Nơi Này Yêu Khí Rất Nặng

Chương 25: Phượng Lân Châu (3)




Edit: Preiya

Beta: Van Tuyet Nhi

Bạch Tỳ thật sự không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại, theo quy luật bình thường, phải là giết người diệt khẩu mới đúng. Kết quả chẳng những nàng còn sống, mà còn sống rất tốt, nói tới một bàn thức ăn ngon tỏa linh khí ra khắp bốn phía này, bình thường nàng chưa từng nhìn thấy; còn có cách trang trí trong phòng, còn xa hoa thoải mái hơn gian phòng của đệ tử thân truyền Bất Chu, ở trước mặt viên đạn bọc đường*, Bạch Tỳ khó giữ vững được tỉnh táo. Nghĩ tới nghĩ lui, lý do không giết nàng chỉ có một —— nàng chết thì sẽ có người đau lòng.

*Viên đạn bọc đường: ý nói sự cám dỗ bằng vật chất để lôi kéo làm cho người ta dễ sa ngã, biến chất. 

Bạch Tỳ thử mở cửa sổ ra, quả nhiên, cả căn phòng đều bao phủ bởi một kết giới, tối ngày hôm qua Vạn Kỳ Tiếu nhắc tới một cái tên "tháp Tỏa Cốt", Bạch Tỳ không phải quá quen thuộc với cái tên này. Hắc Liên của sư tôn Tiêu Diễn của nàng lấy màu đen nghiệp hỏa (ngọn lửa của tội ác) tràn đầy đất trời đại sát bốn phương, đặc điểm của tòa tháp Tỏa Cốt này lại là lúc lớn lúc nhỏ bao quát cả trời đất, một khi tiến vào trong tháp Tỏa Cốt, ngay cả chuyện sống chết cũng phải nằm trong tay chủ nhân tòa tháp. Tình hình trước mắt, hẳn là nàng còn ở trong tháp, về phần Triển Nhan, tuy mới quen nhưng vẫn luôn nhớ hắn là "Thải ca ca", trong mấy vị thiếu gia của bộ tộc Vạn Kỳ, sợ rằng người có cái tên này chính là Vạn Kỳ Thải đi.

Trong chốc lát cũng không nghĩ được biện pháp ra ngoài, không bằng ăn uống no đủ trước, dù sao cũng phải chờ, hai ngón tay Bạch Tỳ cầm một miếng điểm tâm lên, bắt đầu ăn…

——

Cùng một thời gian, Triển Nhan đang đơn phương tranh cãi kịch liệt với Vạn Kỳ Tiếu.

"Cửu đệ, từ trước đến giờ tỷ thích làm nhiều hơn nói, còn người khác nghĩ thế nào, mới xem suy nghĩ của từng người."

Triển Nhan nắm chặt hai tay đứng đối diện với Vạn Kỳ Tiếu, giống như một con gà chọi bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh chiến đấu, hận không thể dùng chân đang đào bới đất nói cho vị đối diện kia thấy mình có bao nhiêu tức giận.

Ngược lại Vạn Kỳ Tiếu, quả thật không khác với cái tên của nàng, trên mặt luôn mang theo nụ cười, giống như trêu chọc tiểu hài tử nhìn Triển Nhan: "Cửu đệ, muốn báo thù sao?"

Nàng không chút để ý mái tóc bung xõa tùy tiện: "Vậy thì tới giết tỷ đi."

Triển Nhan nghĩ thầm, nói nhảm, nếu có thể giết được thì tỷ cho rằng tỷ có thể sống đến bây giờ sao? Nhưng, nếu có thể giết, mình thật sự hạ thủ giết tỷ ấy được sao? Không đúng không đúng, cũng không phải hắn không hạ thủ được, hắn chỉ không muốn làm sát nhân lãnh huyết điên cuồng giống như Vạn Kỳ Tiếu thôi.

