Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 407: Tôi và nhớ thương cùng tồn tại chung với nhau (7)




Trình Thanh Thông cũng không hề rời đi, cô đứng ở trong hành lang bệnh viện, vẫn luôn cách cửa sổ chú ý Tần Dĩ Nam, thẳng đến khi anh mở cái hộp đó ra, nhìn thấy những tờ giấy kia, cuối cùng tâm cô mới rơi xuống.

Cô không tiếp tục nhìn Tần Dĩ Nam nữa, mà là chậm rãi xoay người, cất bước rời đi.

Cô không hề rời khỏi bệnh viện, mà là trực tiếp đi phòng bệnh nặng ở trên lầu, cô đẩy cửa ra, đi vào.

Bên trong rất an tĩnh, có dụng cụ phát ra tiếng vang tít tít.

Cô đi đến mép giường bệnh, nhìn người đàn ông đẹp trai vẫn nhắm mắt ngủ say hôn mê ở trên giường, khóe môi hơi kéo một chút, giống như là sau khi làm xong chuyện anh phân phó vào mấy năm nay, tới báo cáo với anh, quy quy củ củ mở miệng nói: "Tô tổng, chuyện ngài dặn dò tôi, tôi đã làm xong."

Nhưng lần này, cô báo cáo, không có đổi lấy một cái gật đầu xa cách lãnh đạm hoặc là một tiếng "ừ" của anh.

Trình Thanh Thông biết rõ anh không nghe được, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tiếp tục báo cáo cẩn thận: "Tô tổng, tôi đã nặc danh báo tin cho đồn cảnh sát, bọn họ đã bắt đầu bắt giữ anh Khôn, hôm nay Tống tiểu thư cũng rời khỏi biệt thự của ngài, còn có những tờ giấy của Tống tiểu thư, Tần tiên sinh cũng đã nhìn thấy ..."

Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Trình Thanh Thông nói không được nữa, cô cúi đầu, nhẹ giọng nức nở lên.

Cô thích anh, lại chưa từng nghĩ đến chiếm hữu anh.

Những năm này, anh từng phân phó cô rất nhiều chuyện, cô rất tự nguyện làm cho anh, thậm chí mỗi khi làm một chuyện cho anh đều sẽ rất vui vẻ.

Nhưng lần này không biết vì sao, cô làm xong ba chuyện này, đáy lòng lại giống như là xoay vặn rất khó chịu.

Cô biết... Cô là đang đau lòng cho người đàn ông đang quanh quẩn ở bên bờ sinh tử vào giờ khắc này.

Anh vì Tống tiểu thư, trả giá nhiều như vậy, lại không chịu để cho Tống tiểu thư biết, thậm chí còn để cho Tống tiểu thư cho rằng anh là một kẻ vô tình lạnh bạc, đẩy Tống tiểu thư từ bên cạnh mình ra...

Anh đau không?

Trong lòng anh nhất định rất đau, có phải không?

Anh thật sự rất yêu Tống tiểu thư, thà rằng chính mình đau, cũng muốn cho Tống tiểu thư trôi qua tốt, dù là trả giá tính mạng vì Tống tiểu thư, ở trong trạng thái chưa biết sống chết, lại vẫn không có buông bỏ cô ấy, bởi vì trước khi anh chưa xảy ra ngoài ý muốn, liền đã an bài tốt tất cả cho cô ấy.

Trên thế giới này, rốt cuộc có mấy người đàn ông, có thể vì một người phụ nữ, làm đến mức độ như thế?

Thật ra cô thật rất không muốn nói những lời tuyệt tình đó với Tống tiểu thư, cô thật rất muốn làm trái với ý của anh, nói với Tống tiểu thư, Tô tổng sắp chết vì cô, cầu xin cô đi thăm anh ấy, những năm này anh ấy vẫn luôn nhớ thương cô, những quà tặng trong phòng làm việc của anh ấy, đều là mua cho cô ...

Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, không có làm như vậy.

Không phải bởi vì cô thích anh nên cô mới nhịn xuống, mà là bởi vì, đếm đó lúc cô lái xe mang anh đi, trước khi anh lâm vào hôn mê, nói với cô: "Ngàn vạn đừng cho cô ấy biết..."

"Dù tôi chết ... Cũng đừng cho cô ấy biết tất cả những chuyện này... Tôi thà rằng cô ấy hận tôi, nhanh chóng quên tôi, cũng không muốn cô ấy, bởi vì áy náy với tôi, cả đời trôi qua không tốt..."

"Còn có, nhất định phải để cho Tần Dĩ Nam, nhìn thấy những tờ giấy kia... Nhìn thấy, liền có người đối tốt với cô ấy, tôi liền yên..."

Sau khi anh nói đến đây, bắt đầu ho khan dữ dội, khóe miệng có vết máu chảy xuôi xuống, anh rõ ràng đã không còn sức lực, lại vẫn liều mạng mà nói xong lời cuối cùng: "... Yên tâm ..."