Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 16: Hôn lễ rộn rã (1)




Hôm nay, ông trời dường như phá lệ cao hứng, mặt trời đã lên cao từ sớm, gió rét trở nên dịu dàng đến không ngờ.

Tại thôn Nạp Mộc A ngày hôm nay giống như ngày tết, rất nhiều người không ra ngoài chăn thả, hoàn thành việc nhà từ sớm, thay y bào sạch sẽ, mang quà mừng tới nhà Trát Tây tham dự hôn lễ.

Ba Trát Tây là một trong những tổng quản của lãnh chúa, nhưng hắn không hề ỷ thế hiếp người, ngược lại nhiệt tình hào phóng, thường xuyên giúp đỡ người gặp khó khăn trong thôn, bởi vậy rất được người trong thôn tôn kính. Mẹ Trát Tây trong thôn nổi tiếng là nữ nhân hiền lành, hiếu thuận với trưởng bối, yêu kính trượng phu, quý trọng nữ nhân, lo liệu đại gia đình đâu ra đấy, là kiểu mẫu mà các nữ nhân noi theo. Người trong nhà như vậy đón dâu, tự nhiên phi thường náo nhiệt.

Trát Tây a tổ ngồi trên đệm thêu trong phòng khách cùng các lão nhân trong thôn tán gẫu việc nhà. Trát Tây ba và mẹ khi thì ngồi trong phòng khách, khi thì đi ra cửa nhìn, trên mặt tràn đầy vui sướng, trong vui sướng lại ẩn chứa một tia lo lắng, khó thấy được hai người bọn họ bộ dáng đứng ngồi không yên làm cho người trong thôn thỉnh thoảng lại cười rộ lên. Nhưng mà đại đa số người trong thôn đến ăn mừng cũng không có vào trong nhà ngồi mà dâng lễ xong thì ngồi ở ngoài chờ hôn lễ bắt đầu.

Ở mảnh đất trống bên trái ngoài phòng khách có một đống lửa trại lớn, chồng đầy củi khô chưa châm lửa, trên giá đỡ có một cái đầu dê được rửa sạch sẽ. Quanh lửa trại là ba lớp bàn thấp quây thành hình tròn, trên mỗi cái bàn đều đặt trái cây chiên, bánh rượu, bánh xốp bơ các loại, còn có trà bơ vùng rượu lúa mì thanh khoa để uống. Bên phải phòng khách mấy chục thước còn có hai đống lửa, đang cháy hừng hực, bên trên treo hai nồi lớn nấu xương trâu cùng xương dê, có người phụ trách quấy đều cả hai nồi. Ở trên cái phản bên cạnh để hai chậu lúa mì thanh khoa, các khối thịt trâu dê được chặt ra, đang đợi cho vào trong nồi. Mùi thịt nồng đậm phiêu tán trong không khí, câu dẫn sự thèm ăn của mọi người.

Mọi người quây thành từng đám ba năm đến bảy tám người, hết sức phấn khởi mà tán gẫu, tán thưởng hôn lễ long trọng cùng sung túc của nhà Trát Tây, trong mắt đều toát ra vài phần hâm mộ. Tiểu hài tử thì chơi đuổi bắt xung quanh các đám người, trò chơi này được yêu thích nhất ở đây.

Đại huynh Trát Tây Thứ Nhân dắt một con ngựa trắng đã hoài thai, cùng mười mấy cái tiểu khỏa tử trong thôn từ sớm đã ra ngoài đón dâu. Tân lang Trát Tây còn lại mang đệ đệ Lãng Thố, Đức Ương, Cách Vinh, Đa Vinh cùng muội muội Cách Tang Trác Mã phụ giúp La Chu tiếp đãi người trong thôn, tùy thời chú ý tin tức bên ngoài.

La Chu sau khi làm xong một mâm trái cây chiên, lặng lẽ lùi tới một nơi vắng vẻ, dùng tay đấm đấm lên thắt lưng đau nhức. Thần thánh ơi, không phải nàng kết hôn, mà nàng lại mệt muốn chết, cũng may nàng vẫn tiến hành rèn luyện thân thể.

Nóc nhà cao nguyên là một thế giới với sắc thái vô cùng diễm lệ, nó bồi dưỡng người cao nguyên nhạy bén cùng nhiệt tình yêu thương đối với màu sắc. Đứng ở một góc phòng hướng mắt nhìn ra, bất kể là y bào chất liệu thế nào, bất kể trang sức mỗi người nhiều hay ít, nơi nơi đều chứa sự mạnh mẽ, tươi sáng phong tình của dân tộc. Một dải cờ nhiều màu sắc treo ngang qua, tung bay trong gió, tràn ngập hân hoan cùng vui sướng.

"Hắc, ta sẽ nói với mẹ, ngươi làm biếng trốn việc nha."

Đang lúc nhập thần quan sát, vai đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, nàng sợ tới mức mà "A" một tiếng, quay đầu vừa vặn đối diện khuôn mặt tươi cười của Cách Tang Trác Mã.

"Ta vừa mới làm xong một mâm trái cây chiên được không?" La Chu ánh mắt phản kháng, bĩu môi nói, mắt theo phản xạ mà dừng trên người Cách Tang Trác Mã.

