Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 2




Edit: La Na

Trần Yên Thực cảm thấy không thể tin được, quay đầu nhìn anh, thấy ý cười của anh ngày càng sâu, giật mình vì bản thân lại bị anh đùa bỡn, mặt cô càng đỏ hơn, hừ một tiếng, quay đầu đi không thèm nói chuyện nữa.

Trong xe yên tĩnh vài giây, cuối cùng vẫn là Trần Yên Thực mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn anh, muốn tìm lại một chút khí thế cho bản thân: "Tạ Cảnh Thâm, hôm nay chúng ta ngồi trong này nói cho rõ ràng, sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."

Tạ Cảnh Thâm khôi phục lại bộ dáng cao ngạo lạnh lùng trong phút chốc, ha ha một tiếng, đảo tay lái.

Trần Yên Thực muốn cướp tay lái: "Anh muốn mang tôi đi đâu?."

Tạ Cảnh Thâm lạnh lùng quát: "Đừng nhúc nhích, em muốn gây ra chuyện phải không?"

Trần Yên Thực nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô cũng không muốn gặp chuyện không may, đành ngồi lại chỗ của mình: "Rốt cuộc là đi đâu?"

"Đi về nhà anh."

Trần Yên Thực lại muốn đoạt tay lái: "Không đi, đưa tôi về nhà, tôi phải về nhà."

"Trên lưng em bị bầm xanh một mảng to, về nhà anh xử lý một chút đã."

Trần Yên Thực: "Không cần, dù sao từ từ cũng sẽ bớt thôi."

Tạ Cảnh Thâm liếc cô một cái: "Nhưng mà xấu quá, anh không thích."

... Mẹ, một triệu câu mắng con mẹ nó cũng không thể hình dung được tâm tình của Trần Yên Thực giờ phút này, lão tử có nói là cho mi nhìn sao? Hả???

Từ sau khi về nước Tạ Cảnh Thâm luôn ở một mình, đến nhà, Trần Yên Thực sống chết không chịu xuống xe, Tạ Cảnh Thâm dứt khoát ôm lấy cô, dùng chân đóng cửa xe lại.

Trần Yên Thực không phải là một người an phận: "Thả tôi xuống."

"Thả em xuống cho em trốn à?"

"Được rồi, tôi không đi, ok?" Dù sao Tạ Cảnh Thâm cũng sẽ không ăn cô.

Tạ Cảnh Thâm đặt cô xuống, không đợi cô đứng vững đã nắm chặt lấy tay cô, Trần Yên Thực chuyển mắt từ từ nhìn bàn tay nắm lấy mình, rồi từ từ chuyển lên mặt Tạ Cảnh Thâm, bắt gặp ánh mắt của anh, Tạ Cảnh Thâm không chút nào cảm thấy không hợp, hỏi lại cô: "Lạnh không?"

"Tàm tạm."

Sợi len này rất tốt, Tạ Cảnh Thâm nhìn thoáng qua "Người đẹp băng giá" Trần Yên Thực, cởi áo khoát ngoài, trực tiếp ôm cả người cô vào trong ngực, mang theo cô đi vào thang máy.

Trần Yên Thực ngay cả từ chối cũng không kịp.

Mở cửa vào nhà, Tạ Cảnh Thâm lấy một đôi dép lê nữ đặt bên chân Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngẩn người: "Không phải anh ở một mình sao, sao lại có..." Cô muốn hỏi sao lại có dép lê nữ, nhưng nghĩ lại, hỏi như vậy dường như không tốt lắm, giống như cô rất để ý đến anh.

Tạ Cảnh Thâm tỏ ra sóng lớn không sợ: "Sau khi em tới lần trước thì mua."

Lần trước...

Cái gọi là lần trước, là lần duy nhất bọn họ lăn với nhau.

- - -

Trần Yên Thực nhớ lại hơn hai tháng trước, ngày đó, lần đầu tiên gặp Tạ Cảnh Thâm, lúc đó cô còn công tác ở thành phố C, sau khi nhận điện thoại của mẹ Trần cô lập tức trở về thành phố H, hai nơi cách nhau không xa, đi hai giờ đã đến, Trần Yên Thực xuống xe đi thẳng đến bệnh viện, cùng ngồi với mẹ Trần bên ngoài phòng mổ chờ tin, trong lòng cô thấp thỏm bất an, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh để làm an lòng mẹ.

Đến cuối cùng cửa phòng mổ cũng mở ra, cô run rẩy kịch liệt, gian nan lắm cô mới hỏi bác sĩ được một câu: "Ba tôi không sao chứ?"

Bác sĩ mổ chính là Tạ Cảnh Thâm, anh tháo khẩu trang xuống, liếc thấy giọng nói đầy sợ hãi của cô, giọng nói trầm thấp rất có tác dụng trấn an lòng người, anh nói: "Trần Yên Thực, bình tĩnh lại."

Trong lòng Trần Yên Thực không hiểu sao lại thả lỏng một chút, rất tò mò vì sao bác sĩ lại biết tên của mình, nhưng giờ phút này cô không có tâm tư quan tâm đến việc này, chỉ nghe Tạ Cảnh Thâm tiếp tục nói: "Ba cậu không sao."

Trần Yên Thực hoàn toàn yên tâm, chân thành nói cảm ơn.

Sau khi Trần Yên Thực tốt nghiệp phải đi thành phố C công tác, thời gian bên canh ba mẹ lại càng ít, cho nên nếu lúc này ba xảy ra chuyện, có lẽ cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, phải chịu bao nhiêu ân hận, đau đớn.

Sau khi ba Trần phẫu thuật xong Trần Yên Thực với mẹ Trần thay phiên nhau chăm sóc ông, mãi đến khi ba Trần tỉnh lại, Trần Yên Thực mới có tâm tình nghĩ đến cái khác, lúc này mới hậu tri hậu giác liên hệ người bác sĩ tuấn lãng tĩnh lặng và người thiếu niên luôn mang nụ cười ôn hòa với nhau.

Sau này lúc Tạ Cảnh Thâm đi đến từng phòng để kiểm tra, vừa lúc Trần Yên Thực đang ở bên chăm sóc ba Trần, Tạ Cảnh Thâm kiểm tra sơ lược cho ba Trần một phen, thường thường hỏi mấy vấn đề, Trần Yên Thực đứng một bên, cẩn thận đánh giá Tạ Cảnh Thâm, người đàn ông này cả người tản ra khí tức “người lạ, chớ lại gần”, nhưng mà bộ dáng anh chăm chỉ làm việc với sườn mặt lúc quay đầu lại có thể lấy cả mạng người ta, không biết trong bệnh viện mấy cô ý tá nhìn anh là lúc nào.

Trần Yên Thực không hề chớp mắt nhìn anh, cảm thán thời gian đã mài dũa một cậu thiếu niên ôn hòa non nớt thành một người đàn ông chín chắn góc cạnh.

Lúc anh đứng dậy, nhìn lướt qua Trần Yên Thực, ánh mắt tương đối lạnh nhạt, Trần Yên Thực mới hồi phục tinh thần lại, vì bản thân vừa háo sắc mà buồn bực.

Đưa Tạ Cảnh Thâm đi ra phòng bệnh, thuận tiện hỏi vài câu về tình hình của ba Trần, biết được không còn trở ngại gì nữa.

Tạ Cảnh Thâm rời khỏi phòng bệnh được vài bước, Trần Yên Thực ngập ngừng khóe miệng, cuối cùng thử thăm dò gọi một câu: "Tạ Cảnh Thâm?"

Tạ Cảnh Thâm dừng bước chân, anh đưa lưng

về phía Trần Yên Thực, Trần Yên Thực không nhìn thấy vẻ mặt anh, một lúc sau anh mới quay lại, trên mặt không hề có nụ cười, nhưng cũng không lạnh lùng như lúc nãy, cho nên lúc đó quan hệ bọn họ chỉ là tình cờ.

Nghe ngữ điệu của anh không biết được tâm tình: “Hiếm khi cậu còn nhớ mình.”

Lời nói này khiến Trần Yên Thực có chút ngượng ngùng, vội giải thích: “Lúc đó tâm mình chỉ nghĩ đến bệnh tình của ba, không nghĩ nhiều, bây giờ mới nhớ tới có thể là cậu, nhưng mà, cậu thay đổi nhiều thật đó, mình cũng không dám xác định.”

“Là sao?”

“Um.”

Không có lời để nói đành phải chuyển chủ đều, Trần Yên Thực bị bại trận dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Cảnh Thâm, mở miệng trước: “Thật sự rất cảm ơn cậu, một thời gian nữa mình mời cậu bữa cơm nhé.”

