Nơi Cuối Con Đường

Chương 36: Cự tuyệt




Lâm Nặc đứng chết trân, lắc đầu nói: “Tớ không sao”, chỉ thấy choáng váng, dưới chân là lớp cát mềm mịn, giẫm lên cảm thấy bồng bềnh.

Hai chị em Hứa Tư Tư vẫn chẳng an lòng, kẻ bên trái, người bên phải giữ chặt lấy cô, xem chừng muốn dìu cô về phòng. Cô mỉm cười gượng gạo, rút tay xoa đầu nói: “Các cậu về trước đi, tớ muốn ở đây hóng gió”.

Hứa Tư Tư nói trước: “Không được! Uống nhiều quá rồi, còn không mau về phòng ngủ đi!”.

Hứa Diệu Thanh tiếp lời: “Sẽ bị cảm đấy. Xem tay cậu kìa, lạnh thế kia rồi!”.

Lâm Nặc thở dài, có lẽ vì uống bia, lỗ chân lông đều giãn ra, cả người lạnh run nhưng đứng ngay bãi biển thế này, hơi men tan đi khá nhiều. Vì vậy mà cô không muốn quay về phòng, huống hồ cô cũng không ngủ được. Cuối cùng bất đắc dĩ vung tay xoay người hai vòng ra ý mình chẳng hề hấn gì, dù thế nào cô cũng muốn hai người bạn mình về trước.

“Có gì thì gọi điện nhé”, đi một đoạn khá xa, Hứa Tư Tư quay đầu lại ra dấu bằng tay.

Cô mỉm cười vẫy tay, “Biết rồi”, giọng không lớn lắm, vì cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, bạn vừa rời đi mà dường như đến cả cười cũng trở nên khó khăn.

Mãi đến khi bóng bọn họ khuất sau hàng cây thấp, xác định họ đã rời đi khá xa, Lâm Nặc mới chậm rãi ngồi xổm xuống.

Đối diện khách sạn, ánh đèn của khu nghỉ mát sáng choang, cô nheo mắt ngẩng lên nhìn sang, các cửa sổ lần lượt sáng đèn, trong số đó cánh cửa nào là phòng anh?

Hay là của hai người họ?

Cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cảm giác đau đớn giày vò lại trở về, vấn vít trong ngực, hóa ra men rượu chẳng thể làm tê liệt mọi thứ.

Bầu trời đen thăm thẳm, chỉ có ánh sao sáng, sau lưng là biển cả mênh mông sâu thẳm, trong đêm khuya cô cảm thấy hơi sợ hãi, dường như trời và đất nối liền vô cùng vô tận chẳng thấy bến bờ, màn đêm như nuốt trọn lấy tất cả. Cô vùi mặt giữa hai cánh tay, chợt cảm thấy biển trời bao la nhưng lại chẳng có chỗ cho cô nương tựa.

Chẳng biết cô đã ngồi như vậy trong bao lâu, khi đứng dậy chân tê nhức, cô chẳng kịp đề phòng, ngã phịch xuống. May mà phía dưới là bãi cát, đầu gối khẽ khuỵu xuống, chẳng cảm thấy đau.

Một giọng nói bỗng vang lên sau lưng: ‘‘Cô cũng chưa đi ngủ sao? ’’.

Lâm Nặc quay đầu lại, thấy một gương mặt xa lạ, đang cầm túi xách, xem chừng khá nặng.

“Vừa rồi uống rất nhiều phải không?”, người ấy mỉm cười, má bên phải để lộ núm đồng tiền thật sâu, trông vô cùng đáng yêu, rõ ràng anh ta biết cô vì vậy mới hỏi cô thế.

Lâm Nặc mím môi gật gù, xoay người ngồi xuống, hỏi, “Anh là người bên nào? Đài truyền hình? Hay là Dung Giang?”, rồi lại nhìn chiếc túi ni lông nói tiếp, “Bên trong túi là bia à?”.

“Xây dựng Dung Giang”, người ấy vẫy tay, nhướn mày: “Sao thế, cô còn uống được ư?”.

Thực sự không thể uống tiếp nhưng đêm nay cô chỉ muốn buông thả một lần, thế là vỗ vào chỗ ngồi ngay cạnh nói: "Tôi mời anh ngồi, anh mời tôi uống bia, thế nào?".

Anh ta bật cười liền ngồi xuống chuyển lon bia sang nói: "Đây".

Hai người xa lạ, đến cả tên của đối phương vẫn chưa biết, cứ thế ngồi bên nhau trên bãi biển, chẳng ai nói gì, trước mặt là đêm đen tĩnh lặng.

