Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 341: Muốn cả đời đều hòa hợp như vậy (1)




Editor: May

Hai ngày này anh làm việc có chút bận, số lần tìm cô rất ít, mà cô lại tận lực trốn tránh anh, khiến hai người không thể chạm mặt.

Đêm nay, anh hẹn một khách hàng gặp mặt ở Kim Bích Huy Hoàng, trên đường từ công ty tới, anh còn cố ý quẹo đến trong tiệm hoa, đặt một bó hoa, để ở trong xe mình, sau đó gửi cho Đường Noãn một dòng tin nhắn, hỏi cô buổi tối có thời gian không, anh đến tìm cô.

Một bữa cơm, ăn hai tiếng, sau khi dỗ được khách nở gan nở ruột khách hộ tiễn đi, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, rất nhiều tin nhắn gửi đến, chỉ riêng không có của cô, tiếp tục gửi cô một tin nhắn, nhìn chằm chằm màn hình chờ một hồi lâu, cũng không đợi bất kỳ hồi đáp gì, thừa dịp chờ người phục vụ đưa hóa đơn, anh thu hồi điện thoại di động, đi nhà vệ sinh một chuyến.

Lúc đi nhà vệ sinh được một nửa, một người đàn ông trung niên đi vào, liên tục nhìn anh.

Trong phòng vệ sinh chỉ có hai người anh và anh ta, rất nhiều chỗ trống, nhưng anh ta lại cố ý chọn chỗ bên cạnh anh, vừa tháo dây thắt lưng, ánh mắt còn vừa cố ý vô ý bay về phía anh.

Anh bị anh ta nhìn đến có chút buồn bực, vội vàng giải quyết xong, liền sửa sang quần áo một chút, đi tới cửa nhà vệ sinh.

Anh giơ tay lên, vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy có giọng nói quen thuộc truyền tới đây.

"Nếu cô không yêu, vậy sao cô còn phải kích động như thế, chẳng lẽ trước đó cô luôn đang miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, thật ra đáy lòng của cô vẫn rất yêu anh ta?" 

Đây là giọng nói của Đường Noãn, nghe ngữ khí của cô có chút không vui, là đang cãi nhau với người ta sao?

Tần Dĩ Nam gần như không chần chờ chút nào liền đi ra nhà vệ sinh, anh đứng ở trước bồn rửa tay công cộng bên ngoài, rửa tay qua loa, rút một tờ giấy, vừa lau, vừa xoay người, mặt ngó về phía hàng hiên.

Anh còn chưa kịp cất bước, liền nghe thấy một tiếng nói còn quen thuộc hơn, không phải Đường Noãn, mà là Tống Thanh Xuân.

"Đường Noãn, cô bớt ở chỗ này níu lấy chuyện tôi từng thích anh Dĩ Nam không buông, dù cho tôi chưa từng thích anh Dĩ Nam, nhưng nếu tôi vừa nhìn thấy hình ảnh như thế, tôi vẫn sẽ xông qua đây chặn cô lại!"

Tôi từng thích anh Dĩ Nam... Mấy chữ này, liền giống như là có một tia chớp, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Tần Dĩ Nam, trong nháy mắt liền khiến cho cả người anh hóa đá tại chỗ, toàn thân cứng đờ không có cách gì nhúc nhích.

Tống Thanh Xuân và Đường Noãn đứng ở trong hành lang rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Nhưng Tần Dĩ Nam lại cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều rối loạn, thậm chí ở trong nháy mắt này, anh cảm thấy chính mình càng giống như là nằm mơ.

Chẳng qua ngắn ngủn nửa phút, trong lòng anh lại chợt hiện ra vô số loại cảm xúc, anh còn chưa tiêu hóa xong lời nói vừa rồi của Tống Thanh Xuân, cô liền mở miệng lần nữa, ngữ khí lộ ra đặc biệt nghiêm túc: "Đường Noãn, rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam không?"

"Nếu như cô đơn thuần chỉ bởi vì chán ghét tôi, mới luôn bám lấy Tần Dĩ Nam không buông, như vậy hiện tại tôi nói cho cô biết, cô thật sự không cần phải làm như vậy..."

Tống Tống đang nói cái gì, sao anh nghe không hiểu lắm, Đường Noãn bám lấy anh, là bởi vì chán ghét cô?

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mi tâm của Tần Dĩ Nam vừa hơi nhăn lại, giọng nói của Đường Noãn liền vang lên theo: "Không cần sao? Tôi thấy bộ dáng giận không thể nuốt như vậy của cô, tôi cảm thấy rất cần thiết nha..."

"Còn có, không phải cô vẫn luôn hỏi tôi, có thích Tần Dĩ Nam hay không ư? Tôi có thích anh ta hay không, năm năm trước tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với cô sao? Chẳng lẽ cô còn muốn để tôi lặp lại lần nữa với cô ư?"

Năm năm trước, sao lại kéo đến năm năm trước?