Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 37




Nàng thức dậy vì con ngựa đột ngột dừng lại. Đôi mắt mở to chớp chớp khi chẳng nhìn thấy gì ngoài một bức màn trắng xóa, Caroline cảm thấy mất phương hướng trong một thoáng. Rồi nàng nhớ ra mình đang ở trên lưng ngựa, và Matt ngồi sau đang hét gì đó vào tai nàng, còn bức màn chuyển động trước mắt chính là tuyết đang bị gió thổi.

“Cái gì cơ?” Caroline hỏi, nhưng cơn gió đã át đi tiếng nàng. Cánh tay Matt siết chặt lồng ngực nàng và cái hàm lởm chởm chân râu kề sát tai nàng:

“Chúng ta không đi tiếp được nữa, phải tìm chỗ trú ẩn thôi.”

“Ở đâu?” Nhưng câu hỏi này cũng bị cuốn đi cùng với tuyết. Matt đã xuống ngựa, và Caroline cảm nhận rõ sự thiếu hụt hơi ấm và sức mạnh của anh. Gió vùi dập nàng thô bạo, quất những hạt tuyết như những mũi kim băng giá vào da mặt nàng. Lúc xuống ngựa, anh đã làm xô lệch chiếc chăn mà anh hẳn đã trùm lên người nàng để bảo vệ nàng khi ngủ. Nàng run rẩy bám vào yên ngựa, cố gắng hít thở trong cái lạnh cắt da cắt thịt. Làm thế nào mà nhiệt độ lại thay đổi đến chóng mặt như vậy được nhỉ?

Matt chìa tay về phía nàng, nàng liền trườn tới để anh nhấc nàng xuống. Thảm lá dày trải khắp thềm rừng giờ đã ngập trong lớp tuyết lấp lánh dày khoảng một phân. Tuyết vẫn đang rơi xuống từ bầu trời xám xịt, bị cơn gió gầm rít ném tứ tung vào cây và đá. Matt chỉ vào một thứ trông như một vách đá vững chãi, và mặc dù không hiểu những gì anh nói, nàng vẫn để anh dẫn mình tới chỗ đó. Con ngựa với dây cương buông thõng bị bỏ lại đằng sau.

Vì bị tuyết che phủ tầm nhìn nên nàng không thấy được chỗ hõm vào trên vách đá cho đến khi anh kéo nàng vào trong đó. Không hẳn là một cái hang, chỉ sâu không quá ba mét và có lẽ rộng khoảng hai mét rưỡi, trông nó giống như vết ngoạm của một gã khổng lồ.

Matt bước vào trong và kéo nàng theo. Thật nhẹ nhõm khi không còn bị tuyết quất vào mặt buốt nhói và gió gào rú bên tai nữa.

“Chúng ta sẽ phải ở lại đây cho đến khi nào tuyết ngừng rơi.” Matt vừa nói vừa thăm dò độ sâu của lớp lá trên mặt đất. Caroline run rẩy quay sang nhìn anh. Tuyết lấp lánh trên vành mũ anh và lấm tấm đọng trên lớp lông sẫm màu của chiếc áo choàng. Trong bóng tối lờ mờ của cái hốc, đôi mắt anh sáng lên màu xanh biếc.

“Chúng ta sẽ chết cóng mất,” nàng phản đối, nhưng anh lắc đầu.

“Em ở trong này để tránh gió, còn anh sẽ đi lấy những gì cần thiết,” Matt nói rồi quay trở ra màn tuyết trắng xóa đang quay cuồng. Rõ ràng anh muốn đi kiếm những gì họ cần để sắp xếp chỗ trú cho họ, và nàng phải giúp anh. Dĩ nhiên anh sẽ chẳng hoan nghênh đâu, nhưng lúc này anh chẳng có thời gian để trói chân nàng. Nàng bèn kéo cái chăn sát vào người hơn và đi theo anh ra ngoài trời bão tuyết.

