Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 387: Rất yêu em, chỉ có thể đến đây (7)




Editor: May

Cái ót đau đớn, khiến cho trước mắt Tống Thanh Xuân tối sầm, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, dẫn đến lực đạo cô cắn  cổ tay tên tài xế cũng trở nên hơi buông lỏng theo.

Ý thức còn lại, khiến cho cô cố chấp không chịu nhả ra.

Trên cổ tay đau đớn, làm cho tên tài xế trở nên càng thô bạo, hắn ta nắm tóc Tống Thanh Xuân, kéo đầu cô rời khỏi xe, lại hung hăng đập lên lần nữa.

Hai lần va chạm liên tục khiến cho tầm mắt Tống Thanh Xuân đều trở nên hơi mơ hồ.

Cô cảm giác trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuôi xuống, rơi xuống bờ môi, nhiễm vị tanh.

Chịu đựng đau đớn quá lớn khiến cho lực đạo hàm răng cắn cổ tay tên tài xế của cô chẳng những không có giảm bớt, ngược lại trở nên càng lớn.

Đầu cô lại bị hắn kéo rời khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở nơi không xa đã hôn mê, không có bất kỳ ý thức gì nằm ở trên mặt đất, mà tên mập mạp kia giống như còn chưa phát tiết xong lửa giận trong cơ thể, ngồi ở trên người anh, hung hăng giơ quả đấm, đập đầu anh.

Màu đỏ kiều diễm, bắn tung toé khuôn mặt tên mập mạp.

Lúc đầu cô bị tên tài xế vung về phía xe lần thứ ba, loại đau đớn khiến người ta không cách nào chịu nổi kia còn chưa truyền tới, Tống Thanh Xuân liền cảm thấy ý thức bắt đầu có chút tan rã.

Cô có thể bị đụng vào lần này, liền đụng mất tính mạng mình không?

Cô đã từng gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại không có lần nào giống như hiện tại, chịu quá đau khổ lớn như vậy... Bởi vì mỗi lần vào thời khắc quan trọng nhất, luôn có một người sẽ giống như mưa đúng lúc xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, sao anh còn chưa xuất hiện chứ?

Theo ý nghĩ hiện ra trong đầu Tống Thanh Xuân, cô cảm giác được vị trí cái ót lại lần nữa đụng mạnh lên xe

Không biết là có phải đau đến chết lặng hay không, lần này cô lại không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng, hàm răng liền mất đi một chút sức lực, rơi khỏi cánh tay tên tài xế.

Tài xế che cổ tay, nghiêng về một phía hút khí, vừa đứng lên, giơ chân lên, giẫm lên bụng cô.

Cô giống như là như diều đứt dây, thân thể mềm nhũn bay ra ngoài, sau đó liền rơi mạnh ở trên mặt đất.

Cô cảm giác được xương cốt toàn thân mình giống như là đứt đoạn, đau đến thân thể không ngừng phát run.

Cô mơ hồ giống như thấy tên tài xế kia nhặt dao găm trên mặt đất lên, từng bước một đi tới phía cô.

Hắn ta muốn giết cô sao? Cô trải qua nhiều lần giây phút sinh tử như vậy, cuối cùng vẫn trốn không thoát ư? Nhưng mà rốt cuộc là ai, lại là bởi vì chuyện gì, nhất định phải đưa cô vào chỗ chết như vậy?

Tên mập mạp ở nơi không xa, giống như đánh đủ, cũng đánh mệt mỏi, cuối cùng cũng rời khỏi trên người Tần Dĩ Nam vẫn không nhúc nhích, hắn hung hăng nhổ ngụm nước bọt, sau đó dùng chân đá một cái, đá cây gậy gỗ trên mặt đất lên. Hắn dùng tay đón được, liền hung hăng đâm phía sắc bén kia về phía lồng ngực Tần Dĩ Nam.

Thật hỏng bét, chẳng những cô phải chết, còn liên lụy anh Dĩ Nam cùng chết theo cô...

Người luôn luôn bảo vệ cô ở sau lưng, anh ở nơi nào?

Tống Thanh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu liền mơ hồ hiện ra thân ảnh Tô Chi Niệm.

Cô đột nhiên rất muốn gặp anh... Trước khi chết, gặp anh một lần cuối... Hoặc là, cho cô gọi cho anh một cú điện thoại, nghe một chút tiếng nói của anh cũng được...

Ý thức hoàn toàn tan rã, vào một giây trước khi Tống Thanh Xuân thật sự chịu không được nhắm mắt lại, cô nhìn thấy hai tay tên tài xế nắm dao, rơi xuống vị trí trái tim của cô.