Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 410: Tôi và nhớ thương cùng tồn tại chung với nhau (10)




Editor: May

"Vâng, đã biết." Tống Thanh Xuân lấy ra một cái tay, quơ quơ với Tần Dĩ Nam, đóng cửa rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tần Dĩ Nam, anh chống hai tay ở sau ót, dựa vào trên đầu giường, nhìn chằm chằm đèn sáng ngời trên trần nhà, tầm mắt trở nên hơi mơ hồ.

Thật ra vừa rồi anh là muốn hỏi cô, người đã từng mượn sách truyền thơ với anh, là cô, thực xin lỗi?

Nhưng lời nói đến bờ môi, anh vẫn không hỏi ra.

Buổi chiều, anh lục ra rất nhiều vật cũ từ trong hộp của cô, đại đa số những vật cũ kia đều là có liên quan với anh, thừa nhận lúc cô vào thời niên thiếu, từng lén lút thích anh từng ly từng tí.

Cho tới nay, anh đều cho rằng cô chỉ xem anh thành anh trai giống như Tống Thừa vậy, lại không nghĩ rằng, sự ỷ lại của cô với anh, lại là một tâm sự của thiếu nữ.

Anh lục tìm đến cuối cùng, nhìn thấy một tờ giấy trắng, tờ giấy trắng kia gần như bị nước mắt tẩm ướt, chữ viết phía trên đều bôi nhòe thành mỗi một nét mực.

Nhưng anh vẫn có thể nhận ra, đó là chữ viết của cô.

Nhìn từ màu bút mực, có lẽ là vừa viết trước đó không lâu.

"Anh Dĩ Nam, từ hôm nay trở đi, em muốn học chậm rãi buông bỏ anh."

"Anh Dĩ Nam, đây là ngày đầu tiên anh buông bỏ anh, vốn muốn để cho chính mình không cần gửi tin nhắn cho anh, nhưng không khống chế nổi, vẫn là gửi cho anh."

"Đây là ngày thứ hai, em nhịn xuống, không có gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại tán gẫu với anh trong WeChat.

...

"Đây là ngày thứ mười, em nhớ anh, giống như không còn khổ sở như trước đây."

...

"Đây là ngày thứ hai mươi, em đã từng cho rằng, em có thể buông bỏ tất cả, chỉ là không buông bỏ được anh, nhưng hiện tại em phát hiện, em giống như sắp buông bỏ được anh."

...

"Đây là ngày thứ ba mươi, em thậm chí có mười ngày quên ghi chép tâm tình mình buông bỏ anh, hơn nữa em có thể rất tự nhiên đối mặt với anh, em nghĩ, em thật sự đã buông bỏ được anh."

Trước đây tuy anh vô tâm, nhưng lại thật sự cho cô rất nhiều thương tâm, hiện tại cô đã đi ra từ trong những thương tâm kia, anh cần gì phải nhắc lại chuyện xưa, vạch trần vết sẹo của cô lần nữa?

Tần Dĩ Nam sững sờ rất lâu thần, cuối cùng nhẹ nhàng than thở một hơi, lấy điện thoại bên gối mình, mở khóa, tiến vào tin ngắn, xem tin tức "Noãn Bảo" gửi tới, dừng lại rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nhấn lên tên cô ta, xóa sạch hai chữ "Noãn bảo", đổi thành "Đường Noãn" .

-

Ngày 12 tháng 3 đó, nhiệt độ đột nhiên tăng lên năm độ, áo khoác mùa đông hoàn toàn mặc không tới.

Tống Thanh Xuân cố ý rút thời gian nửa ngày, tìm lấy hết áo khoác mùa đông, chuẩn bị đưa đi tiệm giặt quần áo.

Lúc cô xếp quần áo, tiện thể sờ soạng túi áo, lấy đồ bên trong ra.

Không đầy một lát, trên mặt đất liền chất mười mấy tấm hóa đơn tiêu phí, cùng một ít nhân dân tệ mệnh giá lớn nhỏ không đều.

Lúc cô sờ đến một áo len màu hồng cuối cùng, mò từ trong túi ra một tờ giấy vo tròn nhỏ, chồng đồ xếp ngay ngắn, cô buồn bực mở ra, sau đó nhìn thấy ba chữ "Tô mỹ nhân" ở phía trên.

Trái tim cô trong khoảng khắc, giống như là bị vật gì đó hung hăng nắm chặt, đau đến hốc mắt cô bỗng dưng ửng đỏ.

Anh và cô đã không có quan hệ, sao cô lại giống như là cùng tồn tại chung với nhớ thương, tùy thời tùy khắc đều sẽ bị anh ảnh hưởng?

Đây cũng là lần thứ tám cô bị anh ảnh hưởng trong hôm nay rồi.

Lần đầu tiên là sáng sớm, cô bị chuông báo đánh thức, rửa mặt xong, bất giác chạy xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, sau đó nhìn thấy chị dâu bận rộn trong phòng ăn, mới ý thức được, chính mình đã bị anh đuổi khỏi nhà anh, cô không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh.