Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 101: Nụ hôn nhất thời xúc động (1)




Vốn đứng yên trên ban công, bỗng nhiên anh bước về phòng ngủ, sải bước đi về phía cánh cửa.

Tô Chi Niệm mở cánh cửa ra, anh đi đến gần cô gái đang đứng ở đầu bậc thang, anh không đợi cô quay đầu lại, đã khống chế cô, làm cho cô bất động tại chỗ.

Anh bước đến trước mặt cô, hơi cúi đầu xuống, dừng mắt trên mặt cô.

Đáy mắt anh có một tia kì dị, ngay sau đó hô hấp cũng bắt đầu trầm xuống.

Lông mi thật dài của anh chớp một cái, ngón tay thon dài giữ đầu cô, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô.

Trong nháy mắt, mọi thứ âm thanh xung quanh đều biến mất, xung quanh anh chỉ có sự mềm mại ngọt ngào của cô.

Anh dùng sức cọ xát môi cô, dùng ngón tay đỡ đầu cô, rất run rẩy, nhưng anh không lùi bước, cạy mở hàm răng của cô, dây dưa thật sâu với chiếc lưỡi mềm mại.

Rõ ràng anh hôn đến lửa nóng mãnh liệt như vậy, nhưng lại khiến người khác thấy được ảo giác đau xót tuyệt vọng.

Anh kiên quyết chiếm đoạt môi cô, chậm chạp không muốn tách ra.

Anh vòng qua cánh tay cô, dùng sức ngày càng mạnh, giống như hận không thể vò nát cô ở trong thân thể mình.

Anh hôn cô một lúc lâu, sức lực mới chậm dần lại, anh thở hổn hển, chậm rãi rời khỏi môi cô, chăm chú nhìn ánh mắt cô, đáy mắt anh, vẫn chưa thoát khỏi sự mê loạn.

Trên khuôn mặt anh tuấn kia, không che dấu sự kích tình, gợi cảm khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Tay anh đang giữ ót cô, không kìm lòng được mà chuyển lên mặt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má non mềm của cô.

Hơi thở nóng hổi của anh phun lên mặt cô, nhìn ánh mắt cô, tràn ngập ra tình yêu mãi không tan.

Đình Đình... Lòng bàn tay của anh, nhiều lần vuốt ve đôi mắt cô, nhẹ nhàng gọi tên của cô, xen lẫn sự đau đớn tột cùng.

Đình Đình... Anh lại gọi tên cô, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi cô, bỗng nhiên anh thả cô ra, nhanh chóng quay người, đi về phòng ngủ.

__

Trong khoảnh khắc Tô Chi Niệm đóng lại cánh cửa kia, Tông Thanh Xuân ở trên bậc thang nháy mắt mấy cái, quay đầu về phía phòng ngủ của Tô Chi Niệm, nhìn thấy cánh cửa vẫn đóng kín, trán cô nhăn lại.

Thật kì quái... Rõ ràng cô vừa nghe tiếng mở cửa...

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, một lúc sau cô mới đưa ánh mắt rời khỏi, dời ánh mắt xuống, cô nhìn thấy đĩa nhỏ và hộp thuốc vẫn ở chỗ cũ, trán càng nhăn hơn.

Chẳng lẽ vừa rồi cô nghe nhầm?

Tống Thanh Xuân mang vẻ mặt buồn bực nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó quay đầu lại, đi xuống lầu một.

Lúc sắp vào trong nhà hàng, Tống Thanh Xuân vươn tay lên sờ mặt, kì quái, sao mặt cô lại sưng lên như vậy?

Còn có môi nữa, có chút kì lạ... Ngón tay Tống Thanh Xuân lại đặt lên môi mình... Cô suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nói được là kì lạ ở chỗ nào, sau đó bước vào nhà hàng.

Cả bữa cơm, Tống Thanh Xuân thấy không yên lòng, mất hồn suốt buổi, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, rõ ràng cô có cả giác lúc đó mình nghe thấy tiếng Tô Chi Niệm mở cửa phòng, nhưng lúc cô quay đầu lại nhìn, cửa phòng vẫn đóng...