Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 5




Nhà tạm giam của chi cục công an Văn Viên có 4 căn phòng nhỏ, mỗi bên gồm 2 phòng sát nhau. Ở giữa là một hành lang nhỏ, ngay cửa là trạm gác của cảnh sát. Quan Kiện vừa bước vào nhà tạm giam, lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ: dường như anh đang bước vào giấc mơ, bước vào ảo giác của chính mình, bước vào hành lang dài tăm tối đó.

Chỉ là, lần này, anh chính là đôi mắt thù hận và phẫn nộ trong bóng tối kia.

Thù hận và phẫn nộ, là đối với hung thủ tàn nhẫn đó, đối với bi kịch của Hoàng Thi Di.

Nếu hung thủ thật sự là mình?

Lúc Thi Thi bị sát hại, trùng hợp thay mình lại "ngất xỉu"?

Mình chính là "Gia Cát Thắng Nam" đó?

Lẽ nào mình bị mất trí?

Người đa nhân cách?

Tuy gần 2 ngày nay không hề chợp mắt, nhưng giờ nằm trên giường gỗ lạnh ngắt, Quan Kiện vẫn rất khó ngủ. Hoặc giả, mình vẫn còn đang ngủ mê, nên mới có cơn ác mộng này: người yêu chết đi, bản thân lại trở thành nghi phạm số 1, nằm trơ trọi trong nhà tạm giam này, nghe những lời nguyền rủa của kẻ bị tạm giam phòng bên.

Có khi nào đúng là mình?

Những suy nghĩ dằn vặt cứ hiện ra không ngừng ám ảnh anh: ngay cả chính anh cũng không thể chứng minh một cách lý tính sự trong sạch của mình.

Cửa đột nhiên mở ra.

Không ai muốn bị giam cầm, đặc biệt là một đứa trẻ. Tiểu Quan Kiện hầu như không do dự, bước ra khỏi căn phòng nhỏ.

Trước mặt là một hành lang dài và âm u, cũng giống như hành lang vẫn thường thấy trong thí nghiệm, một hành lang dẫn tới cái chết.

Lẽ nào, cái chết thảm khốc của Thi Thi còn chưa phải là cao trào của bi kịch?

Cậu bé quay trở lại căn phòng nhỏ. Nó thà mất đi tự do, cũng không muốn dùng khả năng "thiên phú" của mình phát hiện ra thêm bất cứ điều gì.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn bước ra khỏi căn phòng nhỏ, dường như đây là một sứ mệnh.

Sứ mệnh? Cách dùng từ thật nực cười mà cũng thật là đáng thương! Nếu như sứ mệnh của mình là không ngừng phát hiện ra những người thân thiết bên cạnh phải mất đi mạng sống, vậy mình chẳng phải là sứ giả của địa ngục, người truyền tin tốc hành của Diêm Vương sao?

Nó ngoảnh đầu lại, phía sau cũng là một khoảng đen kịt, không hề có bóng dáng của cảnh sát trực ban. Phía trước, vẫn là bóng tối vô định – không hẳn vậy, nó gần như có thể dự đoán được, phía trước sẽ xuất hiện...

Một ánh sao thấp thoáng phía xa xa, lại là đom đóm? Nó bất giác bước lại gần.

Còn nhớ, nhà tạm giam chỉ có 4 căn phòng nhỏ, chỉ có thể giam được 4 người, tại sao khi đi trên con đường này, hai bên lại có nhiều phòng, nhiều ánh mắt lạnh lùng dõi theo như vậy?

Cuối cùng cũng nhìn rõ, phía trước là một ngọn đèn treo, lần này, nó thậm chí còn nhìn rõ được kiểu dáng của chụp đèn, được làm bằng sứ trắng, nửa giống cái dĩa nửa giống cái chén. Dưới ngọn đèn, lại là cái bàn đó, trên bàn, lại là một người con gái.

Có thể khẳng định là phụ nữ không?

Quan Kiện kinh ngạc phát hiện, người trên bàn, không giống như phụ nữ.

Lại là ai nữa đây?

Ngay trong thời điểm quan trọng nhất, hình ảnh lại nhoè đi.

Tuy không thể nhận ra, nhưng Quan Kiện gần như có thể khẳng định, đây là một người rất quen thuộc với nó.

Từ lúc nào, trong tay lại xuất hiện thứ này?

Quan Kiện giơ tay lên, muốn nhìn rõ xem vật mình đang cầm trong tay, khi ánh đèn lướt qua vật đó, loé lên một quầng sáng chói mắt.

Một con dao!

Một cảm giác nghẹt thở cực độ khoá chặt lồng ngực và cổ họng, trong một thoáng Tiểu Quan Kiện cảm thấy mình không cách nào thở nổi.

*

"Chấm dứt thí nghiệm" – tiếng của giáo sư Nhậm.

Nghiên cứu sinh Phương Bình dùng 2 miếng bông gòn thấm đẫm cồn ấn vào huyệt thái dương của Quan Kiện. Quan Kiện mở mắt ra, nhưng lập tức bị ánh đèn sáng rực làm loá mắt phải nhắm lại.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào mình vẫn còn trong thí nghiệm? Đột nhiên Quan Kiện cảm thấy hy vọng. Có lẽ, nhìn thấy Thi Thi bị hại, cũng là một phần hình ảnh trong thí nghiệm thôi, mình vẫn còn trong ảo giác!

Nhưng khi Quan Kiện mở mắt ra một lần nữa, phát hiện ra Hoàng Thi Di không hề có ở bên cạnh, kế bên giáo sư Nhậm là cảnh sát Trần và một cảnh sát khác nữa, anh mới biết mình không may mắn như vậy.

