Nói Anh Yêu Em Lần Nữa Được Không

Chương 3




Sáng thứ 2. Nó dậy sớm chuẩn bị đi học. Send một tin nhắn cho hắn:" Em đi học, anh cũng dậy sớm đi nhá. Yêu anh mỗi ngày! "

Không rep.

Nó chưng hửng:"Chưa ngủ dậy hay là máy hết tiền nhỉ". Chuông báo hiệu vang lên, Nó lật đật chạy vào lớp tiếp tục cái "sự nghiệp học hành".

11h45. Lại nhắn tin cho hắn:" Dậy chưa? Lên trường đón em".

Vẫn không rep. Nó cau có bấm nút gọi "Chồng bé nhỏ".

Nhạc chờ liên hồi…

"Đón lấy những thứ bên em

Đừng đặt gì vào nơi anh

Nếu lúc chấm dứt khiến em, khiến em buồn

Thì anh đâu có vui hơn, bởi vì anh không muốn

Là em, sẽ mãi đi theo nơi không có ngọt ngào

So I"m your HeartBreaker!

You love ur HeartBreaker!

Please, please don"t love me…"

- A lô!

- Anh đang làm cái quái gì thế? Sao không rep?

- Máy anh hết tiền. Anh đang bận. Chở mẹ đi siêu thị sắm đồ Noel.

- Sớm thế?

- Ừ. Tính mẹ chu đáo.

- Thế thôi vậy.

Nó tắt máy. Mắt thoáng chút buồn. Chợt nó giật mình.

- Linh!

Nó quay lại, reo lên:

- Ah! Anh Hiếu!

Đúng là đang buồn ngủ gặp ngay chiếu manh! Nó vẫy vẫy:

- Cho em về nhờ với!

Anh vui vẻ nhận lời. Đấy chẳng phải lí do để hôm nào anh cũng "lảng vảng" quanh trường nó hay sao? Con đường dài như ngắn lại. Nó lẩm bẩm lời bài hát gì đó anh nghe không rõ. Bỗng anh đùa:

- Trời lạnh như này ra đường nhìn người ta ôm nhau ấm áp thích thế…Mình thì làm xe ôm không công mới khổ chứ…

Nó cốc đầu anh một cái rõ đau:

- Đâu? Ai ôm nhau. Điêu!

Anh chỉ:

- Kia kìa, đấy, kia nữa…

Nó đưa mắt theo tay anh:

- Đâu?

Ngay bên kia đường, ngược chiều với nó và anh, một đôi nam nữ ôm eo nhau tình tứ, nói cười vui vẻ. Chàng trai tóc màu khói với nụ cười răng khểnh và con Air màu đồng quen thuộc. Nó khựng lại, mở to mắt nhìn, vài giây sau nó bám chặt vai anh, lấp bắp:

- Anh ơi…Phong…!

Nó vội vã rút điện thoại và bấm số. Nó không tin vào mắt mình…

- Ơi?

- Anh đang ở đâu thế?

- Siêu thị.

- Với ai?

- Ừm…Mẹ.

Hắn trả lời rất nhanh và nhỏ đủ để nó nghe thấy. Nó cắn môi, nước mắt trào ra:

- Mẹ anh tóc vàng xoăn tít và mặc đồng phục trường Bình Minh hả?

Hắn ngơ ngác nhìn quanh. Bàng hoàng, sửng sốt. Nó gạt nước mắt, nói với anh bằng một giọng bình thản nhất có thể:

- Cho em về…!

Những ngày sau đó là một chuỗi ngày u ám. Nó không khóc, nhưng như người mất hồn. Nó tưởng chừng trái tim không thể nào nát hơn được nữa. Hằng đêm vẫn online, vẫn thổn thức, vẫn nghẹn ngào, chỉ một mình anh biết. Nó không có bạn mà. Anh xót xa:

- Anh làm gì để em đừng buồn nữa bây giờ?

Nó chua chát:

- Giờ chẳng ai vá được trái tim em nữa đâu. Nó tả tơi quá rồi…

Nó type 100 cái icon " ". Hiếu cố pha trò:

- Ta là Bụt đây…! Vì sao con khóc?

Linh bật cười trong nước mắt:

- Bụt ơi…!



