Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 338: Đến trở mặt cũng không còn sức (8)




Editor: May

Tô Chi Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, thanh lọc toàn bộ những ý nghĩ trong đầu mình, anh nhắm mắt lại, dựa vào ở trên lưng xe, bắt đầu đếm đếm, cố gắng để cho mình thanh tâm quả dục một chút, nhưng mà, đếm đếm, không biết xảy ra chuyện gì, chữ số Ả Rập lại bị đếm thành "Soái đến không khép chân lại được".

Soái đến không khép chân lại được...

Bảy chữ này, quả thực liền giống như là một ma chú, cả buổi chiều hôm nay, thỉnh thoảng liền chui vào trong óc của anh, làm hại buổi chiều lúc anh ký tên, còn ký ba chữ "Tô Chi Niệm" thành "Soái đến không khép chân lại được".

Tô Chi Niệm cảm thấy mình có thể là bị Tống Thanh Xuân truyền nhiễm, lại có thể giống như cô, đầu óc cũng nghĩ đến đồ lộn xộn lung tung, chỉ là vai nữ chính của anh không phải phụ nữ khác, mà là cô.

Khô nóng quen thuộc, lần nữa trải rộng toàn thân, vào lúc này khứu giác của anh trở nên đặc biệt linh mẫn, tràn ngập toàn bộ đều là mùi hương của cô, anh nhịn không được giơ tay lên, kéo cà-vạt của mình, nhưng mà cổ khô nóng kia vẫn không có cách gì hòa dịu, thậm chí ý nghĩ trong đầu óc anh trở nên càng thêm không có hạn cuối, soái đến không khép chân lại được, soái đến khiến cô... không khép chân lại được sao?

Hô hấp của Tô Chi Niệm hơi hơi cứng lại, sau đó thừa dịp mình còn chưa thất thố, nghĩ cũng không nghĩ tới giơ tay lên, ấn cửa sổ xe xuống.

Mùa đông gió lạnh, thổi tới vù vù, không đầy một lát liền thổi tan ấm áp trong xe, cũng miễn cưỡng thổi bình ổn lửa khô trong cơ thể của Tô Chi Niệm.

-

Bảy giờ ở thành phố Bắc Kinh, là thời gian hỗn loạn nhất.

Bình thường lộ trình từ công ty đến kim bích huy hoàng chỉ hai mươi phút, lại dùng một tiếng mới đến.

Người muốn tụ họp vào đêm nay đều đã đến đông đủ, đoàn người Tô Chi Niệm vừa ngồi xuống, người phục vụ lập tức bắt đầu mang thức ăn lên.

Người một bàn, đoán chừng tiếp xúc không ít với Tô Chi Niệm, mọi người thấy Trình Thanh Thông ngược lại không quá ngoài ý muốn, tự nhiên quen thuộc chào hỏi một tiếng, sau đó liền rơi lực chú ý ở trên người Tống Thanh Xuân, đáy mắt mang theo một chút kinh ngạc.

Có lẽ là thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không có ý tứ muốn mở miệng giới thiệu, có người vào lúc mời rượu, nhịn không được hỏi một câu: "Vị này chính là?"

"Họ Tống." Tô Chi Niệm giống như là không muốn nhiều lời, chỉ là nói ra một cái họ, đến tên cũng không nói, thẳng đến chạm ly xong, sau khi uống rượu xong, anh mới lại bổ sung một câu: "Một người bạn, không phải người công ty của tôi."

Ngữ khí anh nói lời này rất nhạt, hoàn toàn không mang theo bất kỳ thành phần ái muội gì, nhưng Trình Thanh Thông ngồi bên cạnh Tống Thanh Xuân lại biết tâm ý trong lời nói này của Tô Chi Niệm.

Ở trong vòng tròn thương trường này, rất nhiều công ty đều sẽ cố ý thông báo tuyển dụng một ít nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp, không yêu cầu bọn họ quá thông minh có nhiều khả năng, chỉ cần ở thời điểm mang ra ngoài bàn công việc, sẽ biết đầy đủ làm nũng, biết dỗ nhân, biết uống rượu.

Dù sao đại đa số, mọi người đều là dễ dàng sinh ra cảm tình với thứ gì đó xinh đẹp.

Đương nhiên loại nhân viên xinh đẹp này, cũng liền lòng hiểu mà không nói, trở thành đối tượng trêu chọc của mọi người trên bàn rượu.

Đại BOSS trả lời như vậy, không thể nghi ngờ là đang nói với mọi người, Tống tiểu thư không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện nói giỡn.

Phía sau ba câu không nặng không nhẹ như vậy của anh, thật ra che giấu bảo vệ dày đặc của anh với cô ấy.

Sợ là trên thế giới này, cũng chỉ có Tống tiểu thư, mới có thể khiến cho anh để ý như vậy thôi.

Ăn cơm xong, Trương tổng làm chủ, mở hai căn phòng bao, mấy BOSS tập hợp ở trong phòng bao một đánh bài, những người khác ở phòng bao bên cạnh ca hát.