Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 372: Buổi tối bình an, tôi yêu em (2)




Editor: May

"Nhớ dưỡng thành thói quen mang dù che mưa, đừng mỗi lần đều bị dầm thành ướt sũng..."

...

Trước giờ anh đều không phải là người nói nhiều, anh cũng luôn cho rằng dù chính mình muốn nhắc nhở cô, cũng sẽ không nói nhiều lời như vậy.

Nhưng hiện tại anh mở miệng, mới phát hiện, mình lại có nhiều không yên tâm như vậy.

Cô không ngốc, ngược lại cô độc lập hơn rất nhiều cô gái rồi, sẽ biết chăm sóc bản thân, nhưng ở trong mắt anh, cô chính là ngốc nghếch luôn khiến cho anh rất bận tâm.

Tô Chi Niệm nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều bắt đầu run rẩy lên theo, anh đỏ mắt, càng dùng sức chôn đầu vào trong cổ cô, sau đó trầm mặc không tiếng động ôm cô đứng an tĩnh một lát, liền chậm rãi kéo cô ra khỏi cái ôm trong lòng mình.

Anh nhìn chăm chú dung nhan của cô, nâng tay dài nhỏ trắng nõn lên, xoa khuôn mặt cô, mang theo tham luyến, mang theo thâm tình, mang theo cẩn thận dè dặt, chậm rãi, nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay xẹt qua mỗi một tấc trên gò má.

Anh nhìn chằm chằm cô, mắt nháy cũng không nháy, giống như là muốn sớm khắc bộ dáng này vào trong máu thịt, liên tục khắc sâu ghi nhớ một lần.

Cuối cùng đầu ngón tay của anh dừng lại ở khóe môi cô, ánh mắt ôn nhu của anh nhiễm lên đau đớn nặng trĩu.

Anh rất muốn có thể luôn luôn ở cùng cô như vậy, cho dù giống như trước đây, ở dưới tình huống cô hoàn toàn không biết...

Khóe môi của anh, lộ ra một chút nụ cười bi thương như có như không, sau một lúc lâu, anh liền nhanh chóng rút tay ra từ trên mặt của cô.

Sau đó khuôn mặt cô bị anh khống chế ý thức dừng lại một chút rồi nhanh chóng giật mình, thần trí trở về lần nữa.

Cô nghiêng đầu, khóe môi treo một chút nụ cười nhạt, lên tiếng nói xong tiếng hỏi anh "hở?" vừa rồi.

Đáy mắt Tô Chi Niệm, khôi phục lạnh bạc và lạnh nhạt trước sau như một, anh nhìn cô, không có bất kỳ tình cảm gì mở miệng, nói: "Ngủ ngon."

Anh gọi cô, hóa ra là muốn nói với cô ngủ ngon?

Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong một chút, ngôn ngữ linh động: "Ngủ ngon."

Anh nhìn chăm chú miệng cười như hoa của cô, khóe môi cũng khắc chế không được tăng lên một chút, sau đó mở miệng: "Chín giờ còn phải ra cửa đi làm, mau lên lầu tranh thủ nghỉ ngơi một lúc đi."

"Ừ." Tống Thanh Xuân gật đầu, trả lời một câu: "Anh cũng giống vậy."

Tô Chi Niệm gật đầu, không nói gì.

Tống Thanh Xuân xoay người, thời điểm vừa mới chuẩn bị chạy về trong phòng, giống như là nghĩ đến cái gì, lại quay đầu hỏi: "Hình như xế chiều hôm nay, xí nghiệp Tống thị có hoạt động, anh đi không?"

"Tôi có vài chuyện khác, có thể không đi."

Cô vốn nghĩ, nếu anh đi, thuận đường mang cô cùng đi qua... Tống Thanh Xuân có chút tiếc nuối "à" một tiếng, sau đó chỉ chỉ cửa nhà: "Vậy tôi đi vào trước ."

Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, đứng ở chỗ cũ, thấy thân ảnh của cô biến mất ở cửa, nghe âm thanh cô chạy bịch bịch bịch lên lầu, mở miệng lần nữa, nói một lần: "Đình Đình, ngủ ngon."

Là ngủ ngon, không phải chào buổi sáng.

Anh ngủ ngon, không phải là ngủ ngon.

Anh ngủ ngon, là wanan, anh yêu em, yêu em.

-

Tống Thanh Xuân trở lại phòng ngủ, thời điểm cởi quần áo, trong lúc lơ đãng, đụng đến lông cổ áo của mình, có hơi ướt.

Giống như là chất lỏng gì đó rơi xuống.

Kỳ quái... Chẳng lẽ vừa rồi bên ngoài có sương mù sao?

Tống Thanh Xuân nhíu mày, đầu ngón tay tiếp tục chà hai cái trên nơi ẩm ướt kia, sau đó cô không biết là xảy ra chuyện gì, đáy lòng không hiểu sao nổi lên một chút đau đớn sắc bén.