"Sự phẫn nộ của đệ đâu? Đừng để Bát tỷ cảm thấy đệ vẫn mang lòng dạ đàn bà như trước đây."

Tượng đất còn có ba phần chính trực, bị một kích như vậy, trong nháy mắt Triển Nhan lại giận đến cực điểm, nén đủ sức lực vung quả đấm đánh về phía Vạn Kỳ Tiếu, ở chỗ cách nàng ba mét lại khó khăn đi tới nửa bước, Triển Nhan điều động linh khí toàn thân, hét lớn một tiếng, lại tấn công về phía Vạn Kỳ Tiếu, tới chỗ còn cách một mét lại bị ép dừng lại.

"Cửu đệ, đệ còn kém quá."

Nói xong, năm ngón tay của Vạn Kỳ Tiếu nắm thành móc câu đưa ra đối diện với Triển Nhan, quả đấm của Triển Nhan bị nắm chắc ở trong tay Vạn Kỳ Tiếu, bàn tay nàng vừa chuyển, xương cốt trên tay răng rắc mấy tiếng vỡ vụn, Triển Nhan đau đến đầu đầy mồ hôi, chân sau đạp đất cứng rắn chống đỡ tiếp tục công kích, Vạn Kỳ Tiếu xem thường lắc đầu, lòng bàn tay đẩy nhẹ, thân thể Triển Nhan bay ra xa trăm mét, phịch một tiếng ngã đến bụi đất tung bay.

Vạn Kỳ Tiếu đi từng bước một về phía Triển Nhan, quay lưng về phía ánh mặt trời, sắc mặt u ám: "Cửu đệ, nói cho đệ biết một tin tốt."

Nàng nửa ngồi xuống, lại gần Triển Nhan: "Đồng bạn nhỏ của đệ đã ra rồi."

——

Bạch Tỳ có hai tin tức như muốn chia sẻ cho Thần Quân đại nhân đã một đêm không gặp, tin tức tốt là nàng lại dựa vào ăn cứu vớt chính mình; tin tức xấu là nàng chân trước bước ra khỏi phòng giam xa hoa chân sau bước vào khuê phòng của Vạn Kỳ Tiếu! Không sai, màn lụa màu hồng treo từ nóc nhà thả xuống, phô bày ra một cái giường mang hương vị nữ nhân, còn có không có chỗ nào không có từng đợt đàn hương, đệm cói rải rác trên đất đều có rất cảm giác màu hồng của thiếu nữ. Bạch Tỳ lắc lắc đầu, trong đầu nhảy ra Vạn Kỳ Tiếu cười như thần kinh và ngạo mạn khiến người ta phản cảm, tinh thần của nữ nhân này, bị phân liệt…

"Thích không? Tiểu nha đầu."

Thật là nghĩ mà chịu không được, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Vạn Kỳ Tiếu vô thanh vô tức tự nhiên xuất hiện ở trước mắt Bạch Tỳ. Vẫn quái gở trước sau như một, người nhìn thấy vẫn rợn cả tóc gáy.

"Bát tiểu thư, đã lâu không gặp." Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Bạch Tỳ học theo dáng vẻ của Vạn Kỳ Tiếu trả lời, ôm lấy một chút tâm tư khiến ngươi cũng không thể đoán được.

Vạn Kỳ Tiếu không khỏi che miệng cười duyên: "Có lẽ ngươi thú vị hơn Triển Nhan nhiều, có muốn theo ta không. Tiểu nha đầu, nói thử ngươi am hiểu cái gì, ta cũng sẽ an bài một chức vị cho ngươi."

"Hả? Am hiểu nhất chính là kể chuyện xưa." Bạch Tỳ lại cảm nhận được cảm giác vô lực khi linh khí đang bị xói mòn như ngày hôm qua, Vạn Kỳ Tiếu ngồi ở trên ghế, không nhanh không chậm uống rượu.

"Nói đi, chuyện xưa gì."

