Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 328: Mỹ nam an tĩnh (8)




Editor: May

Tống Thanh Xuân há to miệng, nhìn tầm mắt Trình Thanh Thông, rõ ràng là đã giật mình.

Khóe môi Trình Thanh Thông nâng lên, khuôn mặt trầm mặc, giống như trong đầu đang nhớ lại hình ảnh lúc trước, qua rất lâu, cô mới tiếp tục mở miệng, thanh tuyến trở nên đặc biệt mềm mại: "Dù là anh ấy say, tôi cũng không dám hỏi anh nhiều, cho nên tôi đắp kín mền cho anh, liền muốn rời đi, nhưng bởi vì uống rượu, anh ấy có chút khó chịu, nhắm mắt lại nằm ở trên giường, lại mơ hồ không rõ nói thêm một câu."

"Câu nói kia, dù là qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn nhớ rõ ràng như cũ, anh ấy nói..." Tầm mắt Trình Thanh Thông vốn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sát đất, đột nhiên quay đầu, đối diện mắt Tống Thanh Xuân: "... Anh ấy nói, cô ấy là người mà tôi nhớ mãi không quên, hàng năm không quên."

Nhớ mãi không quên, hàng năm không quên.

Tống Thanh Xuân luôn cho rằng, câu nói hay nhất của Tô Chi Niệm là tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.

Cô không nghĩ tới, hóa ra anh còn từng nói tám chữ rung động lòng người như vậy.

Đây rõ ràng là câu chuyện không liên quan với cô, nhưng tâm cô vẫn bị xúc động thật sâu.

Sau khi xúc động, cô lại có thể phát hiện chỗ mềm mại sâu nhất bên ngực trái của mình, có một chút không thoải mái rất nhỏ rất nhỏ nhặt...

Nhớ mãi không quên, hàng năm không quên.

Tình cảm sâu đậm bao nhiêu, mới có chấp niệm nặng như vậy?

Nhưng vì sao anh không chịu để cho cô nói với cô ấy, người anh thích chính là cô ấy chứ?

Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lúc lâu, nhịn không được lần nữa dời tầm mắt đi.

Trong phòng làm việc rơi vào hoàn toàn yên tĩnh.

Hai cái cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đều có tâm sự riêng ngồi ở trên ghế sofa, không tiếp tục trò chuyện.

Không biết qua bao lâu, điện thoại di động của Trình Thanh Thông đột nhiên vang lên, là đồ ăn mua ở Kim Lăng đến.

Cô đi xuống lầu nhận đồ ăn mua ở ngoài, dựa theo dặn dò của Tô Chi Niệm, cùng ăn cơm trưa với Tống Thanh Xuân.

Sau bữa ăn, cô đi nhà vệ sinh một chuyến, sau khi đi ra, quẹo vào phòng trà nước, rửa một ít trái cây, thời điểm vào phòng làm việc lần nữa, lại có thể thấy Tống Thanh Xuân vùi ở xích đu trong góc khuất của Tô Chi Niệm, ngủ thiếp đi.

Trình Thanh Thông để dĩa đựng trái cây xuống, đi vào trong phòng nghỉ ngơi của Tô Chi Niệm, lấy một cái mền, khi vừa mới chuẩn bị cầm phủ thêm cho Tống Thanh Xuân, Tô Chi Niệm đẩy cửa vào.

"Tô tổng..." Trình Thanh Thông ép giọng rất nhỏ.

Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, liền nhìn về phía ghế sofa, không thấy Tống Thanh Xuân, mi tâm nhăn một chút, thốt ra: "Cô ấy đâu?"

Trình Thanh Thông chỉ chỉ chỗ xích đu: "Tống tiểu thư ngủ ."

Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân ngủ say liền ngẩn ra.

Anh cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm hình ảnh kia, nhìn rất lâu, mới đưa tay ra, nhận lấy tấm mền trong tay Trình Thanh Thông: "Để tôi."

"Vâng, Tô tổng." Trình Thanh Thông dừng một chút, biết điều lại mở miệng nói: "Tôi đi ra ngoài trước."

"Đợi một chút." Trong khoảnh khắc Trình Thanh Thông xoay người, Tô Chi Niệm mở miệng gọi cô, sau đó nhỏ giọng, nói: "Có chuyện gì, cho mọi người chờ đến xế chiều rồi tới tìm tôi sau."

Trình Thanh Thông "Vâng" một tiếng, tầm mắt bay về phía Tống Thanh Xuân, đại BOSS đây là sợ người vào vào ra ra, quấy rầy giấc ngủ của Tống tiểu thư đi.

Tô Chi Niệm không nói gì, lấy tấm mền, đi về phía Tống Thanh Xuân.

Trước khi Trình Thanh Thông đóng cửa, lại nhìn thoáng qua trong phòng làm việc, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm nhẹ chân nhẹ tay tới gần xích đu, cực kỳ dịu dàng phủ tấm mền lên trên người cô gái, anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt đặc biệt ôn nhu, đầu ngón tay của anh còn nhẹ nhàng nâng lên, vuốt ve gò má của cô, mang theo nồng đậm thương tiếc và yêu thương.