Mặc dù con ngựa và Matt cách nàng chưa đầy bốn mét nhưng trông nó chỉ như một hình bóng nhạt nhòa. Matt thậm chí còn không thấy nàng lại gần cho đến khi nàng đã ở bên cạnh. Anh cau mày nhìn nàng, nhưng không lãng phí hơi thở của mình để nói ra những lời sẽ bị gió át đi. Thay vào đó anh mau chóng chuyển sang tay nàng đống đồ gỡ ra từ trên mình ngựa và xoay người nàng lại để nàng mang chúng vào hang. Anh đi ngay sau nàng, mang theo những cái bình, túi và bộ yên cương của con ngựa. Anh thả phịch chúng xuống thành một đống lộn xộn ngay bên trong cửa hang, chỉ cẩn thận với những cái bình, rồi đứng thẳng người dậy, đôi lông mày đọng tuyết nhíu lại cau có.

“Anh đã bảo em ở lại trong này để tránh gió, và anh thực lòng muốn thế,” Matt gay gắt nói. “Anh ăn mặc phù hợp với thời tiết này, còn em thì không, và anh sẽ lấy tất cả những gì cần thiết nhanh hơn nhiều nếu không phải lo lắng cho em. Nếu em muốn có việc gì đó để làm, thì hãy kiểm tra mấy thứ này xem chúng ta có gì. Chúng ta sẽ bị kẹt lại đây lâu đấy.

Và anh phải chuẩn bị mọi thứ nên không có thời gian để tranh cãi với em đâu.”

Nói rồi anh lại quay trở ra. Caroline nhìn theo, rồi quay lại làm những gì anh bảo. Matt nói có lý. Nàng mặc không phù hợp chút nào với thời tiết lạnh đến tê tái như thế này, và mặc dù cái chăn rất ấm áp, nhưng nó có nguy cơ bị ẩm vì những hạt tuyết đang tan chảy.

Caroline cởi nó ra giũ giũ rồi lại quấn nó quanh người. Nàng bắt đầu kiểm kê và sắp xếp lại các món đồ mà họ đã lấy từ trên mình ngựa.

Một tiếng sau, cửa hang đã được chắn bởi những cành thông mà Matt đã kéo tới và chống vào phần mái hang. Một đống cành rụng dùng làm củi được chất ngay bên trong bức tường tạm bợ này. Chỉ còn chừa lại một khoảng rộng chừng nửa mét bên phải hang để nhóm lửa sưởi ấm.

Matt quỳ gối ở đó, cẩn thận sắp xếp những cành cây lớn bé và bùi nhùi nhóm lửa. Khi anh mở khẩu súng để rắc thuốc súng lên chúng rồi tháo rời bộ phận đánh lửa để lấy đá lửa và mẩu thép đánh lửa ra, thì Caroline không cầm lòng được nữa. Nàng biết rõ anh rất sợ lửa. Nàng đã lén quan sát anh được một lúc và nhận thấy hàm anh càng lúc càng nghiến chặt, mắt anh ánh lên vẻ quyết tâm, nhưng những ngón tay anh vẫn hơi run khi chuẩn bị đánh hai vật cồng kềnh sinh lửa đó vào nhau. Nàng không thể ngậm chặt miệng vì lòng kiêu hãnh đàn ông của anh được nữa.

“Để em làm cho,” nàng vội nói, và đi tới chỗ anh. Những lời nàng thốt ra lập tức biến thành luồng hơi trắng trong không khí lạnh giá.

Matt ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt nhíu lại.

“Làm gì?”

“Nhóm lửa. Anh hãy ra ngoài xem con ngựa tội nghiệp đang thế nào đi.”

“Anh thả nó đi rồi. Sức chịu đựng của nó tốt hơn chúng ta, có khi nó còn tự tìm được đường về nhà nữa. Nhưng sao em lại đòi nhóm lửa?”

“Nhóm lửa là ‘nghề’ của em mà. Em cũng phải được trổ tài chứ.” Vừa nói nàng vừa chìa tay đón viên đá lửa và miếng thép đánh lửa.

Nhưng thay vì ngoan ngoãn đưa chúng cho nàng như Caroline dự đoán, anh đứng thẳng người dậy, cái mũ chỉ còn cách mái hang khoảng hai phân, và nhíu mày nhìn nàng.

“Em đã biết chuyện rồi phải không?” Matt hỏi, rõ ràng không vui vẻ gì trước ý nghĩ đó.

“Chắc là Mary lại bép xép rồi. James Mathieson đúng là kẻ không biết giữ mồm giữ miệng!”