Vừa mới dứt lời, linh khí ùn ùn kéo tới, chui vào các huyệt mạch của Bạch Tỳ, nàng hiểu Vạn Kỳ Tiếu muốn ra oai phủ đầu với nàng, một khi nàng chọc cho Vạn Kỳ Tiếu không vui, Bạch Tỳ có thể giao nộp bản thân ở đây luôn.

"Từ xưa gia nghiệp truyền nam không truyền nữ, từ nhỏ Bát tiểu thư đã thông tuệ hơn nam tử, nhưng không có cơ hội thừa kế gia nghiệp, cuối cùng dùng mọi cách suy xét, dứt khoát diệt tận huynh đệ của chính mình, không ngờ người nhỏ nhất lại chạy thoát, cho nên Bát tiểu thư không khỏi thay thế hắn, cái gọi là bức họa mỹ nam trên thuyền, chẳng qua là thủ đoạn để ngươi tìm được đệ đệ sau đó nhổ cỏ tận gốc, hừ."

Đối với người như Vạn Kỳ Tiếu, giở thủ đoạn đã bị nàng liếc mắt nhìn thấu, không bằng kích thích tiến vào điểm trực tiếp, vấn đề gì đó, Bạch Tỳ nghĩ có lẽ đây mới là phương pháp công chiếm đóng tốt nhất của nàng.

Nàng đánh cuộc đúng!

"Chuyện xưa không tệ, nhưng quá giả." Vạn Kỳ Tiếu đứng dậy, trước khi đi còn bỏ lại một câu nói: "Triển Nhan ở hậu hoa viên."

Không cần nàng nói, Bạch Tỳ cũng biết chuyện xưa là giả, với thế lực một tay che trời hiện giờ của Vạn Kỳ gia, cho dù mấy vị thiếu gia kia nhảy ra từ trong quan tài cũng không phải là đối thủ của nàng, huống chi là một Triển Nhan nho nhỏ.

Vạn Kỳ Tiếu không giết chết Triển Nhan tại chỗ, thậm chí còn giữ lại nhân chứng sống Bạch Tỳ. Nguyên nhân chỉ có một: Vạn Kỳ Tiếu sợ, nàng sợ Triển Nhan đau lòng bởi vì nàng giết bằng hữu của hắn.

Nàng làm những chuyện này, mục đích cuối cùng là gì, lại nên làm thế nào mới có thể lấy được Nhược Thủy?

——

Có lẽ Vạn Kỳ Tiếu muốn để nàng nhanh chóng nhìn thấy Triển Nhan, Bạch Tỳ ra khỏi khuê phòng đã nhìn thấy Triển Nhan ngồi sững trên đất ở hậu hoa viên, sắc mặt trắng bệch, một tay thả xuống rất mất tự nhiên, còn tay kia thì chống đỡ trên đất.

Bạch Tỳ chạy nhanh qua, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã biết, xương tay của Triển Nhan đã vỡ vụn, lời Bạch Tỳ định nói nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống, thấy nàng muốn nói lại thôi, Triển Nhan mở miệng trước.

"A Tỳ, ta muốn giết nàng!"

Giọng điệu bình tĩnh, Triển Nhan chưa bao giờ an tĩnh như vậy, cho tới nay, ở trong mắt Bạch Tỳ, hắn đều mang dáng vẻ thiếu niên không rành thế sự.

"Nàng, là Bát tỷ của ngươi đó." Bạch Tỳ dùng câu khẳng định, Triển Nhan sững sờ, chậm rãi gật đầu. Yếu ớt kể lại chút chuyện xưa.