Diện mạo người con trai đó chẳng mấy điển trai nhưng tư thế uống rượu lại đẹp mắt hiếm thấy, cử chỉ phóng khoáng, cởi mở. Lâm Nặc khẽ nghiêng đầu nhìn anh ta, chẳng ngờ trong đêm tối vẫn còn người bầu bạn cùng cô.

“Cô vì chuyện vui hay buồn?”, anh ta hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm.

Cô giật mình, đầu choáng váng dữ dội, lắp bắp nói: "Buồn, còn anh?".

Nào ngờ anh ta mỉm cười quay sang nói với giọng nửa đùa nửa thật, "Tôi là con sâu rượu", rồi đưa tay ra giật lon bia của cô.

"Gì thế?", cô vội nghiêng người né, phát hiện ra động tác của mình đã trở nên chậm chạp.

"Cô cứ uống thế này không tốt cho sức khỏe đâu!"

Cô chau mày, bỗng bật cười khanh khách, "Anh không những là con sâu rượu mà còn là con quỷ hẹp hòi!", dáng vẻ như những cô gái đang biểu thị sự bất mãn.

"Cô say rồi", anh ta dở khóc dở cười, rụt tay lại.

Lâm Nặc cũng cảm thấy mình đã say thực sự, mọi thứ trước mắt cô chao đảo dữ dội, sóng biển rì rào như vọng lại từ một nơi xa xăm, mơ hồ nào đó.

Bên tai vang lên tiếng rì rào bao trùm khắp đất trời, tư duy tuy đã ngưng trệ nhưng cô vẫn nhớ một việc, đưa tay chỉ những lon bia rỗng dưới đất, nói: "Lát nữa anh thu dọn nhé...". Cô chẳng còn chút sức lực gì nữa rồi, chỉ chực ngã nhào xuống đất.

Bãi cát mềm mịn, cô mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ, chẳng đợi người bên cạnh phản ứng, cô ngã ra sau.

Ngay lúc đó, cô nghe mơ hồ có tiếng động vang lên từ phía sau, dường như có người đang trò chuyện, thì thầm, giống như lẩm bẩm một mình, rồi lại trở nên quyết luyệt.

Một lúc lâu sau Lâm Nặc mới phản ứng lại thì ra cô bị ai đó ôm chặt lấy từ phía sau. Cô thấy đầu óc quay cuồng, cố mở to mắt mà chẳng trông rõ, chỉ biết rằng vòng tay đó vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.

Một niềm khao khát mơ hồ trào dâng từ tận đáy lòng, hai bàn tay đưa cao lên trong vô thức, cô không nhìn thấy mặt của đối phương, nhắm nghiền mắt lại, cảm thấy an lòng, đắm chìm trong hơi thở quen thuộc đó.

Cô uống bia, thân nhiệt thay đổi lại thêm hứng gió lâu như vậy, hai cánh tay lạnh toát. Giang Doãn Chính vừa chạm vào, không khỏi chau mày, nghiến răng nói: "Làm loạn lên". Anh phát hiện trông cô không tỉnh táo lắm, liền quay sang nhìn người ngồi ngay canh,

Hàn Kiếm nhìn thấy cảnh tượng này, ngẩn người ra gọi một tiếng: "Giang Tổng".

Giang Doãn Chính nhìn anh lại liếc nhìn đám lon rỗng vứt bừa bãi trên cát, chẳng nói lời nào liền bế Lâm Nặc lên.

“Giang Tổng”, Hàn Kiếm đứng dậy theo, ngần ngừ một lúc rồi hỏi, "Có cần tôi giúp gì không?".

"Không cần", Giang Doãn Chính không quay đầu lại, đi thẳng về phía ánh đèn.

Hàn Kiếm đứng ngây ra, chỉ cảm thấy động tác của Giang Doãn Chính dịu dàng đến lạ thường, hai bàn tay Lâm Nặc nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước ngực anh dường như yên tâm dưới sự che chở của anh, vì vậy thoáng chốc Hàn Kiếm đã hiểu ra.

Mãi đến khi hai người họ đi xa dần, anh uống hết số bia còn lại, thu dọn mọi thứ rồi rời đi.

Lúc lâu sau, Lâm Nặc cảm thấy cả người mình khẽ lắc lư mãi chẳng ngừng, đến mức đau đầu. Cuối cùng, không kìm được cô cúi đầu rên rỉ, miễn cưỡng tỉnh lại,

Ánh đèn rực sáng, cô khẽ nheo mắt, kiệt sức hỏi: "Anh làm gì vậy? .