Nhìn Matt mắm môi mắm lợi nhắc tên em trai, Caroline ngờ rằng nếu anh chàng James xấu tính có mặt ở đây thì chí ít anh ta cũng phải lãnh một trận đòn nên thân.

“Anh nhầm rồi,” nàng nói, và nhằm lúc anh đang xao lãng, nàng giằng lấy dụng cụ từ tay anh và quỳ xuống đánh lửa. Những tia lửa lóe lên bén vào đám bùi nhùi. Rồi nàng ghé miệng thổi, đám bùi nhùi và những cành cây xung quanh cháy bùng lên.

Khi ngọn lửa càng lúc càng lớn, Caroline cẩn thận đặt bộ phận đánh lửa của khẩu súng bên vách đá và đứng dậy. Matt đã lùi lại khoảng một thước. Má anh đỏ bừng, chẳng biết do lạnh hay do xấu hổ, và đôi mắt anh đầy cảnh giác.

Càng nói ít thì càng đỡ hớ, Caroline nghĩ. Hơi ấm bắt đầu len lỏi vào chỗ trú ẩn nhỏ bé của họ. Nàng chăm chú nhìn đống đồ ăn được xếp lại một chỗ.

“Vậy là Daniel nói?” Matt hỏi. Cái mũ hắt bóng lên mặt khiến nàng không nhìn ra nét mặt anh.

“Không.” Caroline chỉ nói vậy. Nàng cúi xuống để nhặt vài miếng thịt sấy khô giữa đống đồ ăn mà những người Corchaugs đã cho. Miệng nàng bắt đầu ứa nước miếng khi mùi thịt hun khói xộc vào lỗ mũi. Việc cần làm tiếp theo sẽ là bữa tối, nàng quyết định.

“Theo anh thì đây là thịt thỏ hay thịt nai?” nàng quay sang hỏi Matt, giơ mấy miếng thịt lên.

Trông anh có vẻ vừa suy ngẫm vừa nghiêm nghị, nhưng mắt anh lóe lên một tia thích thú trước câu hỏi của nàng.

“Có lẽ là thịt chó.”

“Chó ư!” Caroline hốt hoảng đánh rơi miếng thịt như thể nó làm nàng bị bỏng. Mặc dù nàng sẽ không bao giờ về phe Raleigh, nhưng ý nghĩ ăn thịt nó hay đồng loại của nó thật đáng ghê tởm.

“Người Da Đỏ coi món này là đặc sản.” Matt nhặt mấy miếng thịt lên và cẩn thận cất chúng trở lại chỗ cũ. “Đừng vội coi thường nó. Có thể chúng ta sẽ mừng vì có nó trước khi chúng ta về tới nhà đấy.”

“Anh nghĩ khi nào thì chúng ta mới về được nhà?” Caroline quay lại nhặt lên một cái xúc xích hun khói mập mạp mà Matt đã mang từ nhà theo. Cùng với bánh mì của người Da Đỏ và chỗ táo còn lại, họ sẽ có một bữa ăn bổ dưỡng.

“Khi nào tuyết ngừng rơi.”

Nàng nhích lại gần ngọn lửa để cắt bánh mì và thịt. Matt giơ tay nắm lấy cánh tay nàng qua lớp chăn.

Caroline ngẩng lên nhìn anh dò hỏi. Đầu nàng cao chưa tới cằm anh. Bàn tay đang nắm giữ cánh tay nàng to lớn và đủ khỏe để bẻ nàng làm đôi nếu anh có ý định làm vậy. Nhưng cái siết tay của anh thật nhẹ nhàng. Chỉ có đôi mắt là gay gắt và hình như ánh lên vẻ phòng thủ, đang nhìn nàng chằm chằm từ bên dưới vành mũ.

“Em có định nói với anh làm sao em phát hiện ra anh lại... ác cảm với lửa không, hay em định để anh suy đoán suốt đêm đấy?” Giọng anh vừa mỉa mai vừa cứng rắn, có lẽ để che giấu nỗi xấu hổ.

Caroline ngước nhìn anh, ngập ngừng rồi thở dài. “Để em làm xong đã, chỉ mất một phút thôi mà, em đói đến mức chẳng chờ lâu hơn được nữa đâu, rồi sau đó em sẽ kể hết với anh. Nhưng em nói trước là anh sẽ không thích những gì sắp được nghe đâu.”