Gia chủ đời trước của Vạn Kỳ gia, cũng chính là phụ thân của Triển Nhan, trời sinh tính tình phong lưu phóng đãng không kiềm chế được, dưới sự cố gắng cày cấy mưa móc cùng hưởng của ông, tám người thê thiếp đều sinh chín người con trai và gái. Một điểm hồng giữa đám cây xanh chính là Bát tiểu thư, sự cưng chiều của phụ mẫu đều dành cho vị nữ nhi độc nhất này, những nhi tử khác, gia chủ Vạn Kỳ gia kiên định tiến hành nuôi dưỡng nhi tử theo chính sách tản ra. Cửu thiếu gia hoàn toàn không hiểu nỗi khổ nhân gian đã trở thành người ái mộ ngu ngốc của mấy vị ca ca, hắn thật sự quá hâm mộ thủ đoạn sắc bén của mấy vị ca ca liên thủ thu thập người tỷ tỷ không biết trời cao đất rộng đó của mình, nhưng mấy ca ca ghét bỏ hắn nhỏ, vẫn luôn không yêu thương quan tâm tới hắn.

Vài năm sau, mấy ca ca trở thành thiếu niên hiên ngang mạnh mẽ, ngay cả Cửu thiếu gia cũng đã mười hai tuổi, lúc này gia chủ Vạn Kỳ gia mở ra một hội nghị cho huynh đệ tỷ muội bọn họ, nội dung hội nghị là thế này: tuổi tác lão phu đã cao, nên đến lúc ra ngoài tiêu sái, huynh đệ các con phải cố gắng thật tốt, người có tu vi cao nhất chính là gia chủ sau này; nói xong đều giải tán mấy người, để lại Bát tiểu thư một mình. Về sau mấy vị ca ca lặng lẽ nói, thật ra phụ thân muốn truyền chức vị gia chủ cho Bát tiểu thư, bất đắc dĩ lại truyền nam không truyền nữ, liền âm thầm cho nàng những thứ tốt khác, còn lời thề son sắt nói bọn họ nhìn thấy lão bát cầm một cái hộp ra ngoài.

Thấy Triển Nhan im lặng, Bạch Tỳ hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tỷ ấy giết bảy vị ca ca," Triển Nhan cười có chút bi thảm: "Mà ta không hiểu, tại sao tỷ ấy không giết ta. Hiện tại ta muốn giết tỷ ấy!"

Dựa theo cách nói của Triển Nhan, vị Bát tiểu thư này cũng được cho là một nhân vật có tâm cơ thủ đoạn thiên phú thời vận không gì không xuất chúng nổi bật. Bạch Tỳ không tin rằng người như vậy sẽ ngu đến mức để lại tai họa, cho nên giữ lại nhất định không phải tai họa.

"A Tỳ, ta muốn đi giết tỷ ấy." Triển Nhan giống như mê muội đứng lên, mất hồn càng chạy càng xa, đợi đến lúc Bạch Tỳ chú ý, hoàn toàn đã không còn bóng dáng Triển Nhan.

——

Bắt đầu Đằng Chi Sơ còn rất lo lắng cho Bạch Tỳ, một ngày qua đi, khế ước giữa hắn và Bạch Tỳ không có bất kỳ hiện tượng buông lỏng nào, Đằng Chi Sơ dần dần yên tâm, tĩnh tâm đi dạo khắp nơi trong biệt viện, hai vị tu tiên giả biến mất không tiếng động, hoặc là đối phương có thực lực tuyệt đối, trong nháy mắt có thể nghiền ép, hoặc là hai người đang bị vây ở nơi nào đó.

Đứng ở dưới vách tường, Đằng Chi Sơ nhìn quanh một vòng, lỗ hổng hình tròn chỗ kia giống như trở nên không giống lắm, rõ ràng có một tầng tia sáng thoáng hiện qua, trong nháy mắt Đằng Chi Sơ hiểu ra cái gì đó.

Có một loại Truyền Tống Trận ẩn hình, có thể thiết lập thời gian mở ra, tỷ như ban ngày hoặc là buổi tối, chính xác hơn chút là có thể thiết lập vào chập tối, tỷ như nơi trước mắt này.

