nghĩ kĩ mới mở miệng, “Để cho tất cả mọi người sợ ngươi, ngươi sẽ cảm thấy an toàn?”

Đôi mắt đen của hắn lóe lên, cười một tiếng, “Nàng đang đoán tâm tư của ta? Ta thích, điều này nói rõ nàng hiểu ta hơn một chút. Nàng cho rằng người nào đang chán ghét căm hận ta? Là vị Tâm Lam công chúa kia sao?”

“Hoặc là ngươi cũng nên hỏi lại chính mình, trên đời này có ai yêu ngươi?” Nàng giễu cợt đáp trả.

Mi tâm của hắn giống như đang run lên, trầm mặc hồi lâu, thong thả ung dung đáp lại, “Không có.” Lại nâng tầm mắt lên, “Nếu ngay cả nàng cũng không yêu ta, vậy thì một người cũng không có.”

Lòng của nàng giống như bị những lời này của hắn nhéo một cái, đau đớn như quấn chặt lại.”Ngươi. . . . . . Không nên tự đưa mình đến nông nỗi ấy?”

Hắn liếc nàng, lại cười rực rỡ, “Sao vậy? Đau lòng vì ta? Vậy hãy tới đây, đến bên cạnh ta.” Hắn vươn tay đối với nàng, đôi tay kia đã sớm không còn bẩn thỉu như năm đó, mà là sạch sẽ, bóng mượt, mười ngón tay được chỉnh sửa gọn gàng, rất có sức quyến rũ.

Nhưng nàng không đi tới, nhìn hắn, nàng suy nghẫm ý nghĩa thật sự của câu nói kia.

“Đến bên cạnh ta”, chỉ là mấy bước này sao? Đương nhiên không phải như thế.

Hắn thấy trong mắt nàng là sự xa cách cùng cự tuyệt. Hắn cũng không kiên trì, thu tay lại, tuyên bố: “Hiện giờ nàng cũng không có chuyện gì để làm, ngày mai đi với ta.”

“Đi đâu?” Nàng cả kinh.

“Yên tâm, không phải là núi đao biển lửa, chẳng qua ngày mai là ngày săn bắn hàng năm trong triều Thiên Tước.”

“Vì sao không phải là đạp thanh?” Nàng cau mày, đối với loại chuyện như vậy một chút hứng thú cũng không có.

Hắn cười nói: “Bởi vì ta không thích mùa xuân.”

Nụ cười kia lại làm cho Bạch Giai Thanh cảm thấy có chút khổ sở. Là ảo giác của nàng sao?

“Mùa xuân là mùa ta rời đi Thiên Tước năm đó.”

Mùa xuân đối với Triệu Huyền Thần mà nói có ý nghĩa như thế nào? Bị vứt bỏ? Trục xuất?

Bạch Giai Thanh chỉ cảm thấy mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở có thể khiến cho tâm tình của nàng vui vẻ, mà tiết trời lạnh lẽo khô ráo của mùa đông thật sự không làm nàng cảm thấy vui sướng.

Dường như toàn bộ người của Hoàng thất đều tham gia, khí trời rất lạnh, gió bắc buốt lạnh như lưỡi đao, mặc dù không có tuyết nhưng mấy con ngựa vẫn “hồng hộc” phun ra khói trắng làm cho bốn phía dâng lên một mảnh sương mù.

Dưới thời tiết này mà đi săn, sẽ có bao nhiêu người vui vẻ chứ ?

Bạch Giai Thanh vốn cùng ngồi một xe với Tâm Lam công chúa nhưng khi mọi người tập hợp ở cửa Hoàng cung thì Triệu Huyền Thần lại cười híp mắt nhìn nàng, cao giọng nói: “Phò mã mời sang bên này, bổn vương có chuyện thỉnh giáo.”

Mọi người đều nhìn nàng giống như nếu nàng không đi qua, lần đi xa này cũng không thể xuất phát.

Nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói lời xin lỗi Tâm Lam công chúa, sau đó cùng hắn tiến vào trong xe ngựa xa hoa rộng lớn.

“Không sợ người khác nói ngươi quá độc đoán sao?” Nàng tìm một chỗ ngồi xuống, vừa rồi đã nhìn thấy xe ngựa của Hoàng đế, so với xe của hắn thì nhỏ hơn một nửa.

