Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 3: Ước định trên thảo nguyên (2)




Nhưng mà sự giãy dụa của nàng với một hán tử bình nguyên dũng mãnh mà nói chính là nhỏ bé không đáng kể, Trát Tây Lãng Thố chính là xiết thật chặt cánh tay, đã dễ dàng đem nàng giam cầm chặt chẽ trong lòng.

"Lãng Thố, phóng ta xuống!" Hai mươi năm qua, ngoại trừ cha, người chưa hề cùng bất luận nam tử nào thân cận như La Chu ở trong ấm áp bá đạo ôm ấp càng thêm hoảng hốt vô thố, không khỏi thất thanh hô. Vẫn làm nàng không thể quen được chính là cỗ mùi thịt tanh quanh quẩn thân mình. Không hổ là cao nguyên khắp nơi đều là bò dê, hầu như tất cả vật sở hữu của người dân bình nguyên đều mang theo một cỗ mùi thịt tanh, không đậm thì nhạt, theo từng người. Cho dù đã muốn đến đây nửa năm, nàng cũng không có thói quen ngửi mùi này, trong sinh hoạt thường ngày nàng cũng thật cẩn thận giữ cho bản thân mình cùng nơi ở tươi mát, sạch sẽ.

"Không buông!" Trát Tây Lãng Thố thẳng thắn cự tuyệt, chăm chú nhìn nữ nhân trong ngực như tiểu dã thố (thỏ hoang) đang hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cỗ mềm mại mà ngọt ngào yêu thương.

Nửa năm trước, hắn ở trên thảo nguyên nhặt được nàng. Khi đó, tóc nàng buộc thật cao, trên người phủ nhất kiện ngoại bào đơn sơ, trên lưng đeo một bọc hành lý thật lớn, vẻ mặt lại mờ mịt cùng kinh sợ, phảng phất như một chú dê con lạc đàn. Trong nháy mắt, ánh mắt vô ý đánh trúng lòng hắn, lửa tình phút chốc hừng hực thiêu đốt. (Anh trúng sét khét lẹt rùi :X)

Nàng thân mình thon thả như linh dương khỏe mạnh, bím tóc đen như thác nước trong rừng, da thịt non mịn giống như mây đỏ che phủ trên phô mai, mi đen cong như trăng non chân trời, đôi mắt thật to trong vắt như nước hồ, chiếc mũi nho nhỏ như sơn kiều duyên dáng mỹ lệ, đôi môi hồng hồng, mượt mà, mềm mại như hoa. Nàng đích thị là tiên nữ giáng trần, rơi xuống trước mắt, kích thích tiếng lòng hắn. Chỉ cần nàng mở miệng, hắn có thể không do dự dâng hiến chính sinh mệnh mình. (Nghe anh mô tả chị mà ta chỉ muốn đi du lịch sinh thái thôi J)

Hắn hướng nàng cầu ái, nàng lại cự tuyệt hắn, tâm hắn vừa cay đắng vừa buồn thương. Nhưng Bác Ba hán tử cũng không phải dễ buông tha, làm kẻ hèn nhát tùy tiện trốn chạy. Hắn không chút nản lòng mà một lần lại một lần cầu ái, một lần lại một lần bị khước từ. Nhờ thiên thần chiếu cố, cuối cùng hôm nay, tiên nữ của hắn mềm hóa thái độ, làm hắn thấy được ánh bình minh rực rỡ. Là một cái thợ săn cùng người chăn nuôi ưu tú, hắn làm sao có thể uổng phí mất một cơ hội tốt như vậy?

"Buông ta ra!" Trên mặt La Chu vọt lên một mảnh mây đỏ nóng bỏng, ánh mắt hoàn toàn không dám đối mặt Trát Tây Lãng Thố. Nima, ánh mắt của nam nhân kém nàng một tuổi này quá nóng bỏng, giống như muốn đem sinh mệnh của nàng nướng lên. Lẽ nào hắn. . . . . .Hắn đối với nàng sản sinh một tình yêu nóng bỏng như lửa? Thân mình sợ hãi run lên, không được, nàng chir cần hai người không chán ghét lẫn nhau, quây quần sống là được, không cần loại tình yêu có thể đem người hòa tan này.

