Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 198: Học không được cách không yêu em(8)




ông được cách không yêu em(8)Editor: MayAnh xác định anh đây là đang giải đáp đề, không phải đang thi chỉ số thông minh chứ? Vào năm lớp mười hai thì cô liền biết, anh rất lợi hại, nhưng cô chưa hề biết, hóa ra anh lại lợi hại đến trình độ này.

Đây hoàn toàn chính là không gì làm không được không hơn không kém đó!

Cô mới vừa ở chỗ này nói trò chơi này quá biến thái, hiện tại cô muốn thu hồi câu nói kia của cô, trò chơi này hoàn toàn không tính là quá biến thái với Tô Chi Niệm, chỉ có thể xem như hơi hơi biến thái!

Bởi vì lúc đầu thời điểm Tống Thanh Xuân giải đáp đề, dây dưa không ít thời gian, khiến cho một đề cuối cùng của Tô Chi Niệm, gần như là xong vào lúc vừa hết giờ.

Trong nháy mắt, trên màn ảnh máy vi tính rải đầy hoa, mấy chữ to  "Chúc mừng bạn thuận lợi thông quan" bay ra.

Một cửa này hoàn toàn là Tô Chi Niệm đi qua, nhưng Tống Thanh Xuân lại có vẻ còn kích động hơn Tô Chi Niệm, vừa hưng trí bừng bừng nhặt lấy bảo rương rơi đầy đất, vừa hưng phấn nói: "Tô Chi Niệm, anh rất lợi hại đó, một trăm để, suốt một trăm đề, mà thời gian chỉ có 10 phút, anh lại có thể hoàn toàn đáp xong rồi! Rất lợi hại, rất lợi hại!"

Tô Chi Niệm ... Có lẽ là bởi vì cô quá hưng phấn, lại có thể buột miệng nói ra tên anh lần nữa.

Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, tầm mắt liền rơi ở trên gò má của Tống Thanh Xuân, bởi vì cô vui vẻ, mặt mày đều cong lên, lông mi dài dài bởi vì cười nên run lên một cái, khiến cho tốc độ tim đập của anh đều tăng tốc mãnh liệt lên theo.

Sau khi Tống Thanh Xuân nhặt lấy bảo rương xong, thuận thế đi nhìn thoáng qua vừa mới những đề mục câu hỏi nhanh đáp nhanh kia, toán học, vật lý, hóa học, ngữ văn, lịch sử, địa lý, câu đố rèn luyện trí não... Quả thực là vấn đề loè loẹt đa dạng gì đều có... Thậm chí có chút vấn đề trên trời mà cô hoàn toàn không biết đang nói gì!

Anh lại có thể biết tất cả mọi chuyện! Quả thực không phải người, không phải người mà! Sao tên của anh có thể là Tô Chi Niệm, nên phải đổi tên gọi là Tô toàn tài a...

Tay Tô Chi Niệm còn ôm trên cánh tay Tống Thanh Xuân, anh có thể biết rõ ràng ý nghĩ ở đáy lòng cô.

Tô toàn tài... trái tim Tô Chi Niệm hung hăng run một chút... Hôm nay cô đã lấy cho anh hai cái tên lóng rồi.

Sóng ngầm nơi đáy lòng Tô Chi Niệm bắt đầu khởi động, ngay cả đầu ngón tay đều run rẩy lên theo, sau đó anh mới hậu tri hậu giác ý thức được mình còn đang ôm cô, vội vàng lặng yên không một tiếng động thu cánh tay trở về.

Tống Thanh Xuân còn đang xem những kia đề mục, cũng không có chú ý đến sự khác thường của Tô Chi Niệm, chờ đến khi cô xem xong toàn bộ đề mục, mới quay đầu, đáy mắt sáng ngời dị thường, mang theo vài phần chân thành: "Tô Chi Niệm, cám ơn anh nha, nếu như không phải hôm nay có anh giúp đỡ, tôi không biết mình còn phải đánh bao lâu, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa cái hỏi nhanh đáp nhanh vừa rồi, làm không tốt thì suốt đời tôi đều sẽ kẹt ở chỗ này rồi ..."

Cô liên tục gọi anh là Tô Chi Niệm hai lần, gọi đến tâm tình anh cực kỳ xán lạn, ngay cả mở miệng, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Không việc gì, tiện tay giúp đỡ."

Dừng một chút, Tô Chi Niệm cảm thấy mình giống như lãnh đạm, lại bổ sung một câu: "Bình thường lúc nhàm chán, cũng sẽ viết số hiệu giết thời gian."

Cái gì gọi là lúc nhàm chán, sẽ viết số hiệu, giết thời gian?!

Xin hỏi, có ai sẽ dùng chuyện viết số hiệu thiêu não này để giết thời gian?

Anh xác định, anh đây không phải đang biến tướng khoe khoang chính mình ư?

Nếu là đổi lại trước đây, Tống Thanh Xuân khẳng định sẽ bởi vì câu nói đả thương người vừa rồi của anh, yên lặng nói thầm anh, nhưng hôm nay, cô ngược lại càng hiếu kỳ về chuyện này: "Không phải anh học thương mại à? Sao về máy tính cũng lợi hại như vậy?"