Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 316: Không cần anh mắc nợ (6)




Editor: May

Tống Thanh Xuân dùng sức vân vê tay đũa trong lòng bàn, nhìn về phía dưới, tránh né tầm mắt của Tô Chi Niệm, lời cô muốn nói còn chưa nói ra, đáy mắt lại có gai đau trước, cổ họng cũng trở nên hơi nghẹn, cô hít sâu một hơi, nói: "Tô Chi Niệm, tôi không cần anh mắc nợ."

Vui sướng nơi đáy mắt của Tô Chi Niệm dần dần bắt đầu tan rã, anh bình tĩnh nhìn cô chăm chú, không có lên tiếng.

"Tô Chi Niệm..." Cô lại hô một tiếng tên anh, sau đó khóe môi liền kéo ra chút tươi cười, giống như là đang tự giễu, qua khoảng mười giây đồng hồ, mới rũ mắt xuống, cô không tiếng động lại dùng lực nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực nuốt khó chịu trong cổ họng về trong bụng, sau đó tận lực làm cho ngữ khí của mình lộ ra một chút dịu dàng, mở miệng: "Nếu như anh bởi vì lúc trước ngủ với tôi, cảm thấy mắc nợ tôi, mới buông tha hợp tác mà công ty thật vất vả mới đàm phán được, ở trong nhà với tôi, tôi muốn nói với anh, thật không cần phải như thế."

Tô Chi Niệm ngồi thẳng đối diện Tống Thanh Xuân, tầm mắt vẫn không nháy nhìn chằm chằm cô, chỉ là trên gương mặt tuấn nhã của anh, dưới ánh đèn rực rỡ của phòng ăn chiếu xuống, vẻ mặt có vẻ hơi mơ hồ.

Tống Thanh Xuân chịu đựng đáy mắt có chút chua xót, cô cúi đầu, lại nhẹ giọng mở miệng: "Ngày mai anh đi công ty bận chuyện của anh đi, đúng lúc ngày mai tôi cũng muốn ngoài một chuyến..."

Giọng nói của Tống Thanh Xuân đột nhiên nghẹn ngào một chút, cô tạm dừng một hồi lâu, mới nói tiếp: "... Mặc kệ thế nào, đều rất xin lỗi, gần đây gây thêm cho anh không ít phiền toái."

Nói xong, Tống Thanh Xuân không có dừng lại chút nào, liền đá ghế dựa phía sau ra, đứng dậy, thu dọn lung tung dĩa trên bàn ăn một chút, bưng vào phòng bếp.

-

Tống Thanh Xuân rửa dĩa xong, đi ra từ trong phòng bếp, Tô Chi Niệm đã không còn ở phòng ăn.

Cô nhìn chằm chằm cái ghế dựa Tô Chi Niệm vừa mới ngồi qua, ánh mắt có vẻ hơi hốt hoảng.

Từ ngày đó, sau khi anh nói anh chăm sóc cô chỉ vì mắc nợ, cô cảm thấy cả người của mình liền trở nên là lạ, đáy lòng giấu một đoàn khí uất nói không nên lời, nhưng cô lại rốt cuộc không biết vì sao khí uất đó lại tới.

Càng nghĩ, Tống Thanh Xuân càng phiền, cô lấy khăn lau, dùng sức lau bàn ăn nhiều lần, lau thẳng đến khi khí uất nơi đáy lòng bình ổn một chút, mới dừng lại, trở về phòng bếp rửa tay sạch sẽ, lên lầu.

Bởi vì do kỳ sinh lý muốn tới, Tống Thanh Xuân tắm rửa một chút, tắt đèn rất sớm, lên giường.

Cô không có buồn ngủ, ôm chăn mền, nghĩ ngày mai Tô Chi Niệm không ở nhà, cô phải làm sao? Một mình ở trong nhà, sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì chứ? Nếu ra ngoài, phải tìm người theo, tìm ai đây? Tần Dĩ Nam sao? Hiện tại anh đã có bạn gái...

Tống Thanh Xuân chôn mặt vào trong chăn đệm, tâm tình càng ngày càng suy sụp thương cảm, nhịn không được nhỏ giọng than thở một câu: "Nếu như Tống Thừa còn sống thì tốt rồi..."

Tống Thanh Xuân hoảng hốt một lúc, khẽ thở dài một hơi: "Thôi đi, đừng tìm ai hết... Nếu như thật gặp phải nguy hiểm gì, làm không tốt sẽ liên lụy người khác..."

"Sáng mai trước khi ra cửa, cùng lắm chờ anh ta đi công ty, mình tại trở về, đóng chặt cửa sổ, ai tới cũng không mở cửa, sao sẽ xuất hiện nguy hiểm được?"

"Lại nói, có khi tất cả chuyện lúc trước đều là anh chàng chuyển phát nhanh đó làm, mình cần gì phải tự mình nghĩ ngợi lung tung, dọa nạt chính mình? Cho nên, Tống Thanh Xuân, không sợ, không sợ, không sợ..."

Tống Thanh Xuân liên tục lẩm bẩm câu "Không sợ" nhiều lần để trấn an chính mình, nhưng dù cô lẩm bẩm thế nào, cuối cùng đáy lòng vẫn hơi sợ.