Nơi Cuối Con Đường

Chương 27: Thuốc độc




Khi đồng hồ báo thức của Lâm Nặc reo vang thì trời cũng vừa hửng sáng. May mà giờ đã là mùa hè bằng không chưa đến sáu giờ sáng phải dậy vội vã lên máy bay, quả là một việc rất khổ sở.

Khi ra khỏi nhà, cánh của phòng Hứa Diệu Thanh vẫn khép chặt, rõ ràng là cô ấy vẫn đang chìm trong giấc mộng. Taxi đúng giờ đỗ dưới nhà, Lâm Nặc chụp lấy chiếc va li đơn giản cùng lát bánh mì chuẩn bị từ tối hôm trước vội vã chạy xuống.

Thời điểm này, cả thành phố như vừa thức giấc, so với sự hối hả nhộn nhịp ban ngày, họa hoằn lắm mới có được chút yên tĩnh, thật khác nhau. Màn sương mỏng bao phủ ngoài cửa xe tan đi rất nhanh dưới ánh nắng, hơi nóng dần bốc lên.

Ngồi trong xe, phong cảnh ven đường nhanh chóng lui dần về phía sau. Mùa hè ở thành phố C đều ngập tràn sắc xanh, tràn trề sức sống.

Giao thông thông suốt, hơn nửa giờ đồng hồ là đến sân bay, Lâm Nặc rút điện thoại ra xem giờ, vẫn còn sớm, cô liền đến bên quầy bán cà phê chọn một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.

Gần đây vì sinh hoạt thất thường, da mặt cô xuất hiện những vùng da khô sẫm màu nhưng khi tách cà phê Blue Mountain [1] được dọn lên, cô vẫn rất hài lòng nhâm nhi.

[1] Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộc Jamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.

Âm thanh nhắc nhở dịu dàng du dương lặp đi lặp lại trong đại sảnh, trên màn hình điện tử cực đại chạy từng hàng chữ rõ rệt.

Mãi đến lúc soát vé kiểm tra hành lý, cô mới thanh toán tiền rồi đứng dậy. Hành lý gọn nhẹ chẳng cần dùng đến xe đẩy nhưng vừa đi được vài bước thì cô nghe thấy tiếng có người gọi mình.

Lâm Nặc ngạc nhiên, chẳng ngờ lúc này ở sân bay cũng chạm mặt người quen, đến khi ngoái đầu lại đưa mắt nhìn người đứng phía xa kia, bất giác cô ngẩn người.

Diệp Hi Ương diện chiếc váy trắng muốt, trang điểm tựa thiếu nữ đôi mươi, gương mặt sắc sảo nở nụ cười dịu nhẹ, dường như bọn họ chỉ vừa chia tay nhau ngày hôm qua, khoảng thời gian hai năm vốn dĩ chưa từng có.

Hành khách làm thủ tục soát vé bắt đầu xếp hàng, hai người tìm chiếc ghế ngay cạnh ngồi xuống.

Diệp Hi Ương quay sang mỉm cười: “Lâu rồi không gặp”.

Lâm Nặc nheo mắt, cũng cười: “Vâng, cô khỏe không?”. Ánh mắt dừng trên gương mặt người đối diện, từ khóe mắt đến đuôi mày, tất cả đều có thể thấy dấu vết của sự hạnh phúc. Cô thầm nghĩ, với những phụ nữ, được mọi người nâng niu, chiều chuộng như Diệp Hi Ương câu hỏi này của cô trái lại là hỏi thừa.

Chẳng đợi đối phương trả lời, cô lại hỏi: “Sao sớm thế đã ra sân bay thế này?”.

“Vừa đi tiễn một người bạn”, Diệp Hi Ương không ngần ngại nhìn cô, nói, “Hôm nay tôi bận rồi, để khi nào rỗi rãi mình hẹn nhau ra ngoài trò chuyện nhé”.

Chẳng thể khước từ, Lâm Nặc khẽ gật đầu.

Người phụ nữ trước mặt cô, yêu kiều quý phái hệt như dạo trước, thực sự khiến người ta bất ngờ chẳng kịp phòng bị. Cô cứ ngỡ mình đã hoàn toàn rời xa thế giới ấy, hóa ra đó thật sự là suy nghĩ ấu trĩ.

