Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 287: Tận cuối cuộc đời, yêu sai một người (8)




Editor: May

Tô biến thái đến tiền căn hậu quả vì sao cô muốn anh tới đón cũng không hỏi, liền trực tiếp thẳng thắn cứng rắn đáp ứng như vậy à?

Bắt đầu từ lúc nào, anh trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Giống như là từ khi anh vùng ngoại ô phía bắc thành phố đón cô, sau một đêm bọn họ nói chuyện trắng đêm kia, anh liền bắt đầu có chút chuyển biến, cũng là một đêm kia, cô biết tuy rằng bề ngoài anh đối với cô rất lạnh lùng, nhưng đáy lòng lại quan tâm cô ... nhưng mà... vì sao Tô Chi Niệm muốn đối tốt với cô?

Cô từng hận thấu anh, nói lời tàn nhẫn nhất trên đời cho anh nghe, còn đuổi anh ra khỏi nhà cô, vì sao anh còn muốn đối tốt với cô?

Tống Thanh Xuân nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra được một giải thích hợp lý, cô lắc lắc đầu, ném vấn đề này ra sau đầu, sau đó mi tâm liền nhẹ nhàng nhíu lại, sao vừa rồi cô lại gọi anh là Tô biến thái? Còn có tên anh trên điện thoại của cô cũng là Tô biến thái...

Hai tay Tống Thanh Xuân cầm điện thoại di động, ngồi ở cạnh giường, cắn môi dưới, vừa nghĩ, vừa nhấn soạn, sau đó xóa sạch ba chữ  "Tô biến thái" kia, đổi thành "Tô mỹ nhân" .

Tống Thanh Xuân nhìn một lát, cảm thấy "Tô tay tàn" càng hay, nhưng đổi thành "Tô tay tàn", lại cảm thấy "Tô máu lạnh" hay hơn, cô phồng má, lại đổi thành "Tô trầm mặc", cô lắc lắc đầu, trên màn hình lại đổi thành ba chữ "Tô nhật ký", nhưng "Tô văn nghệ" cũng không tệ, còn có "Tô kỹ thuật", "Tô toàn tài", "Tô đại bài", "Tô lừa đảo", "Tô nhất nguyên", "Tô mỹ nhân" ...

Những tên này đều rất tốt, nên dùng cái nào đây?

Tống Thanh Xuân gặm ngón tay, do dự rất lâu, cuối cùng làm ra quyết định, cô dứt khoát thừa dịp Tô Chi Niệm còn chưa đến, ghé vào trước bàn sách, dùng bút viết mỗi một cái tên kia ở trên giấy, sau đó lần lượt xếp những tờ giấy thành khối vuông nhỏ, để lên bàn, dùng tay làm loạn, thời điểm cô đang chuẩn bị rút thăm làm ra quyết định, điện thoại di động đột nhiên liền vang lên.

Tống Thanh Xuân nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, lại có thể là Tô Chi Niệm gọi tới, cô vội vàng đổi động tác chuẩn bị rút thăm thành nghe điện thoại, cô còn chưa "alo", giọng nói của Tô Chi Niệm liền không lạnh không nhạt theo sóng điện bay vào trong tai: "Đến."

"Tôi ra ngay." Tống Thanh Xuân cúp điện thoại, luống cuống tay chân lấy túi và áo khoác của mình, liền chạy ra ngoài phòng ngủ, vừa chạy đến đầu bậc thang, cô lại quay về.

Cô chạy đến trước bàn sách, nắm loạn một tờ giấy xếp ô vuông trên bàn, sau đó liền xoay người chạy xuống lầu lần nữa.

-

Đêm giao thừa, sau khi Tô Chi Niệm nhảy vào trong hồ cứu Tống Thanh Xuân xong, chẳng những không đi giữ ấm đúng lúc, ngược lại còn mặc quần áo đơn bạc ẩm ướt lạnh buốt ngốc ở bên ngoài gần hai tiếng, tối đó ngủ không bao lâu liền cảm mạo.

Anh lo lắng Tống Thanh Xuân sẽ xảy ra thêm tình huống gì, muốn cảm mạo nhanh tốt một chút, trực tiếp đi bệnh viện truyền nước, còn uống liều thuốc gấp đôi, có thể bởi vì mỗi ngày anh đều là đi sớm về trễ ngây ngốc cả ngày gần như họ Tống, mỗi buổi sáng tỉnh lại, cảm mạo khá hơn một chút, đến buổi tối lại sẽ sốt nhẹ.

Bệnh tình vẫn luôn không ngừng kéo dài tới buổi tối mùng ba tháng giêng, cuối cùng mới hoàn toàn bớt sốt, đêm hôm đó ngâm tắm nước nóng một chút, hung hăng ngủ một giấc, buổi sáng mùng bốn tỉnh lại, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng, anh mang máy vi tính và mấy phần văn kiện, tìm một quán cà phê cách nhà họ Tống tương đối gần để ngồi ngốc ở đó, cảm mạo còn chưa hoàn toàn hết, chỉ xử lý công việc ba tiếng, cả người liền cực kỳ mệt mỏi, buổi trưa tùy tiện ăn chút gì đó ở trong quán cà phê, muốn dựa vào ghế sofa, ngủ một giấc.

Khoảng bốn giờ, anh đoán Tống Thanh Xuân muốn xuất phát đi biệt thự của anh, liền thu dọn đồ đạc, tính tiền rời khỏi quán cà phê, vừa lên xe, chuẩn bị đi đối diện chỗ tiểu khu nhà họ Tống chờ, điện thoại di động trong túi liền vang lên.