Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 14




Trần Yên Thực liếc mắt nhìn anh đánh giá cao thấp: "Tạ Cảnh Thâm, anh bịa hay thật đó."

Tạ Cảnh Thâm: ...

Trần Yên Thực tiếp tục nói: "Phụ nữ mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi nhưng với tình yêu này nọ thì vẫn ảo tưởng, anh nói với mẹ em như vậy, chắc chắn mẹ em sẽ càng thích anh cho coi."

Bác sĩ Tạ im lặng, hỏi cô: "Em thì sao?"

"Em à" Trần Yên Thực suy nghĩ một chút, "Tình yêu, với em mà nói, chính là dệt hoa trên gấm, không có cũng không gì ảnh hưởng."

Tạ Cảnh Thâm không nói gì nữa, kéo cô đi về: "Trở về đi."

"Tự em đi được rồi, anh về đi."

"Tuy rằng quãng đường không dài, nhưng với tính tình của em, anh vẫn không yên tâm, nên đưa em về trước."

"Em là đến tiễn anh đó!"

"Anh đưa em về đây."

Trần Yên Thực nhíu mày: "Sớm nói ra thì em không cần phải tiễn rồi."

Tạ Cảnh Thâm không giải thích, chính bởi vì như thế nên anh mới không nói sớm đấy.

Ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm cùng ba mẹ anh mang rất nhiều thứ này nọ đến nhà Trần Yên Thực, xem như là cầu hôn đi, không biết đi vì trình tự hay là muốn đi.

Giáo sư Tạ vẫn rất dễ gần, luôn cười tủm tỉm, bốn người lớn tuổi nói chuyện cực kì vui vẻ, ngoại trừ Trần Yên Thực hơi im lặng.

Sau đó ra ngoài ăn cơm, Tạ Cảnh Thâm đã đặt chỗ từ sớm sớm, đồ ăn cũng dựa trên khẩu vị của người phụ nữ Trần Yên Thực mà mang lên.

Vài vị trưởng bối nói chuyện về mấy chuyện vặt trong lễ kết hôn, Trần Yên Thực chen miệng vào không lọt, Tạ Cảnh Thâm cũng không nói gì, im lặng ngồi một bên thêm trà đổ nước.

Trần Yên Thực có chút nhàm chán, vươn chân kéo Tạ Cảnh Thâm một chút, Tạ Cảnh Thâm cảm thấy rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, đã thấy cô nhe răng nhếch miệng với mình, Tạ Cảnh Thâm nhịn ý cười, vươn cánh tay dài cầm lấy bát của cô, đổ thêm canh vào rồi đưa tới trước mặt cô: "Uống nhiều chút."

Trần Yên Thực vốn định ghét bỏ nói "Em không uống", không hiểu sao đột nhiên cả phòng yên tĩnh hẳn, đều nhìn cô, thôi, cô quyết định ngoan ngoãn uống canh.

"Nhìn hai đứa nó yêu thương nhau kìa."

"Đúng vậy."

Trần Yên Thực yên lặng quay đầu nhìn quét một vòng, phát hiện ngay cả ba Trần vốn nghiêm túc cũng hài lòng nhìn mình và Tạ Cảnh Thâm, đừng mà, chỉ là cô cảm thấy nhàm chán thôi mà.

Tổng thể mà nói, gặp mặt hôm nay xem như vui vẻ.

Rốt cuộc ngày kết hôn cũng được xác định, không có nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng dường như Trần Yên Thực hoàn toàn không ý thức được bản thân là nhân vật chính trong ngày kết hôn này, cả ngày vui chơi giải trí, xem hài vui vẻ.

Bạn bè cô ở thành phố H chỉ có Tiết An An và Viên Lộ, quan hệ với bạn cùng phòng thời đại học cũng xem như không tệ, nhưng các bạn cô đều ở nơi khác, vài năm nay cũng ít liên lạc, cô cân nhắc cảm thấy không cần thông báo, chỉ đặc biệt gửi cho Viên Lộ và Tiết An An một tin nhắn, thông báo ngày kết hôn của cô, xong việc.

Ngược lại Tiết An An không biểu hiện gì ngạc nhiên, cực kì bình thản đáp câu đã biết, còn Viên Lộ thì không ngờ bọn họ lại phát triển nhanh như vậy, rất hưng phấn gọi điện thoại qua nhiều chuyện một chút, Trần Yên Thực cũng nghiêm túc kể chuyện đã xảy ra ở thành phố H trong ba tháng này.

Cuối cùng Viên Lộ cực kì phấn khích nói với cô: "Trần Yên, mình thật lòng mừng cho cậu đấy."

"Mừng cái gì? Mừng vì mình đi vào hàng ngũ phụ nữ luống tuổi có chồng trước cậu à?"

Bên đầu này Viên Lộ cười ha ha: "Đúng vậy, cậu chính là vật thí nghiệm, nếu hôn nhân cậu không hạnh phúc thì mình không kết hôn."