Hắn an vị ở phía đối diện với nàng, cầm một ly rượu lưu ly, trong chén không biết là rượu gì, màu bích lục, mang theo chút mùi vị đẹp đẽ, theo xe ngựa sóng sánh, mắt của hắn như lay động cùng sóng rượu.

“Ba năm trước đây, nàng cưỡi ngựa, ta đi bộ. Lần này chúng ta ngồi chung một xe, có phải đại biểu cho khoảng cách của chúng ta càng ngày càng gần hay không?”

“Ba năm trước đây Vương gia cũng có thể ngồi xe cưỡi ngựa, chỉ cần không cố ý che giấu thân phận của mình.” Nàng đáp lễ, tránh đi đề tài nhạy cảm.”Đóng giả thành ăn xin là để lừa gạt người nào?”

“Không phải là lừa gạt bất luận kẻ nào.” Hắn lắc đầu một cái, “Bởi vì thật sự lúc đó ta chỉ có hai bàn tay trắng.”

Một hồi trầm mặc, nàng ngưng mắt nhìn hắn, muốn từ nét mặt của hắn nhìn ra chút tâm tình không giống như vậy. Thật là phiền muộn hay là giảo hoạt?

Vậy mà vẻ mặt của hắn bình tĩnh giống như không thể tìm ra bất kỳ gợn sóng nào, hắn như vậy, cùng nụ cười khó nắm bắt tưởng như hai người khác nhau. Hắn cười hồn nhiên như gió xuân lại làm cho người bên cạnh rợn cả tóc gáy, mà lúc hắn yên lặng, vẻ mặt chỉ nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm nghị lại giống như gió thổi giữa núi rừng, khe suối, có lẽ cũng không muốn quấy nhiễu bất luận kẻ nào nhưng điều đó lại làm cho người ta không thể rời mắt, không thể nào coi thường một ngọn núi cao lớn.

Ba năm trước đây, thật ra nàng đã nhìn ra được bản chất người này rồi. Lần đầu tiên gặp mặt đã biết hắn bất phàm, chẳng qua không nghĩ tới hắn là một người lãnh khốc vô tình như vậy, rốt cuộc là năm tháng làm hắn thay đổi hay là ngay từ đầu nàng đã không hiểu rõ hắn?

Xe ngựa đi thật lâu, bọn họ vẫn rất yên lặng cho đến khi phía trước có người đang gọi: “Vương gia! Phía trước có hồ ly!”

“Tốt.” Hắn lộ ra một nụ cười, nháy mắt với nàng, “Xem ra có thể săn hồ ly lấy lông làm khăn quàng cho nàng.”

“Ta không thích lông động vật.” Nàng không có chút cảm kích nào.” Khánh Dục phường chúng ta có vải bông tốt nhất.”

Hắn liếc nàng một cái, đẩy cửa xe ra vừa cười vừa đi ra ngoài, “Chờ ta đi săn mang về cho nàng.”

Hắn thật sự không quan tâm đến sự kháng cự hay chán ghét của nàng, cố ý muốn săn con hồ ly kia.

Bạch Giai Thanh cũng nhân cơ hội xuống xe ngựa nhìn xung quanh, lúc này Triệu Huyền Thần đã lên ngựa, cầm theo cung tên, mang theo bảy, tám người phóng ngựa đến sơn cốc phía trước.

“Phò mã, công chúa cho mời.” Phương Hán cũng tới đúng lúc.

Bạch Giai Thanh biết Tâm Lam công chúa muốn nói gì với nàng. Mấy ngày nay, nàng vẫn đi sớm về muộn là để tránh né đề nghị vay tiền buồn cười của Tâm Lam công chúa, nhưng cuối cùng không thể nào trốn được. Nếu nàng thật sự trở mặt, quả quyết cự tuyệt, công chúa sẽ làm gì?

Nàng đi đến xe ngựa của Tâm Lam công chúa, thật ngoài ý muốn, Tâm Lam không có bộ dáng nóng lòng thường ngày, nàng ta chỉ cười nhẹ nhàng mở miệng, “Nghe nói Hoàng thúc đi săn hồ rồi?”