Hắn ra vẻ như là nhàn rỗi đi dạo, thân hình biến mất vào trong lỗ hổng này…

——

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Bạch Tỳ thật sự không tin, thậm chí trên đời có bảo khí thần kỳ như vậy, tên Triển Nhan này đã biến mất gần hai canh giờ, Bạch Tỳ lo lắng cái tên này nghĩ không thông suốt, hơn nữa đánh không lại Vạn Kỳ Tiếu, mặc dù biết chắc chắn rằng hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng vẫn không có cách nào bỏ qua sự bất an trong lòng.

Mãi cho đến khi quang cảnh trước mắt đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, Bạch Tỳ nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trong quang cảnh mảnh vụn đầy trời đất này. Thiếu niên mắt to mày rậm lộ vẻ hoảng hốt lo sợ, dưới chân hắn là Vạn Kỳ Tiếu mặc một thân lụa mỏng màu trà yếu ớt nằm trên mặt đất, thiếu niên nhìn tay của mình lại nhìn Vạn Kỳ Tiếu trên đất, ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Bạch Tỳ, sau đó tứ chi cứng ngắc bước về phía Bạch Tỳ.

"A Tỳ, ta giết tỷ ấy rồi…"

"A Tỳ, tỷ ấy thật sự chết rồi…"

Từ trong giọng nói đè nén run rẩy của Triển Nhan, Bạch Tỳ không nghe thấy một chút vui vẻ sảng khoái nào khi báo được thù, ngược lại xen lẫn buồn bã mà hắn không cảm thấy được.

"A Tỳ, ta đã giết Bát tỷ của mình."

Triển Nhan phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu của mình, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, sau đó cất tiếng cười to, cười cười rồi chợt khóc, từ lúc bắt đầu là nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào, càng về sau gào khóc thê lương…

Vạn Kỳ Tiếu gian nan vươn một tay ra, muốn kéo Triển Nhan lại, dường như trong tay nàng đang nắm gì đó muốn đưa cho Triển Nhan. Bạch Tỳ bước một bước dài xông tới, đỡ Vạn Kỳ Tiếu dậy, chuyển cho nàng một ít linh khí, trên khuôn mặt của Vạn Kỳ Tiếu còn mang theo nụ cười không để bất luận kẻ nào ở trong mắt, nàng nói: "Cửu đệ, tháp Tỏa Cốt là của đệ."

Nàng thở hổn hển, đôi môi mấp máy, gần như dùng hết một chút hơi sức cuối cùng, nỉ non nói: "Cửu giao (thuồng luồng) là một con rồng, đệ đệ của ta rốt cuộc cũng phải thành rồng."

Nhiệt độ nóng hổi trên tay từ từ biến mất, Bạch Tỳ ngầm thở dài một hơi: thì ra là như vậy.

Tay Vạn Kỳ Tiếu đưa ra bỗng chốc buông xuống, có đồ vật gì đó rơi ra từ lòng bàn tay của nàng —— đó là một chìa khóa nhỏ dài phong cách cổ xưa.

Bạch Tỳ quăng tay áo thật dài ra kéo Triển Nhan lại, la lớn: "Nàng chỉ vì ngươi, nàng đều là vì ngươi, Triển Nhan."

Nàng chỉ vì ngươi…

Năm chữ, dễ dàng khiến biển ký ức của Triển Nhan nổ tung, hắn lảo đảo bò đến bên cạnh Bạch Tỳ, nước mắt nước mũi đầy mặt, rốt cuộc vẫn hỏi ra: "A Tỳ, ngươi lừa ta, ngươi nhất định đang gạt ta, có đúng không?!"

Đó là Bát tỷ của hắn, gian trá ác độc không chừa thủ đoạn…

"Nàng mới vừa nói cửu giao là một con rồng ——"

Trên mặt Triển Nhan có một thứ gọi là ngụy trang đang tan vỡ từng chút …?