Bạn xấu! Trần Yên Thực đang muốn mắng, bên kia lại nói: "Không đúng, sao mình lại rủa cuộc hôn nhân của cậu không hạnh phúc chứ, Tạ Cảnh Thâm nhất định là một ông xã tốt."

Đề tài hôn nhân có hạnh phúc hay không này, cô cau mày suy nghĩ vài giây, cảm thấy cũng không nghĩ ra gì, đi một bước tính một bước vậy, nhưng cô nguyện ý vì Tạ Cảnh Thâm mà thu liễm tính xấu của bản thân một chút, dù sao người kia, cô nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn này, không dính đến khói lửa nhân gian, cô cảm thấy hình như cưới mình thì anh hơi thua thiệt rồi.

Buổi tối ngày hôm nọ, mẹ Trần vào phòng Trần Yên Thực, vốn là con gái phải đi lấy chồng, trong lòng có chút luyến tiếc, tính trò chuyện với cô, nào biết vào phòng thấy con gái nằm trên giường, bắt chéo hai chân, dường như không có việc gì cầm một quyển sách, nhất thời mấy lời kích thích gì đó đều bị nghẹn lại.

"Trần Yên Thực!"

Mẹ Trần đi vào đương nhiên là cô biết, nhưng không nhúc nhích, chờ mẹ Trần nói chuyện, nào biết câu nói đầu tiên của mẹ Trần là hét cô một câu, cô sợ tới mức suýt té xuống giường.

"Mẹ."

"Con làm cái gì vậy? sao còn chưa dọn đồ này nọ?"

“Dọn đồ này nọ làm gì?"

"Con đó" mẹ Trần vươn ngón tay ra chọc chọc đầu Trần Yên Thực, "Ngày mai là ngày hai đứa đi lĩnh giấy, nhận giấy rồi không về nữa, dọn qua ở với Tiểu Tạ."

Trần Yên Thực lại suýt ngã xuống giường lần nữa, ngày mai nhận giấy rồi sao? Thật nhanh!

Mẹ Trần thấy cô còn lớ ngớ, lắc lắc đầu: "Thôi, con đừng động, va chạm trúng chỗ nào cũng không phải là việc nhỏ." Dứt lời liền kéo tủ quần áo của cô ra giúp cô thu dọn đồ đạc.

Chỉ là mang thai thôi mà, sao lại xem cô như quốc bảo thế kia.

Trần Yên Thực đi đến bên cạnh mẹ Trần: "Để tự con đi, mẹ không biết con muốn mang theo gì đâu."

mẹ Trần không nói gì, yên lặng đứng lui ra.

Lúc Trần Yên Thực dọn đồ, lục ra một ít ảnh chụp cũ, Trần mẹ ngồi bên mở ra xem từng tấm từng tấm một, bất chợt lật đến tấm ảnh tốt nghiệp trung học của Trần Yên Thực, tìm một lát mới tìm thấy Trần Yên Thực lúc đó hơi ngây ngô lại tươi cười trong sáng, vươn tay sờ sờ, mới đó mà con bé đã lớn rồi, sắp lấy chồng rồi.

Xoay ánh mắt lại thấy được Tạ Cảnh Thâm, đúng rồi, Tạ Cảnh Thâm có nói là học chung với con gái. Trên ảnh chụp Tạ Cảnh Thâm tươi cười rất ôn hòa, trên người nhìn không ra một tia sắc bén, so với bộ dáng thanh lãnh bây giờ không giống lắm, nhưng cẩn thận nhìn, bề ngoài cũng không quá khác, ngoại trừ bây giờ trông chững chạc hơn, khác biệt lớn nhất đó chính là cảm giác.

Trần Yên Thực chăm chú nhìn ảnh chụp trên tay mẹ Trần: "Có cái gì đẹp à?"

"Trần yên à, đây là tiểu Tạ sao."

Trần Yên Thực nhìn theo ngón tay mẹ Trần: "Đúng vậy."

"Thoạt nhìn không giống một người lắm."

Trần Yên Thực ngừng động tác, cẩn thận nhìn vài giây: "Không giống lắm."

"Mấy năm nay tụi con không gặp nhau à?"

"Đúng vậy, học đại học xong thì không gặp nhau nữa."

"Thời gian dài như vậy à?" mẹ Trần liếc cô một cái, "Sao ngày trước không ở cùng nhau mà bây giờ lại ở cùng nhau?"

Trần Yên Thực bịa chuyện nói: "Tâm đầu ý hợp, mắt nhìn mắt." Thấy mẹ Trần mong đợi nhìn cô, cô đành nói thêm câu chọc cười, "Chẳng lẽ mẹ muốn con lúc đó yêu sớm à?"

"Có phải lúc đó con thích tiểu Tạ không?"

Trần Yên Thực bỏ quần áo vào vali, nghe lời này xong thì dừng một chút, mẹ già suy nghĩ xa quá rồi, nhưng thấy ánh mất thắm thiết của mẹ già, cô gian nan gật đầu: "Đúng vậy."

