Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 290: Người đó, có phải là anh không? (1)




Editor: May

Tất cả mọi chuyện, đều đến từ số lẻ khó khăn nhất.

Tống Thanh Xuân có lần đầu tiên làm phiền Tô Chi Niệm, liền có lần thứ hai.

Mùng bốn Tống Thanh Xuân đến biệt thự của Tô Chi Niệm, vẫn luôn không ra khỏi cửa, có lẽ Tô Chi Niệm bởi vì cảm mạo chưa khỏi hẳn, cũng trùng hợp, đều ở nhà nghỉ ngơi mỗi ngày.

Mùng bảy tháng giếng, là ngày đi làm chính thức sau tết âm lịch, Tống Thanh Xuân có bài học đêm giao thừa, đâu còn dám đơn độc lên tàu tàu điện ngầm hoặc đón xe, cho nên vào buổi tối mùng sáu tháng giêng, cô liền muốn làm phiền Tô Chi Niệm lần nữa.

Giống như lần trước, lần này Tống Thanh Xuân đề xuất xin Tô Chi Niệm giúp đỡ, anh vẫn không có chút do dự liền đáp ứng, nhưng lần này, Tống Thanh Xuân ngược lại nói một lần tiền căn hậu quả không hiểu tại sao mình bị người đuổi giết cho Tô Chi Niệm.

Những chuyện này, Tô Chi Niệm còn sớm biết hơn cô, nhưng khi cô nói, anh vẫn dừng tất cả công việc trong tay lại, nghe còn nghiêm túc bất kỳ lần đi họp nào.

Buổi sáng mùng bảy, Tô Chi Niệm không để cho tài xế tới đón mình, tự mình lái xe đưa Tống Thanh Xuân ra khỏi cửa.

Lúc sắp đến cửa công ty Tống Thanh Xuân, cô liền trở nên thường xuyên thất thần, giống như là đang phiền não chuyện gì.

Tô Chi Niệm thừa dịp chờ đèn đỏ, lơ đãng đưa cánh tay nhích lại gần bên Tống Thanh Xuân, sau đó anh đọc được ý nghĩ đáy lòng cô, biết cô đang khó xử chuyện làm phiền anh lần thứ ba, đó chính là muốn anh buổi tối tới đón cô, nhưng rồi lại cảm thấy ngại ngùng, thậm chí trong đầu nhỏ đã bắt đầu đang suy nghĩ nên tìm một nam vệ sĩ có thân thể cường tráng bên cạnh hai mươi bốn tiếng không...

Nam vệ sĩ... Khi Tô Chi Niệm đọc được ba chữ kia, vẻ mặt không động, mí mắt lại nhảy lên.

Xe vững vàng dừng lại ở dưới lầu công ty TW, Tống Thanh Xuân kì kèo mè nheo thu dọn túi xách của mình, trước khi xuống xe, nhiều lần lời nói nhờ anh giúp đỡ đã đến bờ môi, lại đều biến thành: "Cái đó, cám ơn anh... anh lái xe chậm một chút... Bái bai, tôi xuống xe trước ... gặp lại sau..."

Cuối cùng Tống Thanh Xuân đẩy cửa xe ra, xuống xe, trước khi cửa xe đóng lại, cô nhìn Tô Chi Niệm muốn nói lại thôi một lần nữa, sau đó lắc lắc tay, lại là một câu: "Gặp lại sau."

Đến đây chấm dứt, cô đã liên tiếp nói gặp lại sau tám lần, nói gặp lại sau rồi gặp lại sau tám lần thì cũng thôi đi, còn kéo phí nhiều lời như vậy, kết quả còn chưa kéo một câu đến trọng điểm...

Tô Chi Niệm nghe đến cuối cùng, đều có chút không nhẫn tâm nghe tiếp, anh nhìn khuôn mặt Tống Thanh Xuân uể oải, đóng cửa xe lại một nửa, mở miệng gọi tên cô: "Thanh Xuân."

"Hở?" Tống Thanh Xuân hơi kéo cửa xe ra một chút, ló đầu vào.

Thần sắc trên mặt Tô Chi Niệm rất nhạt, ngữ điệu giống như vẻ mặt, cũng rất nhạt: "Buổi chiều tôi hẹn khách ở hội sở phía trước nói chuyện hợp tác, tan tầm em có thể đợi tôi, tôi thuận đường đón em về nhà."

Tống Thanh Xuân giống như trúng giải thưởng lớn, vui rạo rực gật đầu thật mạnh với anh, đôi mắt đen nhánh của cô giống như có thể nói chuyện, không ngừng nhấp nháy với anh, giống như có ánh sáng đang lưu chuyển: "Được."

Tô Chi Niệm bị ánh mắt cô nhìn đến có chút choáng váng, anh chuyển tầm mắt, khẽ gật đầu, sau đó liền nghe được cô giòn giã nói "gặp lại sau" lần thứ chín với anh, sau đó nữa, cuối cùng lần này cũng gặp lại sau thành công , tiếp theo đó, Tô Chi Niệm chính là bởi vì một câu kia, tôi thuận đường đón em về nhà, anh liền có thêm một cái tên lóng mới, Tô tài xế.

Tống Thanh Xuân vì an toàn cuộc sống, ước gì Tô Chi Niệm có thể mỗi ngày đón đưa mình thượng tan việc.

Tô Chi Niệm lo lắng an toàn cuộc sống của Tống Thanh Xuân, hận không thể ở bên cạnh cô hai mươi bốn tiếng mỗi ngày.