Tạ Cảnh Thâm trả lời rất khách quan: “Không cần cảm ơn mình, chuyện này là trách nhiệm của mình.”

“Ừm… Vậy cậu mau đi đi.”

“Ừ.”

“Gặp lại.”

“Gặp lại.”

Sau đó Trần Yên Thực rất thường đụng Tạ Cảnh Thâm trong bệnh viện, theo lý thuyết mà nói thì không cần mỗi ngày anh đều đến xem bệnh, nhưng mà Trần Yên Thực lại luôn gặp anh.

Thường xuyên qua lại mới từ từ cởi bỏ sự xa lạ sau mười năm không gặp, dần dần quen thuộc.

Cuối cùng Tạ Cảnh Thâm mới giảm sự lãnh đạm thoạt nhìn như không muốn đến gần như lúc đầu.

Ngày ba Trần xuất viện, vẫn là Tạ Cảnh Thâm tiễn bọn họ.

Trần Yên Thực vốn định tìm Tiết An An, nhưng vì Tiết An An có việc không thoát thân ra được, tuy là từ nhỏ Trần Yên Thực sống ở thành phố H, nhưng sáu năm này đều ở thành phố C, mấy người bạn cũ ở quê đã không liên lạc với nhau từ sớm, ngoại trừ Tiết An An lớn lên từ nhỏ với cô, mà ngoại trừ Tiết An An ra, cũng chỉ có người tiếp xúc với cô khoảng một tháng nay là Tạ Cảnh Thâm có thể gọi là bạn bè thôi.

Tạ Cảnh Thâm nhận điện thoại của Trần Yên Thực, đồng ý cực kỳ thoải mái, trên thực tế lúc Trần Yên Thực học đại học đã thi bằng lái rồi, nhưng trước giờ không mua xe, bây giờ dường như đã quên phắng hết rồi.

Hiển nhiên ba mẹ Trần rất thích Tạ Cảnh Thâm, ngày đó ba Trần xuất viện về nhà, mẹ Trần đặc biệt nói trước mặt Trần Yên Thực là bác sĩ Tạ thật không tệ, bộ dáng tuấn tú lịch sự, y thuật cao, nhẫn nại với bệnh nhân, tóm lại rất tốt, hiếm có.

Trần Yên Thực tất nhiên là biết mẹ già muốn thử mình, dở khóc dở cười, đành làm bộ như không biết gì hết, cũng a dua nói người kia tốt lắm, tụi con là bạn bè cũng không tệ.

Trong nhận thức của Trần Yên Thực, Tạ Cảnh Thâm chính là bạn học cũ có quan hệ không tệ với cô, cô thực chưa từng nghĩ đến những phương diện khác, cô với Tạ Cảnh Thâm thật sự ngẫm lại đều thấy kỳ quái.

Nhưng cũng không thể trách ba mẹ được, ba mẹ nhà ai nhìn con gái đã 28 tuổi mà vẫn chưa có bạn trai có thể không nóng lòng chứ? Bạn cùng lứa e rằng đã kết hôn hết từ lâu, em bé cũng có luôn rồi, người một nhà viên viên mãn mãn.

Nhưng mà đối với Trần Yên Thực mà nói, tình yêu thật không thú vị, lúc buồn chán nói chuyện yêu đương, xem như một liều thuốc điều hòa cuộc sống, nhìn đối tượng yêu đương lấy lòng mình rồi sau đó một thời gian, tiện nghi gì cũng không chiếm được, thái độ đối với cô cũng lập tức xoay chuyển, không chu đáo như lúc trước, không lâu sau đó thì đi cùng với một cô gái trẻ tuổi khác bị Trần Yên Thực phát hiện, rồi chia tay. Dường như sau khi cô đến thành phố C, tình yêu đều đi trên một lối mòn, không có ngoại lệ. Cô cũng cảm thấy bản thân vô vị, lấy loại chuyện này đi thử nghiệm đàn ông, cuối cùng chỉ ôm thất bại, quả nhiên đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Cho nên cô yêu đương rất ít lại muốn chuyện kết hôn, bởi vì vốn không có ý định lâu dài.