Nhất thời mẹ Trần thay đổi biểu cảm, rất đau lòng nhìn con gái nhà mình: "Aiz, lúc đó con nên yêu sớm đi, tiểu Tạ thích con, con cũng thích người ta, lãng phí thời gian vô ích, bây giờ hai đưa đã lớn tuổi rồi, aiz, thật là đáng tiếc, nhưng dẫu sao cũng ở cùng nhau rồi."

Lúc Trần Yên Thực nghe mẹ Trần nói "Tiểu Tạ thích con", đột nhiên tim đập trễ một nhịp, lập tức nghĩ đến trước đó anh có đề cập với mình những lời anh nói với mẹ già, đơn giản chỉ là lừa gạt mẹ già của cô một chút, vì thế không nghĩ nhiều, nhưng nhìn mẹ già đau lòng đến chảy cả nước mắt, đành phải an ủi: "Có cái gì đáng tiếc đâu, yêu đương khi đó không tiện, nói không chừng ngày nào đó quậy môt trận rồi chia tay, vẫn là bây giờ tốt, đều đã là người lớn, có mâu thuẫn gì đều có thể bình tĩnh giải quyết, không dễ chia tay."

Mẹ Trần càng đau lòng, vươn tay sờ sờ mặt Trần Yên Thực: "Trần yên chúng ta thực biết chuyện, aiz." Nói xong lại lau nước mắt, “Lúc trước luôn ngóng trông con lập gia đình, đến lúc con lâp thật, mẹ lại không nỡ."

"Không sao đâu, khoảng cách cũng gần, khi nào về cũng được."

"Ai, vừa nói con biết chuyện, con lại không hiểu chuyện liền, đừng tùy tiện chạy về nhà bên ngoại, khiến người ta tưởng con chịu uất ức gì."

... Nói như cô sẽ chẳn bao giờ phải chịu uất ức vậy...

"Cũng là do ba với mẹ cưng chìu con quá, khiến cho con lớn vậy mà vẫn còn giống một đứa trẻ, ngay cả phòng bếp cũng chưa bước vào, con phải lập gia đình rồi, ma đi học nấu ăn đi, không mong con nấu ngon, chỉ cần hai người không cần phải ăn cơm bên ngoài mỗi ngày."

"Tạ Cảnh Thâm biết nấu ăn ạ."

Mẹ Trần sửng sốt, càng thích con rể Tạ Cảnh Thâm này: "Thằng bé còn biết nấu ăn sao?"

"Đúng vậy, ăn cũng được."

"Hiện tại đàn ông biết nấu ăn cũng không nhiều, con phải đối với người ta tốt một chút, tiểu Tạ là bác sĩ, công việc vội vàng, nó không thể nấu ăn mãi được, con vẫn phải đi học nấu ăn đi."

"Được rồi được rồi con biết rồi." Nâng trán...

Mẹ Trần lại lấy ra một quyển sổ: "Đây là tiền cưới ba mẹ cho con, mật mã là sinh nhật của con, bên trong có 20 vạn, không nhiều lắm, cũng coi như là một chút tâm ý của chúng ta, cũng may bản thân tiểu Tạ có phòng ở, tụi con không có áp lực tiền thuê phòng, nhưng tụi con phải làm tiệc rượu, đứa nhỏ cũng có rồi, về sau còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, bây giờ con lại không thể đi làm, không thể đặt hết áp lực lên đầu tiểu Tạ, con phải ngoan một chút, thông cảm cho tiểu Tạ một chút."

Trần Yên Thực vốn muốn từ chối, trong công việc cô vẫn luôn cố gắng ra sức, tuy rằng trong sinh hoạt không để bản thân thiếu thốn, tiêu dùng cũng không ít, nhưng những năm gần đây cô vẫn dành dụm được hơn mười vạn, chờ cô sinh đứa nhỏ xong, chính cô cũng không phải là không thể kiếm tiền, làm sao lại để cha mẹ cho tiền mình xài, huống chi cha mẹ đều đã về hưu ở nhà, tiền này phải để cha mẹ tiêu dùng mới nên.

Mẹ Trần trực tiếp nhét quyển sổ vào tay cô: "Cầm lấy, mẹ với cha con vẫn còn tiền, tiền này là tiền từ khi con sinh ra đó, là của hồi môn của con đấy."

Trần Yên Thực cũng không từ chối nữa, ngồi xổm xuống ôm lấy mẹ Trần, chôn trong ngực bà, giống như một bé gái, gọi: "Mẹ."

Ngày hôm sau Tạ Cảnh Thâm đi qua, chuyển hành lý Trần Yên Thực lên xe, nhận lấy hộ khẩu, xin phép ba Trần mẹ Trần, mới lái xe về chỗ anh ở trước, cất hành lý cho Trần Yên Thực, lúc này mới đi đến cục dân chính.