"Cất trái tim vào trong ngăn đá". Nó như một bông hoa thiếu nắng. Rũ rượi… Nó tự mua khăn len, tự mua mũ len, mua cả găng tay thật ấm. Nó tự nhủ sẽ 1 mình vượt qua cái giá lạnh mùa đông này, không cần ai cả! Đôi lúc nhớ hắn đến điên đảo. Nhớ những kỉ niệm, những lúc hai đứa nghịch ngợm quậy phá, lúc được nép vào hắn yên bình…Càng nhớ lại càng yêu, càng yêu thì càng hận. Đã hơn 3 tháng kể từ ngày hôm đó. Hắn cũng lặng lẽ rời xa nó, không một câu ngụy biện, không một lời giải thích. Chỉ một tin nhắn lúc 0h ngày 21/12:"Anh xin lỗi. Anh tệ lắm!"…

Thấm thoắt đã đến Valentine, ngày cho những người yêu nhau, còn những người cô đơn như nó, thì, hoặc rủ một lũ "độc thân vui vẻ" la cà, tự mua chocolate tặng nhau an ủi, hoặc nằm nhà với giống khăn giấy tung tóe xung quanh. Bố mẹ nó rủ nhau đi xem phim, vẫn còn mặn nồng lắm! Con mèo béo hình như cũng chạy đi tìm "tình yêu" của nó rồi thì phải. Một mình nó trong căn nhà lạnh lẽo. Ngoài trời gió buốt, lại còn mưa lun phun. Nó tự hỏi không biết giờ này hắn đang làm gì…Có phải đang vui vẻ hạnh phúc bên cô bạn tóc vàng ấy không, hay một đứa con gái khác? Liệu có thoáng nhớ đến nó? Một chút thôi…? Nó ngồi thu lu trên giường, mười ngón tay đan chặt vào nhau…Tủi thân!

Điện thoại rung. Màn hình nhấp nháy. Là anh.

- Dạ..

- Em có ở nhà không?

- Em có…

- Xuống dưới anh bảo chút…

- Thôi…

- Thôi cái gì mà thôi. Xuống đi.

Nó nhìn ra cửa sổ. Anh đang đứng dưới đó, chờ đợi…

- Em không muốn gặp ai hôm nay cả.

- Xin em đấy…Không thì anh cứ đứng đây đến mai luôn.

- Kệ anh!

Nó lạnh lùng dập máy. Nó không muốn ai nhìn thấy bộ dạng nó lúc này. Tiêu điều và thê thảm! Anh vẫn đứng đó như thi gan với nó.

10 phút, 20 phút, 45 phút, rồi 1 tiếng…

Nó thấy anh đang run lên vì lạnh. Vừa thương vừa tức "Đã bảo về đi cơ mà"…

1 tiếng 15 phút, 1 tiếng 20 phút…

Gió cứ thổi và mưa bắt đầu năng hạt, ướt đẫm cả khoảng sân trước nhà. Anh vẫn đứng đó…Anh cố xoa xoa 2 bàn tay để giữ ấm, cố hứng chịu những làn nước lạnh buốt đang dần xâm nhập cơ thể mình. Có tiếng bước chân làm anh giật mình quay lại. Nó giơ cao chiếc ô cầu vồng che cho anh, ái ngại:

- Em đã bảo anh về đi mà…

Anh mỉm cười, run rẩy đưa cho nó hộp quà thắt nơ hồng xinh xắn đã ướt nhẹp:

- Tặng em. Valentine ấm áp…!

Nó bật khóc. Nước mắt nhòe nhoẹt, rồi bỗng vỡ òa nức nở. Anh bối rối, chợt nắm lấy bàn tay nó vỗ về. Nó thổn thức:

- Giá mà anh lẻo mép hơn 1 chút, giá mà anh đểu giả hơn 1 chút, giá mà anh khốn nạn hơn 1 chút, giá mà anh lả lơi hơn một chút, giá mà anh đừng quá chân thành, giá mà anh không yêu em nhiều như thế...Có khi em đã nhận lời anh từ 3 tháng trước…

Nước mắt mặn chát trên môi…

- Anh à…

- Ơi…?

- Nói "Anh yêu em" lần nữa, được không?

- Nhưng…em…

Nó cười toe:

- Nói đi…để người ta còn "ừ"…