Nếu thật muốn nói đến việc kết hôn, Trần Yên Thực nghĩ, vẫn nên tìm người yêu thương mình, không cần phải luôn miệng nói yêu cô, nhưng ít nhất khiến cô không cảm thấy chán ghét, nếu anh ta giống đa số đàn ông khác, sinh hoạt cùng anh ta, cô sẽ cảm thấy không thể chịu được, nhưng mà hai mươi tám năm qua cô rất ít khi gặp người đàn ông mình tán thưởng, trong công việc, cô có năng lực làm việc hơn người, đương nhiên là có chút ngạo khí, không quen nhìn đến người đàn ông có năng lực thấp hơn mình, càng chán ghét loại đàn ông sợ hãi trốn tránh trách nhiệm, cô thích đàn ông có năng lực, như vậy cô mới có thể học được nhiều thứ. Cũng không phải chưa từng có người như vậy theo đuổi, nhưng thường thì tâm khí bọn họ rất cao ngạo, trong đám phụ nữ thì tương đối được chào đón, gặp phải loại nhân vật khó chơi như Trần Yên Thực, lúc đầu còn có hứng thú khiêu chiến một chút, nhưng mà Trần Yên Thực một kéo hai kéo, cuối cùng sẽ có thân sĩ buông tay, hoặc vẫn buồn nôn như vậy.

Thực ra chuyện này, xét đến cùng, chỉ là vì không có tình cảm, nên chỉ xem tình yêu nam nữ là một trò chơi.

Về phần tình cảm yêu thương, cô nghĩ, cô có thể trải nghiệm sao? Cô cũng không biết một cô nàng luống tuổi không biết đến tình yêu trai gái là gì hòa lẫn với một người lạnh lùng, cô tuyển chọn bản thảo lúc nào cũng dùng ánh mắt sắc bén. Trong sách truyện đại trà, cô cũng hâm mộ nữ chính trong tiểu thuyết, bên cạnh nữ chính luôn có nam chính và nam phụ trung trinh như một, sức quyến rũ vô biên, nhưng mà kiểu này, sẽ không xảy ra trên người cô đâu. Như nói chính cô có từng trải qua hay không, đương nhiên là có, lúc học trung học, mối tình đầu, mỗi lần nhìn cậu ta là tim đập thình thịch, nhưng mà cũng chỉ có thể gọi là thích, chưa đến mức gọi là yêu, cho nên sau này lên đại học, sự thầm mền này biến mất không vết tích.

Đương nhiên cô cũng từng nghiêm túc với đoạn tình của mình, người nọ cũng được xem như ưu tú, năm thứ tư đại học hai người mới bắt đầu, khi đó người nọ đối với cô cũng coi như muốn gì được đó, trong màn yêu đương này, cô giống nhân vật nữ vương, nhưng lúc đó quả thật cô rất thích người kia, nghiêm túc tiến hành phần tình cảm này, cũng từng có kế hoạch kết hôn, cho nên sau khi tốt nghiệp đi theo người này tới thành phố C, bây giờ Trần Yên Thực nghĩ lại, vẫn là không thể không nói một câu, tình yêu có thể làm mờ mắt người ta, lúc đó đối với phương diện này Trần Yên Thực là một cô gái tương đối bảo thủ, cảm thấy chuyện này không thể được, sau này người nọ xảy ra một đống lý do, chỉ trích Trần Yên Thực cũng không yêu anh ta, Trần Yên Thực cảm thấy thực khó tin, cô cũng là một người tương đối kiêu ngạo, tự nhận là kín cổng cao tường cuộc sống thuận buồm xuôi gió, lão tử vì một mình ngươi mà chạy đến thành phố C lập nghiệp, ngươi còn nói lão tử không yêu ngươi? Sau đó là một đoạn cuộc sống không hề yên tĩnh, hai người tranh cãi, cuối cùng nhìn lại hai người đều chán nhau, Trần Yên Thực quyết đoán chia tay.

Sau đó Trần Yên Thực từ từ tiếp nhận hành vi trước hôn nhân ( xem mắt ), nhưng kỳ lạ là cô không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng vào đàn ông, đối với tình yêu cũng dần mệt mỏi, có đôi khi đi xem mắt, nhìn đối tượng kết hôn mà cứ ngỡ mình là người ngoài cuộc, dưới loại tình huống này, càng không thể phát sinh quan hệ gì với bất kỳ ai.