Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 369: Dừng ở răng môi, che giấu khắp năm tháng (9)




Editor: May

Giống như lúc tới, trên đường trở về, anh vẫn không có ý tứ muốn nói chuyện với cô.

Có thể bởi vì anh lớn lên quá chói mắt, khi đi ngang qua quán thịt nướng đã dọn được một nửa đó, bà chủ nghe nhạc đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm nhiều lần, bài hát 《 nghe nói tình yêu đã trở về 》 kia còn đang phát.

"Đây là một loại đau xót muốn gặp không thể gặp, khiến cho tôi nhớ thương em càng ngày càng sâu, tôi lại chỉ có thể đặt em ở trong lòng tôi."

Quẹo vào ngõ hẻm đi ra lúc đầu kia, tiếng hát trở nên nhỏ đi nhiều.

"Đối với tiếng nói của em, hình ảnh của em, tôi thề tôi đều chưa từng quên qua, mà bây giờ đối với lựa chọn anh ta của em, tôi chỉ có thể nói tôi có chút khổ sở, cũng từng thật tâm thật lòng chờ qua..."

Tiếng nhạc hoàn toàn không nghe được nữa, Tống Thanh Xuân xuyên qua đầu hẻm, thấy xe Tô Chi Niệm dỗ ở ven đường.

Đi ra đầu hẻm, Tô Chi Niệm lấy chìa khóa xe ra, thời điểm chuẩn bị khởi động xe, thấy có một ông lão lớn tuổi, đẩy một chiếc xe, đi qua từ trước mặt.

Hẳn là chợ đêm gần đây đã đóng cửa, trong tủ thủy tinh phía sau xe, còn cắm hai cái kẹo bông gòn màu hồng nhạt.

Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự gì liền buột miệng gọi ông lão lớn tuổi đó lại: "Bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông dừng xe, nói giá cả với Tô Chi Niệm: "Một cái mười đồng."

Tô Chi Niệm theo thói quen vỗ túi, mới phát hiện lúc mình ra cửa quên mang ví tiền, sau đó liền đi đến trước xe, lục từ bên trong ra một đống tiền xu, đếm vừa đúng hai mươi đồng, mua toàn bộ hai kẹo bông gòn kia, sau đó đưa cho Tống Thanh Xuân đông lạnh đứng run ở bên đường.

Trở về trên xe, Tô Chi Niệm mở máy sưởi ấm rất đủ, không đầy một lát, trong xe liền ấm áp lên.

Tống Thanh Xuân ngồi ở ghế cạnh tài xế, một tay giơ một cái kẹo bông gòn, bên trái gặm một ngụm, bên phải gặm một ngụm.

Tô Chi Niệm xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm một màn này, tầm mắt trở nên hơi hốt hoảng.

Dù là, dù là đã qua mười bảy năm, trên người cô vẫn có bóng dáng cô trước đây.

Năm đó, năm đó chính là anh đang đứng ở đầu hẻm, anh gặp gỡ cô lần đầu tiên, sau đó gặp được cả đời.

Lúc đó anh vì dỗ cô cười, dắt tay cô, đi đến siêu thị gần đó, tốn toàn bộ gia sản của anh, mua cho cô hai cái kẹo que.

Mà hôm nay, tuy rằng anh không cần dùng toàn bộ gia sản mua cho cô hai cây kẹo bông gòn, nhưng lại dùng toàn bộ của cải anh mang theo trên người vào giờ này khắc này, mua hai cây kẹo bông gòn cho cô.

Những năm này, một mình anh đi đầu hẻm đó không biết ngẩn người bao nhiêu lần, nhưng lại chưa từng gặp qua cô.

Anh luôn ảo tưởng, có một ngày, anh đứng đó, cô liền xuất hiện ...

Nhưng ảo tưởng, cuối cùng chỉ là ảo tưởng, từ đầu đến cuối cô đều không có xuất hiện.

Mà hôm nay anh sở dĩ mang cô tới nơi này, chẳng qua chỉ là vì lừa mình dối người một chút ảo tưởng nhiều năm như vậy của anh mà thôi.

Lúc Tống Thanh Xuân liếm kẹo bông gòn bên phải, xuyên qua kính chiếu hậu thấy Tô Chi Niệm đang nhìn mình chằm chằm, động tác của cô ngừng lại, sau đó theo tầm mắt của anh, nhìn chăm chú kẹo bông gòn trong tay mình, trầm tư một lúc, liền giơ lên trước mặt anh: "Muốn thử một miếng không?"

Tô Chi Niệm thấy hành động này của cô, trước là ngẩn ra, sau đó liền cười, đến hơi thở quanh người đều trở nên đặc biệt dịu dàng, anh không có cự tuyệt, giống như trước đây, cúi đầu cắn một miếng kẹo bông gòn.

Đường hoá học ngọt ngào, ngọt khắp toàn thân anh, nhưng đáy lòng của anh, trở nên càng thêm cay đắng, đau đớn.