Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 122: Sự giúp đỡ của anh (2)




Anh ta tin rằng khi Tống Thanh Xuân phẫn nộ có khả năng sẽ đánh Đường Noãn thật, dù sao từ nhỏ cô đã được anh ta và Tống Thừa nuông chiều, khó tránh khỏi sẽ làm hư.

Nhưng, cô ngoại trừ có chút tính tình đại tiểu thư ra thì tuyệt đối là một cô gái lương thiện.

Cô đi trên đường cái nhìn thấy một người ăn xin, biết rõ là kẻ lừa đảo nhưng cũng sẽ cho bọn họ tiền. Cho nên anh ta tuyệt đối không tin Tống Thanh Xuân sẽ thay đổi có ý muốn giết người.

Loại tin tưởng này là nhiều năm như vậy mà thành, ngoài sự tin tưởng khi lớn lên cùng nhau, là sự tin tưởng từ tận trong đáy lòng.

Anh ta thật sự rất muốn giải thích thay Tống Thanh Xuân,, nhưng anh ta phát hiện, đầu anh ta xoay vòng hồi lâu cũng không nghĩ ra được một câu cãi lại giúp Tống Thanh Xuân.

Cho dù như thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể để Tống Thanh Xuân phải lên gặp quan tòa….

Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, không nhịn được nuốt nước miếng, sau đó từ từ quay đầu đối diện với tầm mắt Đường Noãn. Anh ta nhìn cô ta một lúc lâu mới mở miệng, trọng giọng điệu rõ ràng mang theo vẻ cầu xin: Đường Noãn, mấy năm nay anh đối xử với em như thế nào, trong lòng em rõ ràng nhất. Từ trước đến nay anh cũng chưa từng cầu xin em chuyện gì, lúc này đây, xem như là anh xin em, chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, đừng báo cảnh sát, được không?

Hơn nữa, nếu quả thật Tống Thanh Xuân muốn hại em, sao cô ấy có thể đẩy em rồi sau đó lại kêu người cứu mạng?

Tay Đường Noãn lặng lẽ cuộn thành nắm đấm.

Cô ta thật sự không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam thế mà lại tuyệt đối tin tưởng Tống Thanh Xuân thế. Cô ta nhảy xuống nước, đông lạnh gần chết, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Tống Thanh Xuân như vậy?

Đầu tiên Đường Noãn hơi cúi thấp đầu, sau đó liền lợi dụng khi mọi người không chú ý, chuyển ánh mắt với nữ đồng nghiệp nãy giờ vẫn nói giúp mình, sau đó nữ đồng nghiệp kia lập tức mở miệng: Chính là vì như thế, cô ta mới có thể phủi sạch cho bản thân mình. Nếu Đường Noãn chết đuối, chết không đối chứng, cô ta có thể thoát thân. Nếu Đường Noãn không chết đuối, cô ta có thể dùng cách này để thanh minh rõ ràng cho mình, cái này gọi là vừa đánh trống vừa la làng!

Chúng ta đứng ở đây giằng co tranh cãi cũng không ra kết quả gì, vẫn nên báo cảnh sát đi! Tất cả mọi chuyện hãy giao cho cảnh sát giải quyết….. Nữ đồng nghiệp kia nói xong liền lấy điện thoại ra, ấn 110.

Mặc dù Đường Noãn không phải do cô đẩy xuống nước, nhưng lúc Tống Thanh Xuân nghe tiếng ấn bàn phím, đáy lòng vốn bình yên vì được Tần Dĩ Nam tin tưởng lại dần biến thành hoảng sợ.

Cô biết nếu cô bị cảnh sát dẫn đi, chắc sẽ điều tra hàng loạt, loại tranh chấp này trong đời sống thực có rất nhiều. Cho dù cô tìm luật sư bào chữa, có thể cô được vô tội được thả ra, nhưng cũng có khả năng sẽ bị phán ác ý giết người….

Cô thật muốn mở miệng bảo bọn họ đừng báo cảnh sát, nhưng cô biết, cô không thể mở miệng, bởi vì một khi cô đã mở miệng, là chứng tỏ cô đang chột dạ.

Đáy mắt Tần Dĩ Nam hiện lên vẻ kinh ngạc hoảng sợ, anh ta không hề nghĩ ngợi gì liền đẩy Đường Noãn qua một bên, đi tới chỗ nữ đồng nghiệp kia. Nhưng tốc độ của anh ta nhanh thế nào đi chăng nữa cũng không nhanh bằng tốc độ ấn phím của nữ đồng nghiệp kia.

Khi nữ đồng nghiệp soạn xong ba chữ số 110 này gần như là không hề do dự ấn nút gọi luôn, nhưng đầu ngón tay cô ta còn chưa chạm đến bàn phím không hiểu sao tay cô ta run lên, di động từ trong lòng bàn tay cô ta nhanh chóng rơi ra, hung hăng nện xuống đất, phát ra một tiếng Bốp.

Theo tiếng rơi giòn vang này, có giọng nói nhẹ nhàng cực kỳ dễ nghe từ nơi không xa chậm rãi truyền tới: Ai nói không có nhân chứng nhìn thấy tận mắt?