Nơi Này Em Vẫn Đợi

Chương 1: Gia đình tan vỡ (1)




Cô vẫn luôn chờ anh, đợi anh ở đó, nhưng liệu anh có nhớ không?

*****

Mùa hè năm 2016.

-“Mọi người con về rồi đây ạ!” Dương Minh Anh Tuyền hớn hở với quả bóng rổ hét lớn chào bố mẹ.

Nhưng không một ai đáp lại cô, chỉ nghe tiếng cãi nhau ầm ĩ…

-“Anh nói đi, cô ta là ai, hả? Nói cho tôi nghe!”

-“ Không liên quan đến cô!” Dương Minh Hạo- Bố cô lạnh lùng trả lời.

-“Cái gì gọi là không liên quan đến tôi? Tôi còn tưởng anh đi công tác, nghe người ta nói cũng cố tin anh. Nhưng anh lạira ngoài xã giao để bồ bịch hả?”

Mẹ cô hét toáng lên, ném bình hoa về phía Dương Minh Hạo.

-“ Như cô đã thấy, chúng tôi thật lòng yêu nhau.” Dương Minh Hạo dường như không chịu nổi.

-“ Yêu nhau? Vậy còn tôi? Còn Anh Tuyền” Mẹ cô- Bùi Ánh Tuyền ngã xuống, ôm tim gào lên.

Cô đang nghe nhầm, ai nói là cô đang nghe nhầm đi. Hai tháng nay quả là bố rất ít khi về nhà, cô hỏi bố thì bố liền cười bảo:

- “ Bố là người làm ăn đương nhiên là hay đi xã giao và công tác rồi. Con ở nhà chơi với mẹ thật ngoan, đừng làm mẹ đau lòng.”

Bố lần nào cũng nhắc nhở cô phải thương mẹ, bảo tôi không được hư làm mẹ phiền lòng. Bố sao lại có thể là người ba phải như vậy được!? Cô không tin, nhất định là có hiểu lầm, nhưng khi nghe tiếng gào khóc của mẹ thì cô không thể nào thuyết phục bản thân được nữa…

-“Mẹ, mẹ đừng như vậy… mẹ ơi” Cô không khóc, nếu cô khóc thì chắc chắn mẹ sẽ càng đau lòng.

-“Bố, bố giải thích với mẹ đi chứ. Mẹ bị huyết áp thấp, lỡ như mẹ ngất xỉu thì sao ạ.”

-“ Mai tôi sẽ gửi cô đơn ly hôn!” Dứt lời Dương Minh Hạo xách cặp và áo khoác bước ra khỏi cửa chính.

Cô không nhịn được chạy theo ôm bố cô khóc toáng lên:

-“Bố ! Tại sao… tại sao bố lại đối xử với mẹ như vậy! Mẹ con có gì không tốt? Không bằng người đàn bà kia? Bố đừng đi, ở lại với con đi bố. Bố ơi hai tháng này con chưa ăn với bố bữa cơm nào cũng chỉ gặp bố có hai lần thôi. Bố ở lại nói với mẹ, không phải là sự thật, mẹ nhất định sẽ tin bố, rồi chúng ta cùng ăn cơm, đánh cờ rồi đi ngủ. Bố đừng đi… con rất nhớ bố, bố ơi.”

Dương Minh Hạo dường như kìm nén gì đó quay lại nhìn Anh Tuyền.

-“Rồi chúng ta sẽ sống với nhau. Bố sẽ về đón con. Tối ngủ ngon nhé Tuyền!”

Dương Minh Hạo gỡ tay cô bước vào xe lái thẳng ra cổng. Khi chiếc xe khuất dạng, cô nhìn thấy mẹ cô đã ngất ở dưới sàn nhà. Lúc này nhưng nước mắt của cô mới chảy dài chạy lại ôm lấy mẹ.

-“Nhanh có ai giúp cháu không? Mẹ cháu bị ngất rồi. Nhanh gọi xe cấp cứu!”