“Ừ.”

“Vậy chàng tới nếm thử trà ta pha đi, trước kia khi Phụ hoàng vẫn còn, thích uống trà ta pha nhất.” Mặc dù hai mắt Tâm Lam đã mù, nhưng việc này đã quá quen thuộc, hành động cũng không chậm so với bất kỳ người bình thường nào.

Nàng ta cầm đúng bình trà rót một chén cho Bạch Giai Thanh.

Bạch Giai Thanh uống một ngụm, tán thưởng nói: “Quả nhiên rất ngon, thấm vào ruột gan.”

Trên gương mặt Tâm Lam công chúa lộ ra biểu tình vui vẻ, “Đã rất lâu không được nghe người khác ca ngợi rồi, sau khi Phụ hoàng băng hà, Bệ hạ tuổi còn nhỏ cũng không biết chuyện này, khó được Phò mã vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi tán thưởng ta như vậy, chung quy thì chàng vẫn là người tốt.”

Bạch Giai Thanh nghe được câu đánh giá " người tốt " của công chúa thì tim đập bình bịch. Nàng buôn bán nhiều năm như vậy, biết rõ sau những lời khen chê tất nhiên luôn có ý tứ khác, nhưng Tâm Lam không nói tiếp vấn đề này, ngược lại nàng ta nhìn Phương Hán ngoài cửa sổ.

“Công chúa, người đã đi qua.”

Bạch Giai Thanh không hiểu những lời này có ý gì, chỉ có cảm giác kỳ quái, nàng cảm thấy giọng điệu của Phương Hán không nhẫn nại lại có chút kích động. Trái lại Tâm Lam công chúa có vẻ bình tĩnh rất nhiều, chỉ gật đầu một cái, “Ta biết.”

Khi rót thêm ly trà thứ hai, Tâm Lam mới lên tiếng lần nữa: “Ta biết, mấy ngày trước đây đề nghị của ta làm cho Phò mã khó xử, ta đặt mình vào hoàn cảnh của Phò mã suy nghĩ, ngài là người nước khác, đương nhiên không muốn liên lụy vào chuyện Thiên Tước chúng ta, huống chi Ninh Vương là một người lợi hại như thế, Phò mã có băn khoăn cũng là điều tự nhiên.”

“Đa tạ công chúa đồng tình.” Nàng không muốn nghe Tâm Lam nói từ “nhưng” liền vượt lên trước dùng lời nói cám ơn chặn lại đối phương.

Một lần nữa làm cho nàng ngạc nhiên chính là lần này nàng ta không hề thuyết phục nàng nữa, chỉ là cười nói: “Phò mã đừng sợ, hôm nay ta phải làm chuyện đại sự, chuyện này nếu thành công, có lẽ cũng không cần phiền toái Phò mã, nếu thất bại . . . . . . Aiz, đó chính là thiên ý, mong Phò mã lượng thứ.”

Hai câu này của nàng ta, giống như trong lời nói loáng thoáng có ý gì đó làm cho Bạch Giai Thanh vừa mới nghe không thể lý giải nổi. Nhưng khi nhìn đến tay nàng ta luôn cử động, thần thái lại giống như muốn nghe động tĩnh bên ngoài, Bạch Giai Thanh liền liên tưởng đến câu nói quỷ dị của Phương Hán, đột nhiên toàn thân nàng lạnh như băng, cả kinh bật thốt lên, “Công chúa, không phải là người của ngài mai phục bên ngoài gây bất lợi cho Ninh Vương chứ?”

Tâm Lam công chúa cũng sợ hết hồn, bình trà trong tay lập tức bị lật nghiêng, nước nóng theo đó mà chảy ra.

Thấy vẻ mặt của nàng ta, trong lòng Bạch Giai Thanh hiểu rõ, không khỏi trầm giọng quát khẽ, “Công chúa, tại sao ngài có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy? Nếu việc ám sát không thành công, ngài không sợ hắn bắt được nhược điểm của mình sao?”

Tâm Lam nhăn lại mi tâm, giống như là tức giận, hoặc là muốn nói gì đó nhưng Bạch Giai Thanh căn bản không đợi nàng ta nói chuyện, lập tức đẩy cửa xe nhảy ra ngoài.