Nở Rộ

Chương 24




Hôm nay, Cố Yên dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho cuộc đấu thầu ở Lương thị.

Tắm xong cô liền chạy sang phòng chị để nhờ chị chọn cho một bộ cánh vừa đẹp lại vừa lịch sự.

“Gọi cái gì thế! Mấy giờ rồi?” Tính cáu gắt khi đang ngủ mà bị gọi dậy của Cố Minh Châu cũng không thua kém gì cô em.

Cố Yên lè lưỡi trêu chị, rồi mở cánh cửa tủ quần áo.

Minh Châm tắm xong đi ra thì tủ quần áo đã như bị ai xới lên rồi, thấy vậy, cô lườm yêu em gái một cái, rồi cũng chọn cho mình một bộ.

“Bộ màu trắng ấy đẹp đấy.” Cố Minh Châu góp ý cho em gái.

Cố Yên cự nự: “Em thấy màu đen mặc sẽ sang trọng hơn.”

Cố Minh Châu lườm cô một cái rồi buông một câu: “Ai cần em phải sang trọng làm gì!” Nói xong, cô hất mái tóc dài ra phía sau, rồi bỏ xuống lầu.

Cố Yên không dám cãi lại, chỉ nhìn theo bóng dáng chị.

Bước vào phòng họp, Cố Yên thở phào nhẹ nhõm khi người ngồi ở vị trí chủ tọa là Dung Nham chứ không phải Lương Phi Phàm như cô vẫn nghĩ.

Phía Vi Bác đến muộn nhất, khi cô tới, tất cả mọi người ai đã vào chỗ nấy, đến chủ tọa cũng đã yên vị.

Nhìn thấy Cố Yên, theo phản xạ, Dung Nham liền đứng lên ngênh đón, khiến mấy vị tổng kia cứ trợn tròn hai mắt. Thấy ngại quá, Dung Nham liền ho khan mấy tiếng rồi ngồi thụp xuống ghế. Quả thật là xấu hổ quá! Dung Nham than vãn, nước mắt lã chã trong lòng, tại sao một nam tử hán đại trượng phu như mình khi nhìn thấy cô ta chân tay lại bủn rủn hết cả thế này?

Nhìn thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn phía mình, Cố Yên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đã nói là chín giờ ba mươi bắt đầu, bây giờ mới có chín giờ hai mươi, ai kêu các người tới sớm, giờ lại còn trố mắt ra nhìn tôi?

Jesscica khẽ nhắc cô nói lời xin lỗi với mọi người cho phải phép.

Jessica là trợ lý đặc biệt của Cố Yên, anh ta được mời đến để chỉ bảo cho Cố Yên nên lời anh ta nói cũng giống như thánh chỉ của Cố Minh Châu.

“Xin lỗi các vị vì sự chậm trễ của tôi!” Cố Yên nở nụ cười xin lỗi với mọi người.

Ông chủ của Diệu Lâm là Hoàng Dịch “hừm” một tiếng tỏ vẻ khó chịu. Dung Nham chữa cháy bằng cách lên tiếng “Không sao! Vi Bác là công ty lớn, chúng tôi đợi chút cũng không sao.” Nói xong, âm thầm rủa Trần Ngộ Bạch trăm lần.

“Mời mọi người ngồi!” Dung Nham lạnh lùng nói tiếp, trong bụng thầm nhắc nhở mình đừng theo phản xạ mà chạy đến phía Cố Yên, kéo ghế cho cô ngồi… Thật là nô lệ quá mức…

Các bên lần lượt thuyết trình dự án của mình.

Đến lượt Cố Yên, cô cũng nói một cách trôi chảy về ưu điểm của Vi Bác trong cuộc thầu này.

Sự thật cô không hiểu lắm, nhưng may có được trí nhớ không tồi nên cô mới học thuộc lòng tốt đến như vậy. Khi nói xong, xuống ghế ngồi, Jesscica còn giơ ngón tay trỏ lên ra ý cô nói rất tốt. Cố Yên chỉ biết cười trừ, nhưng ai ngờ đằng sau nụ cười ấy là một tấm lưng ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó là phần thuyết trình của mười công ty khác, nếu xong chắc cũng phải hết ngày. Đến trưa, Dung Nham mệt mỏi đành mời mọi người dùng bữa trưa.

“Làm sao đến lượt Dung thiếu gia mời, chúng tôi mời Dung thiếu gia mới đúng chứ!”