"Lên cầu thang", đáp trả lại cô là thanh âm trầm bổng.

Cô rên khẽ, trong lòng càng giận dữ, thoáng nghĩ đến từ "thang máy" nhưng chẳng buồn lên tiếng, co người lại, định ngủ tiếp thì bất chợt đầu óc như bị điện giật, hình như có việc gì đó quan trọng vừa xảy ra.

Tuy các giác quan đều như chậm đi vài nhịp nhưng cuối cùng cô đã nhớ ra.

Mở to đôi mắt mơ màng, Lâm Nặc ngẩng đầu nhìn, gương mặt người đó, khuôn mặt không biểu cảm, từng đường nét cương nghị hiện ra.

"Là anh...", lúc này cô mới chợt bừng tinh, bối rối khẽ chau mày, dáng vẻ vô tội, ngữ khí mang vẻ kinh ngạc khó hiểu.

Biểu hiện như thế lại càng khiến Giang Doãn Chính không vui: "Nếu không thì em tưởng là ai?".

Anh bỗng dừng bước, tay trái buông lỏng, cả người Lâm Nặc liền rơi xuống.

Không hề có dấu hiệu báo trước, đôi bàn chân cô mềm nhũn ra như sắp ngã nhào, vội túm chặt lấy áo anh theo phản xạ. Thực ra, tay phải của Giang Doãn Chính vẫn ôm lấy cô, hai người giữ nguyên tư thế đứng kỳ lạ đó.

Dù ý thức được rằng người ôm mình là anh, Lâm Nặc vẫn chưa tỉnh hẳn, men rượu làm cho đầu óc cô hoàn toàn đình trệ. Giờ đây ôm lấy anh, hơi thở quen thuộc thoáng qua mũi đầu óc trống rỗng, trái tim cô đột nhiên đau nhói.

Thật ra lúc này cô chẳng thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ là không muốn ngẩng đầu lên, không muốn rời xa anh, dường như chỉ trong khoảnh khắc này cô mới cảm thấy yên ổn thoải mái.

"Đến rồi", anh nói trên đỉnh đầu cô.

Thật đáng ghét! Cô nghĩ. Tay lại bám chặt, lắc đầu, mặt vùi vào ngực anh, hơi thở không đều. Lát sau, cô chậm rãi quơ tay sờ soạng túi áo.

"... Hừm", sờ soạng một hồi, cô chau mày cúi đầu, nhìn quanh bốn phía, thấp giọng thì thầm: "Không có...".

Giang Doãn Chính lặng lẽ nhìn cô, biết rằng cô đang tìm gì đó nên càng khẳng định rằng cô đã say.

Cô lật túi áo ra, lại mò mẫm dưới đất, dường như rốt cuộc đã xác định được, ngước lên cười khúc khích: "Chìa khóa chẳng thấy đâu cả".

Thực ra, lúc đầu cô không mang theo, bởi lẽ túi áo nông cô sợ đánh rơi trên bãi cát, vì thế đã không mang theo

Ngẩn người ra, cô bỗng xoay người lại, giơ tay gõ cửa.

Đêm tối tĩnh lặng, dường như mọi người đều đi ngủ, cô đến cả đứng cũng còn không vững chẳng kiểm soát được sức mạnh, vì vậy mà tay vỗ trên cánh cửa gỗ rất mạnh, âm thanh vang vọng khắp hành lang vắng vẻ.

Giang Doãn Chính vội bước đến phía trước, một tay đỡ trên vai cô, tay kia giơ ra định ngăn cô lại. Nào ngờ, cô chợt ngừng lại, như nhớ ra điều gì, quay đầu khẽ nói: "... Bọn họ ngủ hết rồi". Giọng rất khẽ kèm theo nụ cười vô tội trên mặt, hàm răng trắng tinh cắn môi, hệt như đứa trẻ mắc lỗi đang sợ sệt, e dè.

Giang Doãn Chính thở dài, khẽ dùng sức kéo cô vào lòng, rồi đưa tay mở cửa.

Chốt cửa kêu tiếng "tách" một tiếng, Lâm Nặc quay đầu lại, ngẩn người trong vài giây, trong đôi mắt đen thăm thẳm đầy sự quyên rũ.

"Anh không biết em ở phòng nào", Giang Doãn Chính nói, chợt nghĩ thực ra trong tình huống này vốn dĩ chẳng cẩn thiết phải giải thích với cô.

Quả nhiên Lâm Nặc không ý kiến, thuận theo anh, liêu xiêu bước vào trong.