Thật ra cô không sợ, những chuyện trước kia chẳng phải không tốt đẹp, đôi lúc bình tâm nhớ lại, rất nhiều tình tiết hiện ra ngay trước mắt. Vậy mà khi máy bay phóng vút lên không trung, cô lại cảm thấy trái tim mình khẽ thắt lại, chỉ vì sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Hi Ương khiến cô bối rối hoang mang.

Một tuần sau, hai người hẹn gặp tại quán trà.

Lâm Nặc đến sớm gọi một ấm trà Long Tĩnh, trà vừa pha xong thì Diệp Hi Ương vội vã bước vào.

Trên thế gian này có một loại phụ nữ, dường như bất kỳ lúc nào, ở đâu họ cũng luôn hấp dẫn, quyến rũ, xung quanh chẳng khi nào thiếu những ánh nhìn kinh ngạc. Lâm Nặc nhìn cô ấy mỉm cười, tận đáy lòng cô thực sự ngưỡng mộ vẻ đẹp của Diệp Hi Ương, khi cô ấy ngồi xuống, cô mới nói: “Trà Long Tĩnh, không biết cô có thích không?”.

Diệp Hi Ương hoàn toàn chẳng để tâm, hờ hững cầm tách trà lên, nói chuyện phiếm đôi ba câu.

Hai người trò chuyện không nhiều, công việc và cuộc sống chỉ gói gọn khái quát trong vài từ, cuối cùng chủ đề vẫn xoay quanh đàn ông.

Thật ra Lâm Nặc đã sớm có sự chuẩn bị nên vừa nghe thấy tên Giang Doãn Chính, cô chẳng có biểu hiện gì nhiều, thuận miệng hỏi: “Anh ấy vẫn khỏe chứ?”.

Diệp Hi Ương ngạc nhiên, hỏi lại: “Cô không xem báo hay tạp chí ư?”.

“Rất ít”, Lâm Nặc mỉm cười, thành thật nói.

Diệp Hi Ương nheo mắt, lấy làm khó hiểu, cuối cùng nói: “Đừng trách tôi mạo muội, chẳng qua tôi thực sự thấy khó hiểu, khi đó anh ấy nâng niu cô như thế, mọi người đều nhận thấy anh ấy gần như ‘răm rắp tuân lệnh’, vì sao cuối cùng hai người vẫn chia tay chứ?”.

Lâm Nặc bỗng thấy đau đầu.

Thật ra, Diệp Hi Ương chẳng phải là người đầu tiên chất vấn về chuyện này. Lúc đầu khi họ chia tay, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, không thể ngờ được họ lại có kết cục này. Thế nhưng, một thời gian sau, dường như tất cả đều thấy thoải mái bình thường, hoặc có lẽ, trong mắt họ, Giang Doãn Chính mãi là người đàn ông khó nắm bắt. Thế nên họ nhìn cô bằng con mắt an ủi vỗ về.

Dù cho người ngoài có tò mò đến đâu đi chăng nữa nhưng khi đó Lâm Nặc chẳng hề hé môi nửa lời về lý do chia tay, tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Khi ấy cô đã rời khỏi Tập đoàn Dung Giang từ lâu, mối tình đó đã trở thành dĩ vãng, người tên Giang Doãn Chính đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Mùi hương dịu nhẹ thanh thoát trong quán trà mộc mạc trang nhã, Lâm Nặc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói, “Tôi rất yêu anh ấy”, nhưng chẳng hề nói đó là chuyện trước đây hay bây giờ.

Trò chuyện cùng một người chẳng mấy thân thiết như Diệp Hi Ương, lần đầu tiên cô thẳng thắn đến vậy, bỗng thấy thoải mái vô cùng.

Bà Lâm chọn một ngày cuối tuần để con gái đi xem mắt.

Lâm Nặc đành gọi điện cho Hứa Diệu Thanh xin lỗi: “…Tớ thực sự quên mất chuyện này, tối nay không thể đi ăn cùng cậu được, làm sao đây?”.

Cứ cách hai ngày Hứa Diệu Thanh lại làm MC trong chuyên mục phát thanh tâm lý tình cảm buổi tối, “ngày núp bóng, tối chui ra”, bình thường khi mặt trời xuống núi cô mới chịu thức dậy. Lúc này, cô đang choàng áo ngủ đi qua đi lại trong phòng khách, vốn thờ ơ, lơ đãng, khi Lâm Nặc nhắc đến chuyện đi xem mắt như nghe thấy chuyện kinh thiên động địa, mắt sáng lên: “Ở đâu? Sao cậu lại ra nông nỗi này chứ? Con gái thời đại mới mà…”.