****

-“ Mẹ tỉnh rồi! Mẹ có chỗ nào không khỏe không ạ?”

-“Đây là đâu?”

-“ Là bệnh viện ạ. Mẹ ngất được 1 ngày rồi.” Nhìn đôi môi khô và nhìn thấy tay dính kim tiêm của mẹ mà lòng cô đau nhói.

-“Mẹ uống nước đi ạ.” Bùi Ánh Tuyền đỡ lấy cốc nước của cô từ từ uống từng ngụm.

“Xoạch”

-“Chào phu nhân, Dương tổng nhờ tôi đưa cái này cho phu nhân.”

Không nghĩ ngợi gì tôi liền giật phắt đưa tập tài liệu ném lại cho trợ lí Từ.

-“ Đưa lại cho bố tôi, mẹ tôi nhất định không kí!” Dương Minh Anh Tuyền hết năm nay là 17 tuổi đương nhiên đủ thông minh để nhận ra trong đó là tập tài liệu gì.

-“ Chuyện này… là ý định của Dương tổng.”

-“ Tuyền không phải phép xin lỗi cậu. Đưa đây cho tôi.”

-“Mẹ!”

- “ Trợ lí Từ, cậu về báo cho Dương Minh Hạo, tôi sẽ kí” Mẹ cô gắng gượng nói lại với người trợ lí.

-“Vâng thưa phu nhân, tôi về trước!” Trợ lí Từ nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Giờ trong phòng chỉ còn 2 mẹ con cô.

-“ Tuyền, bố mẹ sẽ ly hôn.” Mẹ cô cố gắng bình tĩnh nhất nói với cô.

Năm xưa, khi Bùi Ánh Tuyền và Dương Minh Hạo lấy nhau, hai người cách nhau 15 tuổi, năm nay Dương Minh Hạo đã 50 tuổi, còn Bùi Ánh tuyền thì bây giờ chỉ 35 tuổi. Mẹ cô gả cho ba cô, sinh ra cô từ khi còn rất trẻ, cả tuổi thanh xuân chỉ dành trọn cho ông ấy. Bây giờ làm sao có thể không đau xót.

Cô không nói được gì chỉ chờ mẹ cô nói tiếp.

-“Tuyền, sau này con sẽ sống với bố… Có thể là cùng với mẹ mới.”

Mẹ và ba cô xuất phát điểm của cả 2 đều không phải là con nhà giàu có gì. Nhưng ba cô là người tài trí, mặc dù xuất thân bình thường nhưng bây giờ lại là tổng giám đốc của tập đoàn DT- tập đoàn kinh doanh mọi mặt đang rất phát triển lan rộng ra quốc tế. Là người thành công, cũng là người bận rộn, nên ông thường xuyên ra ngoài xã giao, liên tục công tác nước ngoài mấy ngày liền không về nhà. Nhất là hai tháng vừa qua, cô gần như chỉ gặp mặt ông có hai lần. Một lần là đầu hè, một lần là ngày hôm qua… Thật không ngờ…

-“Mẹ, con chỉ muốn cả nhà mình sống với nhau. Không được sao ạ?” Tưởng chừng đã lau khô nước mắt nhưng bây giờ lại không kìm được mà trào ra lại.

-“Tuyền, mẹ từ khi lấy bố con,không hề đi làm kiếm tiền. Đều là dùng tiền ông ấy chăm sóc con. Mẹ thật sự vô dụng… mẹ không nuôi nổi con.”

Mẹ cô ôm lấy cô.Một người mẹ, khi nói ra lời như vậy, làm sao có thể bình tĩnh cho được.

-”Thật xin lỗi là mẹ vô dụng mẹ không nên ỷ lại bố con như thế”

-“Mẹ đừng đau lòng… nếu không con cũng rất đau lòng. Con sẽ ngoan, sống với bố không làm mẹ đau lòng. Con sẽ thường xuyên tới thăm mẹ. Nhất định, mẹ cũng phải thường xuyên tới thăm con.”