Da bào trên người Cách Tang Trác Mã cũng giống như đại đa số nữ nhân dùng màu hồng, lam, lục chỉ thêu, đường viền vạt áo cùng cổ tay áo đều là lông dê trắng, trên đầu đội mũ lông thổ thêu hoa vàng. Mái tóc tinh tế xen lẫn sợi tơ nhiều màu rủ đến eo, tô điểm đá màu thông xanh, vỏ ốc cùng ngân phiến. Trên tai đeo hoa tai đá thông, trên cổ mang chuỗi vòng cổ màu đỏ, tầng thứ hai đeo một cái hộp bạc vừa lớn vừa tròn khắc hoa văn hoa sen, mặt trên được khảm mã não cùng đá thông. Vòng tay, nãi câu (một loại trang sức), dao nhỏ, đồng bạc, cùng với các phụ kiện khác, thoạt nhìn đặt biệt có ấn tượng về màu sắc cùng hình khối, cũng làm cho khoan mặt tú lệ nổi lên vài phần tao nhã.

"Hắc, hắc, ta đẹp đến mức làm cho La Chu a tỷ nhìn nhập thần sao?" Cách Tang Trác Mã kéo viền áo nhẹ xoay một vòng, đôi mắt dài lóe lên một tia đắc ý.

"Đừng trang điểm." La Chu cười nhạt, ân cần dạy bảo nói, "Một nữ nhân có đẹp hay không không phải ở bên ngoài, mà là ở tâm hồn, hiểu không?" Nói xong kéo áo choàng nâu vạn năm không thay đổi trên người. Nhập gia tùy tục, áo choàng của nàng cũng được khảm nhiều mảnh vải màu sắc khác nhau, chính là từ đầu đến chân không có trang sức gì, thoạt nhìn so với nữ nhân khác khó coi hơn.

Đây chính là tiêu biểu cho câu nối "Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh", tư tưởng ăn dấm chua, tiếc nuối thay Cách Tang Trác Mã không biết câu tục ngữ này. (Chị chỗ này tỵ quá hóa chống chế nha

Tuy rằng chỉ ở chung cùng La Chu a tỷ nửa năm, nhưng nàng thực thích nữ nhân này. Rõ ràng chỉ có một mình, nhưng không có một chút nhu nhược ỷ lại. Rõ ràng đối với mọi sự đều có chút thờ ơ, đến khi gần chấm dứt lại thể hiện nhiệt tình. Nhìn giống như lặng yên ít lời, sau khi mở máy hát lại có thể thao thao bất tuyệt mà cùng người khác tán gẫu hết buổi sáng, nói cho người ta rất nhiều điều trên giời dưới biển lại tới những đồ vật đông tây kim cổ. Nhìn giống như nhu thuận, ánh mắt lại thường xuyên toát ra lửa phẫn nộ, thậm chí sẽ mạnh mẽ vung nắm đấm. (chị thế này có tính 2 mặt không orz)

Khi La Chu a tỷ được Lãng Thố huynh mang trở về, trên người mang theo một bọc hành lý to, bên trong chứa quần áo cùng những đồ vật mà họ chưa từng thấy qua. Nàng là cái nữ nhân không xu dính túi lại vô vùng cứng cỏi, dựa vào cần cù chất phác cùng tự tin tự trọng giành được cảm tình của mọi người trong nhà. Nếu hai đại huynh nhận thức a tẩu chậm hai ngày, tin chắc rằng tân nương hôm nay sẽ là La Chu a tỷ, Lãng Thố huynh cũng sẽ là một trong các tân lang. Ai, thật sự là đáng tiếc, Lãng Thố huynh xuất sắc nhất gia đình nàng lại lựa chọn hạ thấp mà ở rể, hi vọng bọn họ sau khi thành thân sẽ sống những ngày thật hạnh phúc.

La Chu thuận theo Cách Tang Trác Mã ngón tay mà nhìn qua, Trát Tây Lãng Thố đã một cái áo bào dài tay, vạt áo cùng cổ tay áo viền lên da rái cá với hoa văn chữ thập, đầu đội mũ da cáo, tai trái đeo một cái khuyên bạc, cổ đeo dây chuyền sáp mật cùng một cái hộp bạc khắc hình voi, mặt trên tô điểm đầy tùng thạch màu lam. Bên hông đeo một thanh đao, dao đánh lửa, cái dùi, chân đi một đôi giày da màu đen. Vóc dáng ngang tàng, khuôn mặt dương cương, từ đầu tới chân đều phát ra khí thế nhanh nhẹn dũng mãnh mà oai hùng đến khó tả, nam nhân như vậy khó trách lại trở thành đối tượng ái mộ của phần đông nữ nhân.

Như cảm nhận được tầm mắt nàng, Trát Tây Lãng Thố đột nhiên nghiêng đầu nhìn hướng qua phía nàng. Khi đối diện với ánh mắt nàng, nam nhân nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, trong đôi mắt híp lại không giấu được vui mừng cùng nhu tình. Chỉ thấy hắn quay qua nói gì đó với cô nương trẻ bên cạnh, tiếp theo lại chỉ ngón tay qua bên này.

Cô nương trong trang phục xinh đẹp tuyệt trần ngẩng đầu hướng bên này nhìn lại, ánh mắt dừng trên người La Chu vài giây, vẻ mặt thất vọng cùng tiếc nuối mà ly khai Trát Tây Lãng Thố.