“Chắc chắn rồi,” Matt lẩm bẩm. Khi nàng mau chóng cắt thức ăn, anh lấy chân vun lá thành một đống về phía bên phải hang và trải cái chăn đắp cho ngựa lên đó. Rồi anh nhấc một cái bình bằng đá lên và đặt nó sát gần ngọn lửa.

“Để làm ấm,” anh nói khi bắt gặp ánh mắt nàng.

“Rượu rum à?” nàng hỏi, hếch đầu về phía anh. Giọng điệu chê trách của nàng khiến anh mỉm cười.

“Ừ.”

“Em không ngờ người Thanh giáo cũng uống rượu rum đấy.”

“Người Thanh giáo cũng có nhiều thói hư tật xấu mà anh mong rằng em sẽ không biết đến, cưng ạ “

Caroline đưa thức ăn cho anh, rồi họ cùng lui về chỗ ngồi mà anh vừa xếp tạm. Họ ngả lưng vào vách đá, ăn một lúc, rồi Matt nhìn nàng.

“Nào?” anh hỏi.

Caroline ăn nốt chỗ bánh mì và xúc xích cuối cùng và nhặt một quả táo lên. Nàng cắn một miếng to, nhai nuốt xong xuôi rồi mới trả lời.

“Trong lúc anh mê sảng vì cơn sốt sau khi bị cái cây đổ vào người, anh đã có một... cơn ác mộng,” nàng miễn cưỡng nói. “Từ đó em đã đoán ra anh sợ lửa.”

Nàng chỉ nói tới đó, nhưng Matt không chịu để yên.

“Một cơn ác mộng?” anh thúc giục. “Anh đã làm gì, nói mơ à?”

Caroline định cắn một miếng nữa, nhưng anh đã giằng lấy quả táo từ tay nàng. Nàng nhìn nó thèm muốn, nhưng vừa liếc qua mặt anh, nàng đã chẳng dám nghĩ gì đến việc ăn uống nữa. Đôi mắt anh tối sầm, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Daniel đã kể với em chuyện Elizabeth phóng hỏa chuồng gia súc, và anh đã bị bỏng khi cứu chị ấy ra,” nàng nói rành rọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh. Trông Matt như thể bị giáng một đòn đau. “Anh ấy kể chuyện đó vì em đã nhóm lửa trong phòng ngủ của anh, và khi tỉnh dậy, anh đã nhìn thấy nó rồi hốt hoảng và la hét.”

Nghe đến đấy, đôi mắt Matt lóe lên, màu mắt xanh tối sầm lại như màn đêm. Hàm anh nghiến chặt, và nàng chắc chắn rằng đôi má đỏ lựng kia là do nỗi xấu hổ vì nhận ra nàng đã biết thứ mà anh cho là sự yếu đuối của mình.

“Vì vậy mà em thương hại anh, và muốn che đậy chuyện đó cho anh nên mới đòi nhóm lửa.” Giọng anh gay gắt đến nỗi Caroline muốn co rúm lại trước nỗi đau đớn mà nó cố giấu bên trong. Nàng quay hẳn người sang nhìn anh, đôi chân khoanh lại bên dưới cái chăn quấn quanh người, đôi mắt nhìn anh tha thiết.

“Không phải là em thương hại anh, Matt,” nàng nói. “Mà là em hiểu anh.”

Khi nàng thò một tay ra khỏi chăn và giơ lên theo bản năng để chạm vào vết sẹo trên mặt anh, Matt giật người lại, rồi đột ngột đứng dậy.

“Anh không muốn em ‘hiểu’,” anh nghiến răng nói, môi mím chặt.

“Matt...” nàng mở miệng, cũng bắt đầu đứng dậy, nhưng anh đã rời khỏi chỗ nàng. “Anh đi đâu thế?” nàng gọi với theo khi thấy anh định rời khỏi chỗ trú ẩn của họ. Giọng nàng cất lên lo lắng.

“Đi dạo.” Anh ngoảnh lại nhìn. “Đừng lo, Caroline, anh sẽ quay lại.”

Nói rồi anh gạt những cành cây sang một bên và bước ra ngoài trời đầy tuyết rơi.