Trát Tây Lãng Thố nghe vậy đem nữ tử trong ngực ôm lại càng thêm chặt. Trời chiều, ánh tà dương chiếu rọi lên làm khuôn mặt non mịn của nữ tử đỏ rực lên, đem lông tơ nhuộm thành một phiến kim sắc, càng chọc người yêu thương. Hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy bối rối của nàng lên, bức nàng không thể tránh né chính mình, nghiêm túc nói: "La Chu, tiên nữ của ta, ta yêu nàng, nàng đã ưng thuận ta cầu ái, ta sẽ không buông nàng ra đâu."

Khẩu hồ (ý chỉ miệng lưỡi giảo hoạt)! Nàng lúc nào thì đáp ứng hắn cầu ái? Nàng vừa rồi chỉ nói ý nguyện cùng hắn một người nam nhân sinh sống, không muốn hòa các huỳnh đệ của hắn cùng nhau sinh sống, đây là uyển chuyển khước từ được không?

La Chu trực giác muốn phản bác, lời đến miệng nhưng lại ngưng ở tại đầu lưỡi, chỉ vì nàng theo cặp lửa nóng con ngươi kia thấy được một cỗ chân thành phát ra từ tận sâu trong linh hồn. Đi tới Nạp Mộc A thôn này đã nửa năm, cùng người dân trên cao nguyên cổ đại này sớm chiều chung sống, nàng thật sâu hiểu được sự chân thành mộc mạc ăn sâu trong cốt tủy của họ. Nói một sẽ không là hai, lời nói ra tuyệt đối là những gì suy nghĩ trong lòng, cùng với người hiện đại ở thế kỷ 21 khác nhau rất lớn. Lãng Thố nói yêu nàng, liền nhất định là yêu nàng. Đối mặt một lần lại một lần đưa đến trước mặt lửa nóng tâm ý, nàng chợt không có cách nào quả quyết khước từ. Chính là đối với hắn, trong lòng nàng bất quá chỉ là không chán ghét, thực sự nguyện ý cùng hắn sinh sống. . . . . . Có thể tiếp nhận tình yêu của hắn sao?

"Ta. . . . . . Ta không. . . . . . không yêu ngươi đủ. . . . . ." Nàng ngập ngừng, cũng không nghĩ lừa gạt người nam nhân nhiệt tình lại chân thành này.

"Ta không quan tâm." Trát Tây Lãng Thố mặc dù có chút toan trong lòng nhưng càng thêm vui sướng vì những lời mà nữ nhân này nói ra. Không phải chán ghét, không phải một chút cũng không yêu. Hắn tin tưởng sau khi thành thân, nàng nhất định sẽ chậm rãi yêu thượng hắn, tựa như hắn yêu nàng giống nhau.

La Chu ngẩn ra, như vậy. . . . . . Cũng tiếp nhận sao? Nàng thật sâu nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, vừa thản nhiên nói."Quê hương của ta không có tập tục cưới hỏi cộng thê, ta. . . . . . Tuy rằng yêu mến người nhà của ngươi, nhưng không muốn gả cho toàn bộ huynh đệ của ngươi. Hơn nữa. . . . . . Hơn nữa không phải hai huynh của ngươi đã muốn cùng thú một cái cô nương tốt hơn ở Sách Cách Tang thôn sao? Ngươi sao lại thú ta?" Nàng đã từng ở trên mạng nhìn qua một bức ảnh như vậy, một cái thê tử mấy cái trượng phu, ở giữa còn có một trượng phu chỉ có hai ba tuổi, thê tử địu trượng phu xuống đồng làm việc. Ở Nạp Mộc A thôn, hình ảnh như vậy cũng đã chân thực xuất hiện trước mắt, càng làm cho nàng đối với loại quan hệ vợ chồng bất thường này khó mà chấp nhận được.

