Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 137: Chúng ta đều đã quên (7)




Tô Chi Niệm đặt bút xuông, dựa lưng vào ghế làm việc, giơ tay lên, xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi.

Mở ra nhật ký trên mặt bàn, trên một tờ khác chi chít chữ.

Ngày 20 tháng 12 năm 2015, kỳ thực lúc này đã là hai mươi mốt giờ, có sao không trăng.

Hôm nay thật vất vả khi về nhà sớm, trên đường còn nghe điện thoại của Đình Đình, tôi rất vui, nhưng khi về đén nhà, lại nghe được lời nói hết sức không vui. Rất không muốn cho cô ấy đi gặp Tần Dĩ Nam, nhưng lại sợ cô không vui, nên đã để cô ấy đi rồi.

Không muốn đi Câu Lạc Bộ Kinh Thành, nhưng nghĩ đến cô ấy đangn ở đó, nên vẫn đi.

Lúc ban đầu có chút hối hận khi đã tới, sau lại cảm thấy bản thân may mắn khi đến đây.

Bởi vì cô ấy nói: Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ không thích Tần Dĩ Nam nữa.

Sau đó tự cười một mình, cười xong lại cảm thấy mình thật ích kỷ.

Biết rõ cái bí mật năm năm trước, làm cho bản thân trở nên không xứng để yêu cô, cũng không xứng cùng với cô, nhưng vẫn là... Vẫn là ích kỷ hi vọng cô không yêu một ai khác.

Tôi đúng là một kẻ ích kỷ đến vô sỉ.

Rất nhiều lần, chán ghét bản thân như một Siêu Năng Lực bẩm sinh, bởi vì Siêu Năng Lực sẽ làm cho thế giới của tôi trở nên không lừa mình dối người, chỉ có mạnh mẽ phơi bảy chân tướng.

Nhưng mà đêm nay tôi thật may mắn đã có được Siêu Năng Lực này, bởi vì đêm nay đã xảy ra một chuyện rất tệ ở trên người Đình Đình, thật sự là quá hoàn hảo, cuối cùng cũng đã có thể giải quyết viên mãn rồi..

Tiếc nuối duy nhất chính là nhìn thấy cô mặc quần áo ướt đứng ở bờ hồ, tôi không thể tiến tới khoác lên trên người cô ấy một chiếc áo.

Trong phòng ngủ bên cạnh lại truyền đến tiếng xì xào bàn tán của Tống Thanh Xuân.

Mình nghĩ là anh ta muốn ăn Kim Lăng...aizzz, đã lâu không đi ăn, trước kia mỗi lúc chở Tống Thừa đi ăn cơm đều đến đây, chỉ tiếc Kim Lăng rất đắt đỏ, nếu đến đó ăn phỏng chừng mình sẽ bị cháy sạch túi... Bất quá cũng muốn ăn...

Tô Chi Niệm xoa mi tâm, cúi đầu xuống.

Muốn ăn Kim Lăng sao? Vậy thì phải ăn Kim Lăng rồi...

Tô Chi Niệm vươn tay, cầm di động trên mặt bàn, gọi cho Trình Thanh Thông một cú điện thoại.

Trình Thanh Thông bị đánh thức từ trong giấc mộng, giọng nói còn mang chút ngái ngủ: Tô tổng, có chuyện gì sao?

Lịch trình thứ hai tuần sau của tôi như thế nào?

Tô tổng, ngài chờ một chút. Giọng nói Trình Thanh Thông có chút lạc định, Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng bật máy tính, qua hơn một phút đồng hồ, lại truyền đến giojng nói của Trình Thanh Thông: Thứ hai tuần sau ngài ở Hongkong ạ.

Hongkong? Tô Chi Niệm nhíu mi một chút: Vậy thứ ba thì sao?

Cũng là Hongkong ạ... Trình Thanh THông nói xong, có chút nghi hoặc hỏi: Tô tổng, ngài quên rồi sao? Thứ hai và thứ ba tuần sau ngài đi Hongkong công tác, chúng ta đã mua vé máy bay vào tối mai rồi mà.

À... Tô Chi Niệm à lên một tiếng, nhớ đúng là có như vậy thật, dừng một lát nói: Cô lấy vé máy bay đổi thành tối nay đi, tối nay chúng ta sẽ bay tới Hong kong, đặt vé trở về vào sáng hôm sau, hôm đó tôi có chút việc.

Vâng, Tô tổng.

-

Tối hôm qua ngủ quá muộn nên Tống Thanh Xuân có chút đau đầu, lúc đi làm đều có chút phờ phạc ỉu xìu.

Xế chiều lúc đến phòng trà lấy cà phê nghe được tiéng trò chuyện, Tống Thanh Xuân mới biết được hôm nay Đường Noãn không đi làm, xin nghỉ bệnh.

Cũng không biết có phải vì chuyện tối hôm qua ở Câu Lạc Bộ Kinh Thành làm thương tổn đến, hay là bị bệnh thật... Tống Thanh Xuân nhấp một ngụm cà phê, chuyện không liên quan đến mình thì tốt nhất là đừng nên quan tâm làm gì.