Nộ Xà Triền Quân

Chương 32




“Ngươi hôm nay đã cười với ta, thật hiếm thấy.” Con mồi trong lòng bàn tay, tâm trạng cũng tốt hơn.

Trước ngực hắn hai điểm màu nâu nổi lên tựa như quả nho vừa mới chín, dưới ánh mắt của y dần dần chín mùi, bóng loáng không tả nổi.

“A. . . . . .” Quân Bất Phàm nhẹ rên thành tiếng, chỉ cảm thấy ngực ngứa ngứa nhưng không muốn tỉnh lại.

“Có cảm giác?” Ngón trỏ thon dài không ngừng xoa bóp, dùng ngón cái cùng nhau nắn lấy đè ép đầu nhũ nhạy cảm, tiểu hoàn xà cũng bởi vì y nhổ ra chuẩn bị lóe tia sáng xanh.

“Ô. . . . . .” Hắn nhíu lông mày khó chịu lắc đầu, muốn mở hé hai mắt nhưng mí mắt lại như nặng ngàn cân.

Cúi đầu xuống ngậm một quả trái cây hơi run, càn rỡ liếm láp mút lấy.

“Nóng quá. . . . . .” Hắn không tự chủ vặn vẹo thân thể, vô ý thức cọ xát thân người.

“Đương nhiên nóng, chớ quên ngươi ăn mỵ nhi của ta .” Trong mắt phượng lấp lánh khát vọng mãnh liệt, lưỡi rắn đỏ tươi câu khởi tiểu hoàn kéo ra.

Động tác từ tốn của y làm Quân Bất Phàm giống như đang nằm trong biển lửa, chỉ có thể không ngừng thở dốc.

Dùng hàm răng nhẹ cắn đầu nhũ sưng lên, hắn thở hốc vì kinh ngạc, lờ mờ cảm thấy dưới nóng hừng hực, vật giữa hai đùi dường như có phản ứng.

Đầu lưỡi lạnh băng không ngừng trêu chọc mút vú hắn, bàn tay to sung mãn chiếm hữu mỗi một tấc da thịt trên người hắn, Quân Bất Phàm như bị ngọn lửa đốt cháy để lại dấu vết, cảm thụ điên cuồng xâm lược chiếm hữu. . . . . .

Trong lúc Quân Bất Phàm còn đang hoảng hốt, bàn tay từ từ đi xuống dừng lại giữa hai chân, nắm lấy nguồn gốc dục vọng.

“Hoàng thượng!” Hét một tiếng, Quân Bất Phàm mở hé hai mắt, nhìn rõ người trước mắt là hoàng thượng.

“Còn nóng sao?” Không muốn nhanh để lộ, lập tức biến trở lại hình dạng hoàng thượng .

Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, kết thúc nhanh quá sẽ không còn thú vị, với lại y rất thích dáng vẻ Quân Bất Phàm không phòng bị, so với còn trong sơn động còn thú vị hơn nhiều.

“Hoàng thượng, mời rời khỏi thần.” Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ.

Hắn bò lên long sàn lúc nào, sao lại không nhớ nổi?

Cẩn thận hồi tưởng, trong đầu trống rỗng chuyện gì cũng không nhớ nỗi. . . . . .

Chết rồi, hắn lại chạy đến long sàng còn làm chuyện không ra thể thống với hoàng thượng, bảo hắn còn mặt mũi gì đối mặt với liệt tổ liệt tông Quân gia !

“Quân ái khanh, vừa rồi không phải nói ngươi rất nóng muốn trẫm giúp ngươi giải nhiệt, ngươi sao lại trở mặt vô tình.” Trên tay động tác một khắc cũng không dừng lại, thậm chí càng thêm càn rỡ cầm hạ thân hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.

Thì ra trêu hắn , hắn sẽ lộ ra vẻ mặt khó xử, lực tay tăng thêm độ mạnh yếu lập tức nghe Quân Bất Phàm thấp giọng rên rỉ.

“Ô. . . . . .”

“Quân ái khanh ở đây cũng chảy mồ hôi à.” Thấm dịch thể trong suốt ở linh khẩu, đưa đến trước mặt Quân Bất Phàm, xấu xa cười gian.

“Thần. . . . . . Thần tuyệt không nóng, thần có việc gấp xin cáo lui trước.” Cứ thấy hoàng thượng như loài thú hung mảnh, hắn cắn răng đẩy ra, xoay người bỏ chạy.

Dục vọng cứ quấn quít nếu còn ở trong hoàng cung, hắn lo lắng sẽ gặp chuyện không may, bình thường hắn tự chủ rất tốt hôm nay lại đột nhiên khống chế không được mình, thật quái lạ.

Hơn nữa hắn lần này vào cung, tổng cảm thấy hoàng thượng giống như biết thành người khác, một người mà hắn hoàn toàn không nhận ra.

Hắn hối hận chưa tấu rõ đã mạo muội tiến cung, chọc trúng phiền toái lớn. . . . . .

“Quân ái khanh, ngươi muốn đi trẫm sẽ không cản ngươi, trẫm ngày mai liền đem song thân ngươi . . . . . .” Không ngăn cản hắn, y dù bận vẫn ung dung tựa vào trên long sàng.

“Thần. . . . . . Thần không đi.” Quân Bất Phàm trừng lớn hai mắt, thân hình cứng ngắc, một chân bước xuống long sàng, một …chân khác còn ở trên giường, lại không dám di chuyển một chút.

“Thế nào không đi?” Xấu tính ngắt lên mông hắn, tiến đến gần bên tai hắn hỏi.

Muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay y đúng là nằm mơ, sở dĩ cùng hắn chơi trò chơi này chỉ vì nhất thời hưng khởi, muốn nhìn nụ cười khác của hắn, không nghĩ càng chơi càng nghiện không muốn dễ dàng buông tha.

“Hoàng thượng đừng làm khó song thân thần, thần chuyện gì cũng đồng ý.”Nói xong, trong lòng căm giận bất bình nhưng không dám phát tiết ra ngoài.