Đây là phòng đôi, Lâm Nặc bước vài bước chợt phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

Rõ ràng tư duy trì trệ nhưng vẫn cảm nhận được không khí xa lạ, thế là cô ngẩng lên hỏi: "Đây là đâu?".

"Phòng của anh."

Cô chợt dừng lại, ngẩn người: "Phòng của anh?".

"Đúng thế", Giang Doãn Chính nghĩ, cái tên Hàn Kiếm thật đáng tội chết! Biết rõ là cô đã say, vậy mà còn để cô uống tiếp!

Kỳ thực lúc này đã đi đến cửa phòng ngủ, anh chỉ muốn nhanh chóng đặt cô lên giường, nào ngờ vừa đi được vài bước liền thấy cô đưa tay ra nắm chặt lấy khung cửa.

Dáng vẻ không chịu đi tiếp, ra sức như vậy, cả đốt ngón tay cũng trắng bệch, như thể thề chết chứ không chịu khuất phục. Anh giận dữ hỏi: "Em sao vậy?".

"Em muốn về nhà!", cô quên mất đây là bãi biển, quên mất bọn họ đang đi nghỉ mát, chỉ nghĩ rằng, cô không thể ở trong nhà anh.

Tuy đầu óc nặng trĩu những cô vẫn nhớ rằng mình không thể ở cùng anh. .

"Tối nay không về được, em ngủ ở đây đi."

"Không muốn!"

"Lâm Nặc!"

"Không muốn!", cô lắc đầu, choáng váng đến mức chỉ muốn nôn, đành tì vào khung cửa không nhúc nhích.

Giang Doãn Chính nghiến răng, cuối cùng nói: "Đi ngủ đi!".

"Em không muốn ở lại đây...", giọng cô nhẹ nhàng mà kiên quyết, bởi lẽ dạ dày khó chịu, mắt nhắm nghiền nên cô không trông thấy anh giận đến mức mặt trắng bệch.

Cô khẽ thì thầm: "... Giang Doãn Chính, anh hãy để em đi...".

Bật đèn lên, ánh đèn trong phòng đủ độ sáng, khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi thở nặng nề sực nức mùi rượu. Thực ra Giang Doãn Chính hiểu lúc này không nên chấp nhặt cô, thế nhưng khi trông thấy đôi bàn tay vịn chặt lấy khung cửa, trái tim anh lại bị chấn động dữ dội, tựa như bị lưỡi dao sắc bén vô hình nào đó cứa vào. Sự phẫn nộ cùng một loại cảm xúc khó hiểu nào đó nhanh chóng trỗi dậy.

Rõ ràng cô đã say, cô không tỉnh táo nhưng vẫn nhớ mình phải rời xa anh!

Anh không nói gì, chỉ ra sức gỡ từng ngón tay cô ra, mặc cho cô kêu gào kháng cự anh cũng chẳng mảy may động lòng. Anh ôm cô, rảo bước đi vào phòng ngủ mặc kệ cô vùng vẫy, đặt cô lên giường. Có lẽ đệm hơi cứng, cô liền chau mày lại nhưng anh chỉ nhìn cô, sắc mặt u ám.

Cuối cùng Lâm Nặc cũng tỉnh táo đôi chút bởi cơn đau đầu.

Cô mở to mắt, chẳng rõ vì choáng váng hay vì đau cả người mụ đi, huyệt thái dương giật dữ dội, huyết quản như sắp nổ tung.

Giang Doãn Chính đứng bên giường, khóe môi mím chặt, đường nét cương nghị.

Ánh mắt cô mơ màng biết rõ anh đang tức giận nhưng lại chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, khoảnh khắc sau đó cô nghe thấy anh lạnh lùng nói: "Lâm Nặc, em nghĩ mình là gì hả?". Ngừng một lát, cơn thịnh nộ càng dâng trào, nhưng lúc này anh khẽ cười, kỳ thực nghe như tiếng hừ lạnh, anh nói: "Đừng nghĩ rằng anh không thể rời xa em được".

Cuối cùng "rầm" một tiếng cánh cửa đóng lại, rất lâu sau âm thanh vẫn còn vang vọng trong phòng, đủ thấy anh mạnh tay lên mức nào.

Lâm Nặc chấn động, đầu đau muốn vỡ ra, chẳng kịp phản ứng, cũng chẳng biết anh giận vì chuyện gì, càng chẳng hiểu anh nói gì, chỉ với lấy tấm chăn mỏng mềm mại, ấm áp, cô ôm chặt theo phản xạ, khép mắt ngủ thiếp đi.