Mấy đối tác cũng nhao nhao lên lấy lòng Dung Nham, tất nhiên anh cũng không nỡ từ chối tấm chân tình của mọi người, những vụ thầu đại loại như thế này, các bên tham gia đều có tiềm lực cả, việc chọn lựa ai trúng thầu lại do Dung Nham quyết định, nên bọn họ không nịnh bợ anh thì còn nịnh bợ ai cơ chứ?

Vào nhà hàng, các ông chủ lớn ngồi một mâm, còn trợ lý thì ngồi mâm khác. Jesscica nở nụ cười gượng gạo, khi miêu tả về Cố Yên, Cố Minh Châu có nói: “Kinh nghiệm không có, là một cô bé được nuông chiều từ nhỏ.”

Dung Nham đang cười nói với Hoàng Dịch, thấy Cố Yên đi vào liền cung kính hỏi: “Cố Tổng có muốn chọn món gì đặc biệt không?”

Mấy vị tổng kia cứ trố mắt ra nhìn.

“Tôi ăn gì cũng được.” Cố Yên thản nhiên trả lời.

Dung Nham lập tức chọn món, chủ yếu dựa theo sở thích của Cố Yên. Đến lượt đồ uống, anh lại thấy khó xử. Cố Yên không biết uống rượu, nhưng một bàn người thế này, lại toàn đàn ông, không gọi rượu thì thật khó coi, nhưng gọi rượu lên, mấy người kia mời Cố tiểu thư thì làm thế nào? Nếu lỡ uống vài chén, đại ca biết chuyện, chắc chắn sẽ lột da mình ngâm rượu luôn.

Cậu ba! Tôi hận cậu! Dung Nham lại một lần nữa thầm rủa Trần Ngộ Bạch đang yên đang lành lại đưa vợ đi du lịch phương Nam.

Nghĩ ngợi một lát, anh liền đưa tờ menu rượu cho Lý Tổng: “Hôm nay tôi không uống rượu, mang đến cho tôi ly nước ép là được, còn mọi người cứ tự nhiên.”

Cả bàn người đều nhất loạt “tự nhiên”, nhưng thực tế Dung thiếu gia mà không uống thì đố ai dám “tự nhiên”?

Thế là cả đám đàn ông lần lượt cụng nhau ly nước ép xanh xanh đỏ đỏ.

Đều là những cao thủ chốn thương trường, đương nhiên mọi người nhận ra một loạt hành động thất thố của Dung thiếu gia ngày hôm nay và nguyên do của nó thì ai ai cũng hiểu được. Gần đây đang ầm ĩ vụ tình cảm ám muội giữa Cố Phó tổng và Lương Tổng, nếu tin tức trên báo là sự thật thì vụ lần này coi như xong, chi bằng đem nó tặng cho Vi Bác cho nhanh.

Cuộc vui đang rôm rả thì một nhân vật cầm ly nước ép mời Cố Yên: “Cố Phó tổng thật là tuổi trẻ tài cao! Nghe nói cô vừa mới trở về Vi Bác làm việc phải không?”

Cố Yên cũng không kém cạnh, cô nâng ly lên chúc lại anh ta, uống một ngụm, rồi phản pháo lại ngay: “Không phải trở về mà là phụ giúp một tay, tôi cũng là người của Vi Bác cơ mà, nên giúp đỡ một tay là chuyện đương nhiên.”

“Vụ thầu lớn thế này mà Cố Tổng tin tưởng giao cho phó tổng đi thay thì cũng chứng tỏ Cố Phó tổng phải có năng lực lắm đây!” Hoàng Dịch nói chêm vào.

Cố Yên nghe tiếng hắn đã lâu, hắn ta xưa nay có quan hệ rất tốt với Lương thị, lại là đối thủ một sống một còn với Cố Minh Châu, trước khi đi, chị gái đã dặn cô phải đề phòng hắn.

Cố Yên nghiêm mặt, hỏi lại hắn: “Nói như thế, lẽ nào Hoàng Tổng là người không có năng lực sao?”

Hoàng Dịch trở tay không kịp nên chỉ biết trợn mắt há miệng. Bị người xung quanh cười nhạo khiến hắn ta càng tức tối, nhưng nghĩ lại, hắn ta đường đường là một lão làng chốn thương trường, nay lại đi so đo tính toán với một con bé miệng còn hơi sữa thì thật mất mặt, nên trong lòng ngầm ghi lại món nợ này.

Dung Nham vẫn cúi đầu ăn, thầm cười nhạo Hoàng Dịch không biết lượng sức mình… dám công khai chọc vào tổ kiến lửa của Lương Tổng, Lương Tổng mà biết thì hắn còn miệng mà ăn nữa?