"Tôi... sao tôi lại ở đây?" Quan Kiện cảm thấy mình có lý do để tức giận. Anh thậm chí còn nổi nóng với giáo sư Nhậm – người mà anh vẫn rất kính trọng, anh có cảm giác bị bán đứng.

Cảnh sát Trần nói: "Giáo sư Nhậm tìm đủ mọi cách giúp đỡ anh, chứng minh với chúng tôi là những gì anh nói, đặc biệt là những chuyện hồi nhỏ anh đã trải qua, đều là sự thật. Là tôi mời giáo sư Nhậm tới diễn 'thị phạm' cho chúng tôi xem làm sao tiến hành thí nghiệm với anh, cho nên sau khi thôi miên anh xong đã chuyển anh đến phòng thí nghiệm của giáo sư Nhậm. Tôi đã xem qua một số ghi chép về những lần thí nghiệm trước, quả thật là có nhắc đến 'hành lang tối đen' và 'thi thể nữ'. "

Quan Kiện nói: "Tôi hoàn toàn không thể xác định được người đó là phụ nữ, cũng không thể xác định được đó là một thi thể, luôn luôn nhìn không rõ. Chỉ có lúc Thi Thi bị hại, trước khi tôi ngất xỉu, mới nhìn rõ được."

"Vậy vừa nãy anh đã nhìn thấy gì?" Ánh mắt sắc bén của cảnh sát Trần không rời khỏi khuôn mặt Quan Kiện.

"Cũng giống như lần trước, chỉ có điều, lần này người đang nằm trên bàn, không phải là phụ nữ nữa, không có mái tóc dài rũ xuống.... Phải nói là rất giống một người đàn ông, nhưng tôi không biết là ai... Thậm chí tôi còn cảm thấy, có lẽ là tôi."

"Là anh? Căn cứ theo những gì anh đã trải qua mà suy ra quy luật, khi anh nhìn rõ được người nằm trên bàn, thì người đó phải chết."

"Có thể là 'đang chết'. Nếu đây là quy luật, thì cũng là một quy luật rất hoang đường." Quan Kiện không thể chấp nhận "quy luật" này.

Ánh mắt của cảnh sát Trần vẫn dán chặt vào khuôn mặt Quan Kiện: đây là một cậu bé như thế nào? Là cảnh sát điều tra có thâm niên của chi cục, ông đã từng xử lý không biết bao nhiêu là vụ án hóc búa kỳ lạ, nhưng trước giờ ông chưa từng gặp một nghi phạm nào đặc biệt như vậy – một sinh viên Y thông minh, có khả năng nhìn thấy cái chết của người khác. Ông gần như muốn thả Quan Kiện ra ngay lập tức, để cho giáo sư Nhậm có thể nghiên cứu thấu đáo đối tượng thí nghiệm "phi thường" này.

Giáo sư Nhậm cũng đã từng nói, bất kỳ người nào trong trạng thái thôi miên đều có khả năng nhìn thấy những cảnh không có thật, cũng giống như là nằm mơ vậy, không có logic gì cả, thường là những thứ nằm trong vô thức, ban ngày nghĩ nhiều thì ban đêm nằm mơ thấy thôi.

Hành lang dài tăm tối, xác chết trên bàn nhìn thấy trong thí nghiệm, nếu những hình ảnh này tồn tại trong vô thức của Quan Kiện, thì những thứ đó nói lên điều gì?

Có lẽ nó chứng tỏ là Quan Kiện đang tưởng tượng ra những cảnh khủng khiếp này, những cảnh tượng có thể xây dựng được. Nhà giải phẫu cũ của Đại học Y Giang Kinh mà Quan Kiện hiểu rõ từng ngóc ngách, trùng hợp thay lại trở thành bối cảnh của câu chuyện, Hoàng Thi Di bị giết, gần như hoàn toàn phù hợp với những cảnh "trong mơ" của anh

"Những bằng chứng giáo sư Nhậm cung cấp tuy là rất quan trọng, nhưng hoàn toàn không thể loại trừ anh ra khỏi danh sách đối tượng tình nghi. Nhưng anh phải cảm ơn chế độ bảo lãnh trong khi đợi thẩm vấn của chúng tôi. Anh đi với tôi về cục làm một số thủ tục, rồi có thể về nhà... Ba mẹ anh đang đợi anh đó. Họ đã vì anh chạy vạy khắp nơi, chịu rất nhiều nguy hiểm. Đừng tưởng là từ nay anh có thể tự do rồi, nếu vụ án có tiến triển mới, chúng tôi có thể thẩm vấn anh bất cứ lúc nào, cho nên tốt nhất là anh nên hợp tác, không được đi lại lung tung, ngoan ngoãn ở lại Giang Kinh này, hoặc là nhà anh, hoặc là ký túc xá nơi anh ở, bệnh viện trực thuộc số 1 nơi anh thực tập mà thôi."

Quan Kiện gật đầu, thật lòng hy vọng "tiến triển mới" mau chóng xuất hiện, để có thể làm sáng tỏ cái chết của Hoàng Thi Di.

Bất cứ người nào cũng đều không nên chết một cách mờ ám. Đặc biết là người bị mưu sát một cách tàn khốc như vậy.

Nhưng nếu "tiến triển mới" vẫn rơi trúng đầu mình thì sao?

Đó vẫn là thực tế mà mình phải chấp nhận.

Quan Kiện đi theo cha mẹ bước ra khỏi cửa của cục cảnh sát, từ trên đỉnh đầu đột nhiên truyền xuống mấy tiếng chim kêu "Quác... quác..." Mười mấy con quạ đen lượn vòng trên đỉnh đầu anh không chịu bay đi.