Lâm Nặc giơ điện thoại ra xa, nửa phút sau mới áp ống nghe vào tai, có vẻ rất mất kiên nhẫn: “Mẹ tớ cũng vì nhất thời hứng lên, mà lệnh của mẹ đã ban ra không thể không phục tùng, huống hồ đối phương được mô tả là chàng trai siêu phàm, có ba đầu sáu tay, cực kỳ oai phong, tớ cũng bắt đầu tò mò rồi đây, lại có thể tô điểm thêm cho cuộc sống tẻ nhạt”.

Sự thật chứng minh rằng, anh chàng họ Vương sắp sửa xem mắt này tuy chẳng phải có ba đầu sáu tay nhưng ít ra cũng đem lại cảm giác xuất chúng. Huống hồ, người ta vốn là đại luật sư, một nghề cực kỳ dễ kiếm tiền trong mấy năm trở lại đây.

Hai người cùng ngồi xuống tán gẫu, đối phương nói: “Nghe nói cô Lâm làm công tác nhân sự tại công ty thương mại nước ngoài có phải thế không?”.

Lâm Nặc gật đầu.

Luật sự Vương lại nói: “Giám đốc nhân sự ư?”.

Lâm Nặc vẫn gật đầu kèm theo nụ cười khiêm nhường.

Đối phương không tiếc lời ca ngợi: “Một cô gái phấn đấu trong xã hội tuy là có hơi vất vả một chút nhưng nữ giới vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân, dù là về mặt kinh tế hay tình cảm cũng không nên ỷ lại vào người khác, bao gồm cả bạn trai lẫn chồng. Cô làm ở công ty nước ngoài thu nhập cũng ổn định, vả lại trông cô cũng khá mạnh mẽ, nếu như công việc của người đàn ông tương đối bận rộn, chắc cô cũng có thể thông cảm”. Trông thấy Lâm Nặc chẳng hề phản đối, anh ta lại càng hài lòng, rộng lượng nói: “Cũng đừng để một mình tôi nói như vậy chứ, cô Lâm, cô có thắc mắc gì về tôi, cứ nói”.

Nhân viên phục vụ bước đến dọn món ăn đầu tiên, Lâm Nặc cầm đũa gắp một miếng rồi ngẩng đầu hỏi: “Trước khi cưới, có cần công chứng tài sản không?”.

Có lẽ vì cô quá thẳng thắn, đối phương sững sờ, chau mày nói: “Chưa gì đã bàn đến vấn đề này, chẳng phải quá sớm sao?”.

Lâm Nặc lắc đầu: “Sao lại sớm chứ? Mọi người đều là người trưởng thành nên thực tế một chút. Tôi chỉ e anh là luật sư, ngộ nhỡ sau này ly dị, có lẽ một cắc tôi cũng chẳng lấy được”.

Buổi tối về nhà cô bị bà Lâm mắng cho một trận trong điện thoại.

“Cậu ta không tốt sao? Dù gì người ta cũng có sự nghiệp xuất sắc, cớ sao phải làm cả hai buồn bực ra về?”.

Lâm Nặc xem ti vi, hờ hững đáp: “Quá tự kiêu, khi nói chuyện còn nghiêm khắc hơn cả bố nữa. Vả lại, người gì mà đến một chút hài hước cùng khả năng ứng phó cũng chẳng có? Con còn ngỡ tài ăn nói của anh ta cũng khá cơ, thế mà bị con hỏi hai câu, chưa kịp dùng bữa xong đã bỏ chạy mất”.

“Vì bị con dọa đấy! Trước đó mẹ còn nói với người ta con là thục nữ cơ đấy”, vừa dứt lời, bà đã nghe thấy tràng cười của con gái.

Có lẽ là gần đây bà ở nhà nhàn rỗi hoặc cũng có thể là “càng bại càng hăng”. Trước kia, bà Lâm chẳng để tâm đến những chuyện này, giờ bỗng tích cực hẳn lên. Lâm gia có mối quan hệ rất rộng rãi, người giới thiệu thường xuyên gửi thông tin đối tượng, đủ mọi ngành nghề, toàn là những người giỏi giang.