Buổi chiều, mọi người lại quay lại phòng họp, Cố Yên cảm thấy mệt mỏi khi phải nghe hết bên này đến bên kia thuyết trình, toàn những thứ cô chẳng có chút hứng thú. Cuối cùng cũng kết thúc buổi họp, trời vừa sẩm tối.

Phía Hoàng Dịch lôi bằng được Dung Nham đi nhậu. Cố Yên nói Jesscica cử Lâm Viễn đi thay, còn mình xuống tầm hầm lấy xe về nhà.

Cố Yên thở dài bước vào thang máy.

Đã quá giờ tan ca nên thang máy không có một ai, bấm số tầng xong, cô tựa lưng vào tường, nhắm mắt thư giãn. Thời còn đi học, cô ghét nhất là môn toán, nay lại phải làm việc, tiếp xúc nhiều với những con số cứng nhắc khiến cô đau đầu, mệt mỏi.

Nhưng cứ bận rộn cả ngày thế này, cô lại cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa. Trước đây, khi còn ở bên Lương Phi Phàm, cả ngày nhàn rỗi khiến cô thấy thời gian như ngừng lại. Nhưng giờ, từng phút từng giây đối với cô thật ý nghĩa. Đang mải suy nghĩ, bỗng cô thấy kỳ lạ vì thang máy mãi không đi xuống, mà nó lại đi lên, con số trước mắt hiện lên càng lúc càng lớn, cô rất muốn đập cửa nhảy xuống. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, thang máy “ting tang” một tiếng, cửa mở ra, trước mắt cô là tầng mười chín. Lương Phi Phàm ngang nhiên bước vào.

Cố Yên thầm cười nhạo, đúng là trẻ con. Rõ ràng là có thang máy riêng… vậy mà còn bày đặt đi thang máy công cộng. Nghĩ tới thang máy riêng của anh, má cô lại đỏ ửng lên.

Lương Phi Phàm làm ra vẻ như không nhìn thấy cô, vào thang máy, anh cũng không nói câu nào, lẳng lặng bấm số xuống tầng hầm.

Không khí nặng nề bao trùm lên không gian chật hẹp. Trong thang máy im lặng đến đáng sợ.

Cố Yên nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ, từng tầng từng tầng đi xuống… Nhanh lên, nhanh lên, sắp xuống rồi…

Xuống tới tầng hầm, cửa thang máy mở ra, Lương Phi Phàm thản nhiên bước ra trước. Từ đầu đến cuối, không ai nói với ai câu nào.

Cố Yên hậm hực mở cửa xe rồi ngồi phịch xuống ghế, xe bắt đầu nổ máy thì phía trước bỗng vang lên một tiếng “rầm”.

Cố Yên hoảng hốt, tháo dây an toàn rồi xông đến phía trước.

Quả nhiên là xe của Lương Phi Phàm vừa đâm vào cột trụ, khiến từng mảnh bê tông vỡ ra, bụi bay mù mịt.

Theo bản năng, Cố Yên chạy lại, ngó đầu vào ghế lái xem người bên trong có làm sao không, thấy anh ngồi trên ghế lái, dây an toàn vẫn thắt, hai tay để trên vô lăng, bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Thấy Cố Yên, anh lại tỏ vẻ lạnh lùng, hỏi: “Có chuyện gì không?”

Cố Yên tức giận trước thái độ lạnh lùng của anh, cô đứng thẳng người lên và buông một câu còn lạnh hơn: “Không có gì!”

Lương Phi Phàm không nhìn cô mà rút điện thoại ra gọi: “Doãn Chi, tôi đang có chút việc dưới hầm để xe, cô xuống đây một lát được không?”

Cố Yên khoanh tay lại, tay trái khẽ bấm vào cánh tay phải để kiềm chế cảm xúc, trước mặt cô mà anh dám gọi tên cô gái khác một cách dịu dàng như thế sao?

“Có chuyện gì nữa sao?” Lương Phi Phàm xuống xe, hầm hầm hỏi.

Cố Yên lắc đầu.

“Thế cô còn đứng đây làm gì?” Ngữ khí của anh gay gắt hơn.

Cố Yên chỉ chờ anh nói câu đó, lúc này cô mới giương mắt nhìn anh, cười nhạt: “Lương tiên sinh, xe của ngài chắn đường tôi đi, thử hỏi làm sao tôi lái xe ra ngoài được?” Nói xong, cô hất mái tóc ra sau lưng, bước đi không thèm nhìn lại.