"Không quan hệ!" Trát Tây Lãng Thố chưa từng thu hồi nụ cười trên mặt, thanh âm trầm thấp, hồn hậu mà ôn nhu, giống như tiếng đàn sừng trâu êm tai dễ nghe, "Ta ở rể nhà nàng là được."

La Chu sửng sốt mở lơn mắt. Ở chỗ này, nam nhân ở rể chẳng những không được một chút tài sản nào trong nhà, mà còn bị xem thường. Trát Tây Lãng Thố là tiểu khỏa tử ưu tú nhất trong một trăm dặm quanh đây, là tình nhân trong mộng của rất nhiều các cô nương trẻ tuổi, nếu hắn ở rể. . . . . . Ách, viễn cảnh u buồn.

"Cha hòa mẹ ngươi sẽ không bằng lòng." Bất luận một cái cha me yêu con cái sẽ không làm cho nhi tử của mình chịu cái loại này khuất nhục.

Trát Tây Lãng Thố nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng lóng lánh hoàn mỹ: "Không, bọn họ là cha hòa mẹ tốt nhất trên đời này, bọn họ càng vui mừng hơn khi chứng kiến ta hạnh phúc khi ôm tiên nữ của mình"

Cha mẹ từ ái thông suốt không phải không có, chỉ là ngươi có hay không vận số tốt để gặp gỡ. Giống như nàng, vận khí không tốt, gặp gỡ một đôi tình cảm dữ dội, tính cách hỏng bét rối tinh rối mù cha mẹ. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng chiếm được vị trí quan trọng ở trong mắt cha mẹ, thật không biết bọn họ vì sao muốn sinh hạ nàng? Nghĩ vậy, nàng nhịn không được sinh ra chút ghen tị với Trát Tây Lãng Thố.

"Ta nhất cùng nhị bạch (nghèo rớt mồng tơi), trừ gian phòng gạch nhà ngươi cho ta mượn trụ, tặng ta một đầu dê, hồi môn cái gì cũng không có."

"Ta ở rể cũng nhất cùng nhị bạch, ngay cả dê một con cũng không có." Trát Tây Lãng Thố nhún nhún vai, thờ ơ như không, "Bất quá ta là thợ săn giỏi, cuộc sống chúng ta sau này nhất định sẽ chậm rãi tốt lên." Nói xong, hắn lại giảo hoạt cười, "La Chu, ngươi đã hai mươi tuổi, cho dù là tiên nữ cũng mau đến tuổi không ai muốn, nên hảo hảo nắm lấy ta mới đúng."

Khẩu hồ, ta mới mãn tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, đại học năm hai, đang tuổi thanh xuân có được hay không? La Chu tức giận mà lườm hắn một cái, tâm thấp thỏm không yên cũng dần dần ổn định xuống. Đúng vậy a, kỳ thực nàng cũng đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi, nên kết hôn đi thôi. Khi kết hôn, nàng chân chính là một phần của thế giới này, không còn cô đơn lẻ loi một mình. Lãng Thố yêu nàng, nàng đối Lãng Thố rất quen thuộc, nàng nếu đã không hy vọng vào tình yêu xa vời, như vậy cùng một người của chính mình kết hợp hẳn là sẽ không giống như cha mẹ đi? Thân thể cứng ngắc dần mềm mại xuống, nàng chợt cười khe khẽ nói: "Ta sau này sẽ bị các cô nương trẻ dùng nước bọt mà làm chết đuối mất."

Trát Tây Lãng Thố ngẩn người, khuôn mặt dương cương anh khí thình lình phụt ra sáng lạng như ánh sáng mặt trời buổi bình minh. Kiện cánh tay vừa nhấc, ở trên lưng ngựa đem La Chu từ trong lòng nâng cao lên, vui vẻ hô to lên: "Tiên nữ của ta đáp ứng lời cầu ái của ta! Tiên nữ của ta đáp ứng lời cầu ái của ta!" Tiếng la trầm mạnh lảnh lót vang vọng khắp trên thảo nguyên, truyền ra rất xa rất xa.