Lúc này Lâm Nặc mới sực tỉnh, vì luật sư Vương kia chỉ là bắt đầu hành trình đau khổ mà thôi. Cô thoái thác với đủ mọi lý do, khi thực sự chẳng thể từ chối được thì mang tâm trạng đùa bỡn đến gặp đối phương.

Thật ra cũng chẳng phải đối tượng kém cỏi gì.

Lâm Nặc hẹn hò vài lần cùng vị bác sĩ ngoại khoa ba mươi tuổi kia, cả hai đều cảm thấy đối phương rất tốt nhưng đến khi nắm tay ôm ấp thì cô lại bỏ chạy.

Vị bác sĩ họ Phương biết Lâm Nặc thích nghe nhạc giao hưởng nên đã mua vé mời cô. Buổi hòa nhạc kết thúc, trong dòng người bước ra ngoài, anh ga lăng đưa tay che chở cho cô.

Hai người dựa sát vào nhau, cô ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trên cơ thể anh, bàn tay anh khẽ khàng ôm lấy cô lướt đi trong đám đông, bước xuống bậc thềm cao mà dài.

Anh nho nhã thư sinh, tính cách hiền lành cùng kiến thức phong phú, ngón tay quen cầm dao mổ thon dài mạnh mẽ, thi thoảng anh trò chuyện đôi ba câu hài hước dí dỏm. Lâm Nặc chợt có cảm giác an lòng.

Người đàn ông như vậy, có điều gì không tốt cơ chứ?

Thế nên hai ngày sau, họ lại hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, cô đã chuẩn bị tinh thần tiếp tục mối quan hệ này.

Vậy mà, ăn cơm xong tản bộ về nhà, khi bước qua vạch sang đường bác sĩ Phương chìa tay ra, bàn tay đưa ra được nửa chừng trong tích tắc Lâm Nặc liền rụt tay lại.

Qua đến bên kia đường, hai người dừng lại, cô nhìn đôi mắt sáng long lanh của anh, nói: “Em xin lỗi”.

Bác sĩ Phương mỉm nụ cười khoan dung, anh rất có tình cảm với Lâm Nặc, dịu dàng hỏi: “Có thể nói nguyên do không?”.

Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy thực sự chẳng cần phải giấu giếm, liền lấy ví dụ: “Lúc nhỏ nhà em có nuôi một chú chó con, em rất yêu nó. Hằng ngày đi học về em đều chơi với nó rồi mới đi làm bài tập, buổi tối còn cho nó ngủ chung trong phòng mình. Thế nhưng, một lần nó mắc bệnh nặng rồi chết. Khi đó, em buồn lắm, khóc rất nhiều, tuy sau đó bố mẹ em lại mua một chú chó mới nhưng em lại chẳng có chút tình cảm gì với nó. Nói cách khác là chẳng thể nào gửi gắm nhiều tình cảm như trước đây nữa”. Nói xong, cô bỗng mỉm cười, nhíu mày: “Ví dụ không thỏa đáng cho lắm nhỉ?”.

Bác sĩ Phương gật đầu, hỏi nghiêm túc: “Vậy thì, người đó giờ đang ở đâu?”.

Lâm Nặc nói: “Anh ấy vẫn rất khỏe, chẳng có bệnh gì cả”, thậm chí còn thừa phong độ nữa, cô nghĩ.

“Thế nhưng, sau anh ấy, e rằng em chẳng thể nào yêu được ai khác nữa”.

Cơn gió hè oi bức thổi qua, những sợi tóc mai mềm mại bị gió thổi cuốn lên, cặp mắt đen trong veo, làm nổi bật nét hồn nhiên trong sáng như con trẻ của cô.

Thế nhưng, lúc nói ra câu nói này, vẻ mặt cô khó tránh khỏi hoang mang.

Dường như mãi đến tận bây giờ cô mới biết, hóa ra sau khi đem lòng yêu Giang Doãn Chính, dù là tan hay hợp cô cũng rất khó yêu được người đàn ông khác.

Đúng như lời Hứa Tư Tư nói khi tình cảm hai người đang mặn nồng: “…Sợ rằng Giang Doãn Chính là liều thuốc độc, cho dù chia tay, sau này gặp được người khác, e là cậu sẽ chẳng còn cảm thấy gì nữa”.

Hóa ra câu nói ấy đã thành lời sấm truyền.