Trần Doãn Chi cùng hai người khác nhanh chóng xuốn hầm xe kéo barrier lên để xe Cố Yên có thể đi ra ngoài được.

Trần Doãn Chi đứng trước gương mặt đanh như thép của Lương Phi Phàm nói điều gì đó, bỗng thấy Cố Yên đang ngồi trên xe, cô ta nở nụ cười rồi đi đến như muốn chào hỏi một tiếng.

Cố Yên giả vờ không nhìn thấy, đạp ga, phóng đi mất.

Về đến nhà đã thấy Cố Minh Châu mệt mỏi tựa vào sofa, hình như cô mới đi công tác xa về.

Cố Yên lặng lẽ xách va li của chị lên phòng.

“Chị nghe nói công việc hôm nay rất thuận lợi.” Cố Minh Châu dồn nén mệt mỏi, tươi cười hỏi em gái.

Cố Yên gật đầu rồi ngồi xuống bên chị: “Chị, chị lên phòng ngủ một lát đi, cơm nước xong em sẽ gọi chị.”

Cố Minh Châu day day huyệt thái dương: “Chị ăn trên máy bay rồi, đang đợi em về rồi cùng đi đến chỗ cha đây.”

Cố Bác Vân nhìn thấy hai cô con gái cùng vào thăm mình thì cảm thấy cực kỳ vui sướng nên tự tay xuống bếp nấu cơm tối, trong đó có món canh nấu bằng cá ông vừa câu được lúc chiều.

Cố Minh Châu vẫn cảm thấy mệt nên nằm trên sofa nghỉ ngơi, còn Cố Yên lăng xăng giúp cha một tay. Về điểm này không thể phủ nhận, Cố Yên thừa hưởng được từ mẹ không chỉ dung mạo hơn người mà còn cá tính lãng mạn của một họa sĩ.

Món canh cá được bày lên, mùi thơm lan tỏa khiến Cố Minh Châu đang nằm cũng phải tới nếm thử.

Lúc này Cố Yên mới hỏi cha: “Cha, cha câu cá ở đâu vậy? Ở suối nhỏ phía trước à?”

Biết Cố Minh Châu thích ăn đầu cá nên ông đã gắp đầu cá để vào bát cho cô, rồi gắp thịt nạc ở phần lưng cá cho Cố Yên, miệng nở nụ cười mãn nguyện: “Cha câu cá ở con sông phía tây, ở đó rất nhiều cá, người quản lý khu đó nói cá tự nhiên nên ăn rất ngon, đúng là ngon thật.”

Cố Minh Châu cũng gật gù khen ngợi.

Cố Bác Vân ngừng một lát, dường như ông muốn nói điều gì đó, một lát sau ông lại lên tiếng: “Chiều qua, trong lúc đi câu cá, cha gặp một người.”

Cố Yên hơi ngước mắt nhìn cha, nghĩ lại Phương Diệc Thành từng nói, cha anh cũng đang dưỡng bệnh ở đây.

Cố Minh Châu hỏi: “Ông Phương phải không cha?”

Những người sống ở đây cô đều tìm hiểu qua. Ông Phương bị trúng gió, sống cách đây không xa.

Cố Bác Vân quan sát sắc mặt con gái, gật gật đầu. Cố Yên cũng cẩn thận nhìn sắc mặt cha. Ba người họ ngồi ăn canh cá, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, không ai nói với ai câu nào.

Ăn cơm xong, nghỉ một lát, Cố Yên và Cố Minh Châu ra về vì mai hai người phải đi làm sớm.

Cố Minh Châu thấy cha có vẻ không muốn xa hai con, nhưng thời gian không còn sớm nữa, bản thân cha cũng đang bị ốm, cũng nên nghỉ sớm.

Cô nhìn qua lịch làm việc, rồi hỏi Cố Yên: “Cuối tuần này, em định đi đâu không?”

Cố Yên lắc đầu. Tiểu Ly bị Trần Ngộ Bạch lôi đi công tác, nghe nói lần này đi khá lâu mới về. Tang Tang bận việc kinh doanh ở quán cà phê, rất ít khi tụ họp. Chỉ còn Kỷ Nam, nhưng cô ấy cả ngày cứ dính lấy Lý Nham.

“Thế chị em mình ở đây đi, vừa may còn phòng trống, ở đây không khí mát mẻ, lâu rồi chị không được nghỉ ngơi, lần này coi như là xả stress nhé!”

Cố Yên vui vẻ nhận lời. Cố Bác Vân thấy vậy, niềm vui sướng cũng thể hiện lên nét mặt.